Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 892 - Chương 892. Chiếm Đóng Thiên Nguyên, Máu Rải Trường Không (7)

Chương 892. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (7) Chương 892. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (7)

Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (7)

Chiến tranh ở bờ biển Tây vừa nhìn là biết sẽ không thể đánh xong trong thời gian ngắn, mà Trấn Tây Vương ở tiền tuyến bờ biển Tây cũng đã chuẩn bị nhiều năm, qua bên kia nguy hiểm sẽ rất nhỏ.

Ngược lại là bên thành Thiên Nguyên, nếu một khi có dị động, tất nhiên là phải trù tính âm mưu rất lâu.

Đi thành Thiên Nguyên mới có nguy cơ ngã xuống chân chính.

Loại chuyện tốt này, Ngụy Quân đương nhiên muốn cướp đi làm, không để lại cơ hội cho công chúa Minh Châu.

Ở đây mọi người đều là người thông minh, tất nhiên cũng đều biết thành Thiên Nguyên sẽ nguy hiểm nhất.

Cơ Trường Không đứng đầu trong danh sách treo thưởng ở Yêu đình, mà Liên minh người tu chân và Tây đại lục cũng hận Cơ soái thấu xương.

Nếu sát cục thật sự nhằm vào Cơ Trường Không, vậy nhất định là trường săn giết nguy hiểm nhất.

Một Đại nho hèn mọn, đi chính là nộp mạng.

Nhưng Ngụy Quân muốn giành đi.

Hốc mắt công chúa Minh Châu đỏ lên.

Nhưng nàng đã bị lời nói của Ngụy Quân thuyết phục.

Hôm nay trong những người ở đây, năng lực quân sự của nàng là mạnh nhất, cho nên nàng muốn tự mình giải quyết vấn đề.

Nhưng mà đặt trong danh sách quân đội, bàn về năng lực quân sự và địa vị thì nàng còn không tính là hàng đầu.

Nếu như sát cục nhằm vào Cơ Soái thật sự thành lập, nàng đi cũng không làm nên chuyện gì, chỉ biết tặng mạng cho người ta.

Không bằng đi đến chiến trường bờ biển Tây, nơi mà nàng có thể phát huy năng lực hơn nữa.

Chỉ là, ở trong lòng nàng Nguỵ Quân đi cũng là dâng mạng cho người ta.

Viền mắt công chúa Minh Châu đỏ bừng, dùng sức ôm lấy Ngụy Quân một cái.

"Đừng chết."

Ngụy Quân giận dữ.

Nữ nhân ác độc này trước khi đi vậy mà còn nguyền rủa mình.

Ngươi mới đừng chết đó.

Đạo Chí thành nhảy ra, đóng vai trò thuyết minh: Kí chủ thật sự rất thiện lương, lấy ơn báo oán, đúng là quân tử đích thực.

Ngụy Quân nói Minh Châu công chúa đừng chết, đó là lời ban phước của Thiên Đế.

Lấy ơn báo oán chân chính.

Tình huống xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp nhìn.

Cũng may mọi người đang xuất hiện ở điện Thanh Tâm lúc bấy giờ là tinh anh của Đại Càn, ngoại trừ Càn đế.

Đối mặt với loại tình huống phức tạp này, bọn họ đã dùng thời gian ngắn nhất để bình tĩnh trở lại, đồng thời chỉnh lý xong đối sách.

Thượng Quan thừa tướng cũng không có quên Càn đế.

"Bệ hạ, đại địch trước mặt, chưa biết địch ta, xin ngài tự phong bế thân thể, ngủ say thêm lần nữa."

Càn đế: ". . . Trẫm cũng có thể tận sức vì nước."

Thượng Quan thừa tướng cắt ngang lời nói của Càn đế: "Bệ hạ ngài giả chết chính là trợ giúp lớn nhất đối với Đại Càn rồi."

Mùi vị nhục nhã hôm nay.

Rất nồng.

Dưới tình huống bình thường, Thượng Quan thừa tướng cũng không đến mức không cho Càn đế thể diện như thế.

Chỉ là tình huống hiện tại cấp bách, hắn cũng không rảnh nói lời khách sáo.

Khuôn mặt Càn đế đỏ bừng, muốn vùng vẫy một cái, nhưng nhìn thấy biểu cảm sát khí lạnh lẽo trên mặt của mọi người, trong lòng hắn lộp độp, khí thế toàn người nháy mắt cũng uể oải hẳn đi.

"Được rồi, nghe các ngươi."

Vẫn thoả hiệp nhận thua như trước đây.

"Trẫm chỉ đang mộng du, trẫm chỉ đang gặp ác mộng, hiện tại ác mộng còn chưa có tỉnh."

Càn đế lẩm bẩm tự nói, một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Hoàng thất tự có bí pháp.

Toàn bộ quá trình cực kỳ khôi hài.

