Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân (2)
Sau khi dặn dò công chúa Minh Châu và Tứ hoàng tử xong, Thượng Quan thừa tướng chuyển mắt qua hướng Đại Hoàng tử.
"Điện hạ, bổn tướng cần phải nhanh chóng nhìn thấy thành ý của ngài. Ngoài ra, hãy nhanh chóng thông báo tin tức ngài sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo của Đại Càn cho Hồ Vương biết, tận lực lôi kéo Yêu đình. Đại Càn không thể bốn phía là địch được." Thượng Quan thừa tướng nói.
Đại Hoàng tử gật đầu nghiêm nghị: "Ta đã rõ, giờ ta đi làm ngay."
Đại Hoàng tử cũng vội vàng rời đi.
Trong bốn người có khả năng kế vị, trước mắt thì chỉ còn lại một mình Nhị hoàng tử là chưa sắp xếp gì.
Không đợi Thượng Quan thừa tướng mở miệng nói chuyện, Nhị hoàng tử liền chủ động nói: "Thừa tướng, ta làm trợ thủ cho ngươi đi. Có ta làm việc cho ngươi, các đại thần trung tâm với ta sẽ không sẽ gây sự. Trong lúc chiến sự hung hiểm, nội bộ Đại Càn cũng mới có thể vững chắc đồng lòng."
Thượng Quan thừa tướng có chút vui mừng: "Điện hạ quả là thức thời, lo cho đại cục."
Nhị hoàng tử là người có tư cách gây sự nhất.
Nếu như hắn không phối hợp, hoặc là không muốn đi tiền tuyến, Thượng Quan thừa tướng thật sự cũng không dễ an bài.
Hiện tại Nhị hoàng tử chủ động làm trợ thủ cho hắn.
Rất rõ ràng rằng Nhị hoàng tử đã tự lui một bước.
Cho nên Thượng Quan thừa tướng rất vui mừng vì sự lựa chọn của Nhị hoàng tử.
Nhưng Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Ta không bằng hoàng tỷ, tỷ ấy từ bỏ nhiều hơn. Hơn nữa ta chưa từng lên chiến trường, cũng không biết năng lực quân sự của mình như thế nào. Cục diện hiện tại không cho phép ta đánh cuộc. Cũng may ngày thường trong việc nội bộ ta cũng coi như là thuận buồm xuôi gió. Trong lúc nguy nan chỉ đành dựa vào Thượng Quan thừa tướng chỉ điểm rồi."
Tướng quân và con trai của Thừa tướng đều chết trận sa trường.
Huyết mạch tiên đế tử chiến sa trường, huyết chiến đẫm máu.
Mà huyết mạch Càn đế so với bọn họ thì trả giá quá ít.
Ban đầu Nhị hoàng tử cũng rất tủi thân và uất ức.
Bởi vì hắn vốn là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng mà nhìn thấy Thượng Quan thừa tướng vừa mới chịu đựng nỗi đau mất con liền dằn xuống nỗi thống khổ to lớn để bắt đầu xử lý chính sự, nhìn thấy công chúa Minh Châu vì đại cục, không chút do dự từ bỏ ngôi vị hoàng đế, hắn liền lập tức ý thức được chút tủi thân và uất ức này của mình căn bản không đáng là gì cả.
Trong thiên hạ này người uất ức hơn hắn còn rất nhiều.
So với đãi ngộ mà hắn đang hưởng thụ, quả thực hắn rất may mắn.
Cho nên, hắn cũng không thể nhàn rỗi.
Chiến tranh vệ quốc nổ ra khi hắn còn nhỏ, nhưng hiện tại hắn không còn nhỏ nữa.
Là thời điểm đứng ra giống như một nam nhân.
Thượng Quan thừa tướng dùng sức vỗ bờ vai của hắn, vui mừng nói: "Tốt, điện hạ ngài trước hết đi theo bên cạnh ta, cùng ta xử lý chuyện vụn vặt."
