Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (5)
Năng lực của công chúa Minh Châu mạnh hơn Càn đế rất nhiều.
Bọn họ có thể hạn chế hoàng quyền dưới mí mắt Càn đế.
Mà nếu như Minh Châu công chúa thượng vị, Thượng Quan thừa tướng cũng không thể nắm chắc chuyện này.
Mọi người đều nhìn về phía công chúa Minh Châu.
Công chúa Minh Châu cũng dao động trong lòng.
Tuy nhiên nàng đã thoả thuận với Thượng Quan Thừa tướng, nhưng vẫn là câu nói mà nàng từng nói qua —— Nếu như có thể làm Hoàng đế, vậy vì sao phải làm Thừa tướng?
Cái sau là lựa chọn bất đắc dĩ.
Nhưng nếu nàng thượng vị làm Hoàng đế, nàng tin tưởng mình có năng lực để trấn áp tất cả.
Nàng động lòng rồi.
Đúng lúc này, Ngụy Quân nhướng mày, lấy ra Nhất Hiệt Thư.
"Nhất Hiệt Thư?"
"Ngụy Quân, sao ngươi lại có Nhất Hiệt Thư?"
"Ngươi là người của Thiết huyết cứu quốc hội?"
Người nhận ra Nhất Hiệt Thư đều vô cùng kinh ngạc với pháp khí Nhất Hiệt Thư mà Nguỵ Quân lấy ra này.
Sau khi Thiết huyết cứu quốc hội được sinh ra, Nhất Hiệt Thư cơ bản đã trở thành phương thức liên lạc và phương thức chứng minh độc quyền của Thiết huyết cứu quốc hội.
Cho dù Nhất Hiệt Thư trong tay Ngụy Quân đã trải qua luyện chế đặc biệt của Bạch Khuynh Tâm, nhưng mà bề ngoài cũng không khác biệt với Nhất Hiệt Thư bình thường. Cho nên mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Ngụy Quân không trả lời nghi vấn của những người khác, hắn đang nhìn chữ hiện ra ở trên Nhất Hiệt Thư, sắc mặt nghiêm trọng hẳn lên.
Cấp báo:
Hồ Vương lấy danh nghĩa Yêu Hoàng triệu hồi Kiếm yêu vương, nghiêm lệnh Kiếm yêu vương không được tìm Đại Vu sư trả thù;
Đại Vu sư trở về mẫu quốc Tây đại lục, để đề phòng xảy ra xung đột chính diện với Yêu đình;
Chiến tranh dọc tuyến bờ biển Tây lại leo thang lần nữa, Tây đại lục đang không ngừng bổ sung quân, Trấn Tây Vương đang đói mặt với áp lực cực lớn;
Thành Thiên Nguyên có dị động;
Liên minh người tu chân có dị động;
Gấp gấp gấp!
Ngụy Quân thì không ngại bại lộ thân phận của mình.
Hắn chuyền Nhất Hiệt Thư của mình cho những người khác xem.
Sau khi mọi người xem xong nội dung trên Nhất Hiệt Thư, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Ngụy Quân, cấp báo này là ai báo?" Công chúa Minh Châu là người thông hiểu quân sự nhất trong đám người dẫn đầu hỏi.
Ngụy Quân lắc đầu nói: "Đối phương lựa chọn nặc danh."
"Thiết huyết cứu quốc hội có kênh đặc thù để liên lạc, người ngoài không thể giải mã và tiến vào. Cho nên, người cấp báo tất nhiên là người trong Thiết huyết cứu quốc hội."
Càn đế có chút kinh ngạc: "Thế mà thật sự có người trong Thiết huyết cứu quốc hội còn sống. Vậy trước kia sao lại không xuất hiện?"
Mọi người đều vô lực châm biếm nhìn hắn.
Ngươi đó, trước kia luôn truy lùng bắt người Thiết huyết cứu quốc hội, ai dám xuất hiện nữa?
