Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân (1)
Thành Thiên Nguyên là thành trì do một tay Thánh nhân tạo ra, đại diện ý chí của Thánh nhân, cũng coi như là nơi hoà bình hiếm có trong thiên hạ.
Ở thành Thiên Nguyên, Nhân tộc, Yêu tộc, người tu hành đều cấm động đao binh. Trong thiên hạ, không có nơi thứ hai hoà bình hơn thành Thiên Nguyên.
Cho nên đối với Đại Càn mà nói, để thành Thiên Nguyên tiếp tục tồn tại là rất quan trọng, thậm chí đối với khắp thiên hạ mà nói cũng rất quan trọng.
Một thánh địa không động đao binh, hoà thuận hữu ái đối với rất nhiều người mà nói chính là một hậu phương vững chắc trong đại chiến thế giới sắp tới đây.
Nhưng mà hiện tại, thành Thiên Nguyên đang có nguy cơ sụp đổ.
Bởi vì thành Thiên Nguyên đã mất liên lạc rồi.
Cơ Trường Không là người đứng đầu quân đội Đại Càn, lúc này lại đúng lúc ở thành Thiên Nguyên.
Nếu Cơ Trường Không xảy ra chuyện gì thì sẽ là một đòn nặng nề mà Đại Càn không thể chịu đựng được.
May mà hiện tại người chủ sự của Đại Càn cũng không phải loại vô dụng gặp chuyện sẽ bối rối, Thượng Quan thừa tướng có đủ năng lực để gánh vác.
Mặc dù phải chịu nỗi đau tang con, nhưng Thượng Quan thừa tướng vẫn ổn định cảm xúc của mình trong thời gian nhanh nhất và bắt đầu ra lệnh:
"Công chúa, người đi bờ biển Tây, người hiểu việc quân nhiều hơn ta, không cần ta nói thêm gì nữa."
Công chúa Minh Châu gật đầu với Thượng Quan thừa tướng rồi đi ra khỏi hoàng cung không hề quay đầu lại.
Ở kinh thành làm lá ngọc cành vàng mấy năm.
Từ nay về sau, nàng phải hoàn toàn trở về làm một chủ soái lãnh khốc vô tình trên chiến trường.
Nàng không cần trở thành tấm gương mẫu mực của nữ tử trong thiên hạ.
Bởi vì bản thân nàng đứng ở nơi đó chính là một tấm bia đá to lớn.
Đại Càn không chỉ có mình nàng là công chúa.
Nhưng bách tính Đại Càn chỉ biết công chúa Minh Châu.
Nhìn thấy bóng lưng của công chúa Minh Châu, Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử đều hơi hơi lặng lẽ.
Cho dù trong lòng bọn họ hùng tâm tráng chí đi nữa, khi chiến tranh cận kề, bọn họ chung quy vẫn thua kém hơn công chúa Minh Châu -người đã từng chứng minh năng lực của bản thân trên chiến trường rất nhiều.
Có thể đối thoại bình đẳng với ba đầu sỏ cũng chỉ có công chúa Minh Châu.
Thật ra ba đầu sỏ đều không quá coi trọng đến bọn họ.
Sự thật chứng minh, phán đoán của ba đầu sỏ rất chính xác.
Nhưng Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không phải người thường, bọn họ rất nhanh đã phấn chấn tinh thần.
Hiện tại không bì được, không có nghĩa là sau này không sánh được.
Phấn khởi tiến lên là được.
Chung quy một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ vì năng lực và công trạng của mình mà kiêu ngạo, sẽ không cần nhận được sự tôn trọng của thế nhân chỉ vì xuất thân trời sinh của mình.
Chỉ có suy nghĩ của Tứ hoàng tử tương đối đơn thuần.
Tuy lúc này Tứ hoàng tử cũng có thay đổi cách nhìn về công chúa Minh Châu, nhưng hắn đang nghĩ bản cung vặt lông dê từ chỗ Đỗ Uy, nói về cống hiến cho Đại Càn, bản cung nhất định cũng không thua kém Minh Châu’.