Vấn đề trước mắt của Hoàng thất đến xem ra đã hoàn toàn ổn thoả. Có lẽ ngày sau sẽ còn xảy ra vấn đề, nhưng đó là chuyện của sau này.
Hiện tại thứ Thượng Quan thừa tướng cần là dao sắc chặt đay rối.
Giống như hiện tại.
"Hoàng hậu nương nương, hậu cung vẫn là giao cho ngài, bổn tướng không hy vọng có chuyện nào của hậu cung truyền ra bên ngoài."
Hoàng hậu nương nương gật đầu: "Bản cung hiểu."
"Lục ty trưởng, An toàn ty khởi động toàn diện. Chúng ta phải biết được tình huống của thành Thiên Nguyên. Ngoài ra, Cơ Soái tuyệt đối không thể chết."
Lục Khiêm do dự một chút, vẫn là chủ động nói: "Phía bên Huyết tam giác đã xảy ra chuyện gì cũng cần phải điều ra. Có lẽ tin tức có sai lầm, có lẽ. . . sẽ có người may mắn thoát chết."
Mọi người nhìn về phía Thượng Quan thừa tướng.
Thượng Quan thừa tướng nhấp mím môi, kiên định nói: "Chiến sự hung hiểm, tập trung lực lượng làm đại sự, không cần truyền tin tức của Tinh Phong ra ngoài. Nếu truyền ra, người phía dưới vì để lấy lòng ta, không nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu ảnh hưởng đến thành Thiên Nguyên, Thượng Quan Vân chết trăm lần cũng không hết tội. Lục ty trưởng, ngươi hãy nhớ, Thượng Quan Tinh Phong có thể chết, nhưng Cơ Trường Không không thể chết, hiểu chưa?"
Lục Khiêm không nói thêm gì nữa.
Nỗi đau tang con, hắn cũng từng lĩnh hội qua.
Ba đầu sỏ đi tới đỉnh cao của quyền lực, con đường sau lưng cũng tràn đầy máu tươi, trong đó có kẻ địch, cũng có người thân của bọn họ.
Cho nên, hắn không cần khâm phục Thượng Quan thừa tướng.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Bọn họ vốn là cùng một loại người.
"Ngụy Quân, ta sẽ đích thân đi thành Thiên Nguyên, còn ngươi đừng đi nữa."
Lục Khiêm nói trực tiếp với Ngụy Quân: "Thực lực của ngươi quá yếu, ta bảo Nguyên Hạo đi cùng ta, ngươi thì ở kinh thành chờ đợi đi."
Ngụy Quân: ". . ."
Ở kinh thành lại không có gì nguy hiểm, bản Thiên Đế đợi ở kinh thành làm chi?
"Lục ty trưởng, ngươi mới không nên đi." Ngụy Quân nghiêm túc phân tích cho Lục Khiêm: "Phân tích từ tình huống xấu nhất, nếu Cơ Soái bị mắc kẹt, ngươi lại bị vây trong thành Thiên Nguyên, vậy Đại Càn thật sự sẽ sụp đổ."
"Ngươi cũng không thể bị tổn hại ở thành Thiên Nguyên được." Lục Khiêm trầm giọng nói.
Hắn quả thật không thể chết.
Nếu An toàn ty không có hắn, có lẽ còn có sức chiến đấu, nhưng chí ít cũng tổn hại đến ba thành.
Nhưng Ngụy Quân càng không thể chết.
Nếu Ngụy Quân chết, đám người bọn họ chưa chắc có thể đồng tâm hiệp lực hợp tác.
Chỉ có Ngụy Quân vẫn luôn đứng ở ngoài sáng, giống như một vầng thái dương đang tản ra ánh sáng và nhiệt độ, bọn họ mới có thể tìm được mục tiêu chung đó. Sau đó cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu chung.
Nếu không, cái khác không nói, không có Ngụy Quân, ngay cả Đại Hoàng tử hắn cũng không tin. Hơn nữa nói không chừng hắn đã ra tay với Trấn Tây Vương rồi.