Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (6)
"Xác thực phải đánh hơn nữa còn phải đánh thắng, dù không được việc cũng phải thể hiện ra ý chí chiến đấu và năng lực phản kháng của Đại Càn, phải cho đối thủ biết chúng ta liều mạng cũng có thể đánh bọn chúng toé máu." Trên người công chúa Minh Châu sát khí ẩn hiện, nữ tướng quân trên chiến trường vệ quốc trảm tướng đoạt cờ bắt đầu trở lại: "Đại nạn sắp tới, Đại Càn không thể loạn lạc nữa, chúng ta phải đoàn kết lại toàn bộ sức mạnh có thể đoàn kết."
Đây là Đại Càn mà phụ hoàng và đại ca của nàng dùng tính mạng bảo vệ.
Nàng không cho phép Đại Càn bị tiêu diệt khi nàng đang còn sống.
Dù là bằng mọi giá.
Công chúa Minh Châu nghiến chặt răng, đi thẳng tới trước mặt Đại Hoàng tử, bắt lấy Đại Hoàng tử, trong mắt ẩn sát khí đủ để phá huỷ Cửu U.
"Ngươi làm hoàng đế đi." Công chúa Minh Châu trầm giọng nói: "Nhưng ngôi Hoàng đế này của ngươi có giới hạn, nội trong một năm phải thoái vị."
Soạt!
Hai câu nói của công chúa Minh Châu như hòn đá làm gợn ngàn lớp sóng.
Phản ứng của Càn đế kích liệt nhất: "Minh Châu, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngôi vị hoàng đế của Đại Càn sao có thể truyền cho một tên nghiệt chủng?"
Hắn tình nguyện truyền cho Tứ hoàng tử, cũng tuyệt đối không truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Đại Hoàng tử.
Cho tới bây giờ Đại Hoàng tử vốn chưa từng trở thành ứng cử viên hắn suy xét cho ngôi vị hoàng đế.
Nhưng giờ phút này công chúa Minh Châu đã hoàn toàn coi nhẹ ý nghĩ của Càn đế.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm Đại Hoàng tử, lạnh giọng hỏi: "Biết vì ta lại cho ngươi làm Hoàng đế không?"
Đại Hoàng tử buộc mình phải bình tĩnh lại, càng là thời khắc mấu chốt thì càng cần bình tĩnh.
Tâm nguyện của hắn sắp được toại nguyện. Nhưng hắn biết, mình thật sự muốn đạt được mục tiêu thì nhất định phải cho mọi người ở đây hôm nay một lý do có thể chấp nhận.
Cũng may hắn đã sớm nghĩ xong lý do này rồi.
Đối diện với cái nhìn của công chúa Minh Châu, Đại Hoàng tử thản nhiên gật đầu nói: "Biết! Nếu ta chấp chưởng Đại Càn, có thể triệt tiêu những công kích đến từ Yêu đình ở mức độ lớn nhất, thậm chí có cơ hội liên thủ với Yêu đình."
"Không sai! Đây là tác dụng của ngươi, nhưng ngươi phải nộp đầu danh trạng, hơn nữa ngươi phải thoái vị trong kỳ hạn." Công chúa Minh Châu nói.
Đại Hoàng tử quả quyết đồng ý: "Không thành vấn đề, đầu danh trạng một Yêu vương đủ không?"
Công chúa Minh Châu nhìn Đại Hoàng tử một cái thật sâu.
"Ta sẽ chờ."
Một phen đối thoại giữa Công chúa Minh Châu và Đại Hoàng tử, tuy không hề động thủ nhưng cũng không thua gì một hồi đại chiến.
Càn đế cũng xem đến choáng váng.
Ngụy Quân chậc chậc nói: "Bệ hạ, đều cùng một họ, tiếp nhận giáo dục cũng không khác nhau lắm, thế mà sao ngươi lại thua kém bọn họ nhiều như thế?"
Nhìn công chúa Minh Châu xem.
Nhìn Đại Hoàng tử xem.
Đây mới gọi tinh anh.
Vì đại cục triều chính, xuất phát từ giải pháp tối ưu, ngay cả ngôi vị hoàng đế công chúa Minh Châu mói từ bỏ là từ bỏ.