Nhưng giờ phút này, không có ai còn có tâm tư cười nhạo Càn đế.

Tin tức xấu đột nhiên tới đã khiến cho trong lòng mỗi người đều bao trùm một tầng lo lắng.

Chính vào lúc này, Thượng Quan thừa tướng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

May mắn Tứ hoàng tử nhanh tay nhanh mắt đỡ Thượng Quan thừa tướng một phen, quan tâm hỏi: "Thượng Quan thừa tướng, ngươi không sao chứ?"

Sắc mặt Thượng Quan thừa tướng tái nhợt, hai mắt vô thần, thế mà trong nháy mắt tóc liền bạc đi một nửa.

Cảnh tượng kỳ lạ này đương nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mà cũng ngay lúc này, thân thể Lục Khiêm cũng run lên.

"Huyết tam giác, bị diệt rồi." Lục Khiêm run giọng nói.

"Huyết tam giác?"

"Huyết tam giác, nơi tập trung của Yêu tộc, Nhân tộc và tu sĩ?"

"Nơi tỷ lệ quan viên Đại Càn tử vong cao nhất?"

"Lục ty trưởng, Huyết tam giác bị diệt xác thực khiến lòng người căm phẫn. Nhưng vì sao các ngươi lại phản ứng như thế?" Tứ hoàng tử hỏi.

Phản ứng của Thượng Quan thừa tướng cũng quá lớn.

Thừa tướng một nước không nên dễ bị ảnh hưởng như vậy.

Ngụy Quân trả lời nghi vấn của hắn: "Thượng Quan Tinh Phong nhậm chức ở Huyết tam giác, là người được Thượng Quan Thừa tướng đặc biệt phê chuẩn."

Tứ hoàng tử nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.

Đại Hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng có cảm giác giống như vậy. Bọn họ thậm chí cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn.

Từ Dương đại soái đến Cơ Soái, rồi lại đến Thượng Quan thừa tướng.

Tướng quân và con trai của Thừa tướng chết trận nơi sa trường.

Mà bọn họ, hậu duệ của hoàng thất Đại Càn lại ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý, đồng thời cảm thấy kiêu ngạo vì thành tích mà mình đạt được.

Bọn họ có tư cách kiêu ngạo sao?

Người có tư cách kiêu ngạo là tiên đế chết vì xã tắc, là tiền Thái tử chủ động nguyện làm tế phẩm, là công chúa Minh Châu buông tha cho ngôi vị hoàng đế, lựa chọn tiếp tục sát phạt nơi chiến trường.

Không phải là bọn họ, những kẻ còn chưa đạt được bất cứ thành tựu gì.

Thượng Quan thừa tướng không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.

Chỉ là trong nháy mắt hắn đã già đi mười tuổi.

Nhưng rất nhanh, hắn liền ngẩng đầu lên một lần nữa.

"Huyết tam giác cách thành Thiên Nguyên không xa. Các vị, Cơ Soái không thể chết được, hãy chuẩn bị nghênh đón chiến tranh đi."

Nỗi đau mất con thấu tận tâm can.

Nhưng hắn vẫn là Thừa tướng của Đại Càn.

. . .

Cùng lúc đó.

Ngoài thành Thiên Nguyên.

Hai người một yêu đang đứng cùng nhau trong bóng tối.

"Huyết tam giác thế nào rồi?"

"Đã diệt."

"Có cá lọt lưới không?"

"Dựa theo kế hoạch, thả Thượng Quan Tinh Phong đi, sau đó thả tiếng gió cho Cơ Trường Không. Hiện tại Cơ Trường Không hẳn là đã nhận được tin tức."

"Vậy thì tốt! Làm phiền Vạn tướng chi vương rồi."

Vạn tướng chi vương, vô hình vô tướng, nhưng lại bắt chước thiên hạ vạn tướng.

Thậm chí ngay cả hơi thở, công pháp, thanh âm, thân thể, tất cả của đối phương đều có thể làm giống nguyên bản như đúc.

Ở giới tu hành, Vạn tướng chi vương vẫn luôn là một câu đó chưa có lời giải.

Mà Vạn tướng chi vương xuất hiện lần trước đó là để trợ giúp Tống Liên Thành làm việc. Trong quá trình Tống Liên Thành gia nhập làm chủ Liên minh người tu chân đã lập được công lao hiển hách.

Vạn tướng chi vương trong bóng tối gật đầu hờ hững, ngay sau đó, ‘Thượng Quan Tinh Phong’ liền đi ra từ trong bóng đen.

"Kỹ nghệ cao minh."

"Chúc đại nhân thuận lợi lấy được đầu của Cơ Trường Không."

‘Thượng Quan Tinh Phong’ thản nhiên nói: "Chuẩn bị xong rồi. Hôm nay, chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không."

Bình Luận (0)
Comment