Càn đế hiểu ra ánh mắt của mọi người nhìn mình, sắc mặt đỏ lên giải thích: "Trước kia là trẫm đang diễn kịch, nếu như để cho trẫm biết vẫn có người của Thiết huyết cứu quốc hội còn sống, trẫm chắc chắn sẽ toàn lực bảo vệ hắn chu toàn. Cũng giống như trẫm cũng không có giết Cơ Lăng Vân."
"Bệ hạ, hay là ngươi dẹp đi. Cũng chưa từng thấy ngươi chân chính bảo vệ ai cả." Ngụy Quân trào phúng nói: "Người ta tự mình sống rất tốt, còn tốt hơn so với việc được ngươi bảo hộ nhiều. Nói chính sự, thiên hạ có dị động, chư vị phải dụng tâm nhiều hơn chút."
Vẻ mặt công chúa Minh Châu biến đổi thất thường, nhưng ánh mắt nàng rất nhanh đã trở nên kiên định.
"Thiết huyết cứu quốc hội do đại ca của ta tạo lập nên, chưa từng xuất hiện một phản đồ nào. Cho nên tin tức của Thiết huyết cứu quốc hội khẳng định có thể tin.
"Hơn nữa những thông tin này Ngụy đại nhân đã công khai trên sách sử. Vực ngoại tà ma rõ ràng không chỉ khống chế một mình Nhị thúc, Tây đại lục, Liên minh người tu chân thậm chí cả Yêu đình cũng sẽ có người bị vực ngoại tà ma khống chế.
"Nếu như vực ngoại tà ma muốn gây khó dễ với Đại Càn, vậy đại kiếp nạn chốc lát sẽ tới, không có cớ gì để hạnh phúc."
Nghe công chúa Minh Châu phân tích xong, Càn đế nhíu mày nói: "Kẻ địch quá đông rồi, chắc chắn Đại Càn không phải là đối thủ. Minh Châu, ý của trẫm là vực ngoại tà ma không phải tạm thời không thể tiến vào thế giới này của chúng ta sao? Chúng ta không ngại đàm phán với hắn một chút, có lẽ chúng ta và vực ngoại tà ma này sẽ có khả năng liên thủ, không cần nhất định phải làm kẻ địch với hắn. Hắn ẩn nấp ở trong cơ thể ta lâu như vậy mà cũng không có ý muốn hại ta."
Công chúa Minh Châu: …"
Những người khác: "…"
Ngụy Quân cũng hơi phục Càn đế rồi.
Gặp phải vấn đề, phản ứng đầu tiên của người bình thường ví dụ như mấy người Ngụy Quân là tìm biện pháp giải quyết trước, mà phản ứng đầu tiên của Càn đế là nhận thua và thỏa hiệp.
Đây là vấn đề tính cách.
Không phải nói Càn đế làm không đúng, có lẽ kết quả sẽ chứng minh đề nghị của hắn là đúng.
Nhưng mà cách hắn suy xét vấn đề rõ ràng là rất lạc quẻ với những người ở đây.
"Bệ hạ, ngươi vẫn là im miệng đi." Ngụy Quân trào phúng nói: "Việc vực ngoại tà ma muốn làm chính là việc kích động, khơi mào chiến tranh toàn diện, để hắn ngồi xuống làm ngư ông đắc lợi. Đàm phán hoà bình? Cũng không phải là sinh vật không gian, ai quan tâm ngươi hả?"
Hiện tại Ngụy Quân cũng không biết, thật ra nếu như Càn đế muốn đàm phán hoà bình, đoán chừng Kẻ trộm lửa thật sự sẽ quan tâm.
Tuy nhiên chắc chắn đàm phán không thể thành.
Nhưng Tội Ngạo muốn đích thân luận bàn với Càn đế một chút.
Đáng tiếc, Ngụy Quân không cho bọn hắn cơ hội này.
Những người khác cũng không cho.
Thượng Quan thừa tướng ổn định lại giọng điệu: "Chuyện Quân sự ta không hiểu, nhưng mà ta tin một câu —— trên chiến trường đánh không thắng, trên bàn đàm phán khẳng định cũng đàm không xong. Cho nên mặc dù muốn đàm phán hoà bình cũng phải đánh trước thắng rồi mới đàm, nếu không thì khỏi đàm đi."