Từ nay về sau, lông dê của lão Đỗ vẫn phải vặt mạnh hơn mới được.
Bản cung văn võ chả ra sao, lên chiến trường chỉ có liên lụy đến người khác, nhưng mỗi nghề đều có chuyên môn riêng. Ở phương diện vặt lông Tây đại lục thì bản cung lại mạnh hơn Minh Châu.
Làm người không thể quá tự ti.
Đến cuối cùng nói không chừng công lao của ai lớn hơn ai đâu.
Tứ hoàng tử nghĩ rất thoáng.
Thượng Quan thừa tướng cũng không bỏ quên Tứ hoàng tử.
Sau khi dặn dò công chúa Minh Châu xong, ánh mắt của Thượng Quan thừa tướng lần nữa chuyển hướng về phía Tứ hoàng tử.
"Điện hạ, ta biết ngươi và đại thần ngoại giao của Tây đại lục Đỗ Uy qua lại thân mật, nhưng mà ngươi phải biết rõ một điều —— Đỗ Uy lấy lòng ngươi là vì ngươi là hoàng tử Đại Càn. Không có Đại Càn, ngươi sẽ không có chút giá trị nào ở chỗ Đỗ Uy, hiểu chưa?" Thượng Quan thừa tướng hỏi.
Tứ hoàng tử lòng nói ‘chưa chắc’.
Đỗ Uy lấy lòng bản cung thực ra không có liên quan đến Đại Càn cho lắm.
Đỗ Uy là muốn giết chết Ngụy Quân.
Nhưng chuyện rất kinh thế hãi tục, hơn nữa cũng khó mà giải thích. Tứ hoàng tử cũng không bộc lộ ý gì với Thượng Quan thừa tướng, chỉ gật đầu rồi nói: "Bản cung hiểu rõ."
"Tốt lắm! Điện hạ, ngươi là một người thông minh, nên biết làm sao mới có thể thuận lợi mọi bề, để cho mình cũng là để cho Đại Càn đạt được lợi ích lớn nhất." Thượng Quan thừa tướng nói: "Trước khi chiến tranh vẫn còn chưa rõ ràng, ngươi vẫn là hoàng tử giám quốc, bổn tướng nói lời giữ lời, cũng hy vọng điện hạ ngươi có thể hoàn thành trách nhiệm của mình mọt cách tốt đẹp."
Tứ hoàng tử ôm quyền với Thượng Quan thừa tướng, nghiêm túc nói: "Thượng Quan thừa tướng yên tâm, bản cung biết nên làm như thế nào."
Chẳng qua chỉ là tăng thêm lực độ vặt lông dê của lão Đỗ là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Ngụy Quân không thể xảy ra chuyện gì.
Nếu như Ngụy Quân xảy ra chuyện, vậy vạn sự sẽ tiêu tùng.
Tứ hoàng tử đang cân nhắc nên làm thế nào để thăng cấp thêm biện pháp an toàn cho Ngụy Quân.
Mà Thượng Quan thừa tướng thì mặc định Tứ hoàng tử xác thực đã nghe hiểu lời của mình, cũng sẽ phối hợp cùng mình.
Thật ra không phối hợp cũng không sao.
Ở kinh thành, Thượng Quan thừa tướng đúng là không cho rằng Tứ hoàng tử có thể lật được trời.
Sở dĩ Thượng Quan thừa tướng giữ lại Tứ hoàng tử vẫn là để chuẩn bị cho nền quân chủ lập hiến sau này.
Nếu như muốn một nền quân chủ lập hiến, thì Tứ hoàng tử thích hợp hơn những hoàng tử khác.
Bởi vì trong cảm nhận của Thượng Quan Thừa tướng, năng lực Tứ hoàng tử là vô dụng nhất.
Thành kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn, hơn nữa Tứ hoàng tử bây giờ cũng không thay đổi hình tượng của mình, cho nên nhận thức của thế nhân về hắn vẫn giống như trước kia.