Giống như đạo dùng binh của nàng —— dùng cái giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi lớn nhất, không tiếc hy sinh bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả chính nàng.
Lấy tiêu chuẩn giống nhâu để đối đãi với chính mình, đây chính là tri hành hợp nhất.
Chỉ một điểm này, thế nhân sẽ không tư cách nói Minh Châu công chúa lãnh khốc vô tình nữa.
Đại Hoàng tử cũng không thua kém. Cơ hội tới liền nắm chặt lấy. Mười năm ẩn nhẫn, một khi đã phóng thích liền bộc lộ tài năng, làm việc dứt khoát, một lời thừa cũng không nói.
Đây mới là tinh anh hoàng thất chính thống.
So sánh với người nọ, quả thật tố chất của Càn đế kém hơn bọn họ một cấp bậc.
Càn đế không thể phản bác.
Chỉ biết lặp lại: "Nghiệp chướng này trên người có huyết mạch yêu hồ, ngôi vị hoàng đế của Đại Càn truyền cho hắn ắt sẽ làm bẩn uy nghiêm của hoàng vị, ảnh hưởng đến truyền thừa của hoàng vị."
"Bệ hạ, tương đối là được." Lục Khiêm nhíu mày nói: "Trọng điểm hiện tại là giải quyết vấn đề."
Hơn nữa, ngôi vị hoàng đế sau này sẽ không có uy nghiêm gì cả.
Bọn họ không định giữ lại uy nghiêm cho ngôi vị hoàng đế.
Hắn vốn chính là muốn đẩy Đại Hoàng tử lên thượng vị, hiện tại công chúa Minh Châu tự nghĩ thông suốt, vậy thì không thể tốt hơn.
Lục Khiêm bày tỏ sự tôn trọng với công chúa Minh Châu: "Công chúa là tướng tinh chân chính, sát phạt quyết đoán."
Công chúa Minh Châu gật đầu, chỉ là vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.
"Tử Kiện thượng vị, có lẽ sẽ sinh ra ràng buộc với Yêu đình, thậm chí lôi kéo Yêu đình trở thành đồng minh. Nhưng không thể ký thác toàn bộ hy vọng ở trên người Yêu đình được. Phía bên thúc Trấn Tây Vương cần phải toàn lực gấp rút tiếp viện. Về phần thành Thiên Nguyên, Cơ Soái ở nơi đó."
Công chúa Minh Châu nói tới đây, đột nhiên biến sắc: "Không ổn! Mau liên hệ với Cơ Soái."
Cầm trộm phải bắt kẻ cầm đầu.
Nếu Cơ Trường Không xảy ra vấn đề, tuy Đại Càn mãnh tướng như mây, nhưng đả kích sĩ khí sẽ là trí mạng.
Ở đây ngoại trừ Càn đế thì không có ai ngu xuẩn.
Mọi người nháy mắt liền ý thức được công chúa Minh Châu đang lo lắng cái gì.
Một lát sau, sắc mặt Thượng Quan thừa tướng tái nhợt.
Tim Lục Khiêm cũng chìm vào đáy cốc.
“Không liên lạc được."
"Bản cung giờ sẽ đi thành Thiên Nguyên."
Công chúa Minh Châu quay đầu bước đi.
Nhưng mà bị Ngụy Quân kéo tay lại.
"Ngươi đi qua Trấn Tây Vương đi." Ngụy Quân nói: "Chiến trường mới là vũ đài cho ngươi thi triển."
"Cơ Soái quan trọng hơn Trấn Tây Vương thúc." Công chúa Minh Châu nói.
Trấn Tây Vương là lá cờ đầu của hoàng thất.
Mà Cơ Trường Không là nòng cốt của quân đội Đại Càn.
Từ địa vị và danh vọng thì Cơ Trường Không cao hơn.
Ngụy Quân trầm giọng nói: "Đại Càn không phải chỉ có một người tài ba là ngươi. Thứ tự trong quân đội, ngay cả mười hạng đầu ngươi cũng không lọt vào nổi, không cần nghĩ mình quá quan trọng. Tin tưởng Cơ Soái, tin tưởng những người khác. Mặt khác, phía bên thành Thiên Nguyên ta thay ngươi đi."