Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (4)
Lam Tình: ". . ." Huynh đệ ngươi hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.
Nhưng Tội Ngạo càng nghĩ càng nhiều: “Khả năng lớn nhất chính là ngay từ đầu hắn đã nhận ra điều bất thường, vẫn luôn làm ta mất cảnh giác. Suốt ngày đánh ngỗng, lại bị ngỗng mổ mù hai mắt. Bẽ mặt, thật bẽ mặt! Càn đế quả thật là một đối thủ không thể khinh thường."
Lam Tình đã không đành lòng nhìn thẳng.
Càn đế xác thực không hoàn toàn đi theo ý tưởng của Tội Ngạo nhưng cũng gây đủ áp lực lên Tây đại lục.
Nhưng đó là vì tự đáy lòng của Càn đế muốn thế.
Hơn nữa ở phương diện giúp đỡ Liên minh người tu chân, Càn đế làm rất đúng chỗ.
Lam Tình dùng việc này khuyên bảo Tội Ngạo một chút.
Nhưng Tội Ngạo lại có cách nhìn khác.
"Khiến ta lơ là, cái này tuyệt đối là khiên cho ta lơ là, cũng đang làm cho Liên minh người tu chân mất cảnh giác." Tội Ngạo chắc chắc nói: "Dùng thời gian đổi không gian, lại dùng tiền tài đổi thời gian. Nhẫn nhục, tham sống sợ chết, không tiếc danh dự của mình, như thế mới là đế vương chi đạo đại thành. Từ kết quả, Liên minh người tu chân cũng hoàn toàn bị hắn che mắt. Hắn đối với mình cũng tàn nhẫn kiểu này, không tiếc làm bẩn thanh danh của mình. Đáng sợ, cũng đáng kính, là một đối thủ xứng đáng được tôn trọng."
Lam Tình: ". . ."
Vô lực châm biếm.
Đáng sợ cái rắm.
Thực lực của Đại Càn trước khi Ngụy Quân xuất hiện đã giảm xuống rồi, một chút khôi phục nguyên khí cũng không thấy hiện ra.
Hơn nữa Liên minh người tu chân lấy được càng nhiều tài nguyên, tốc độ tu luyện cũng đang tăng lên, nội bộ Đại Càn lại sa đọa nhanh chóng.
Tội Ngạo suy luận quá trình từ kết quả đã hoàn toàn chệch hướng.
Nhưng Tội Ngạo căn bản không biết sự tồn tại của Ngụy Quân.
Cho nên loại tình huống này có thể hiểu.
Lam Tình chỉ càng thêm thương hại cho Tội Ngạo thôi.
Thiết lập nhân vật sụp đổ quá nhanh rồi.
Từ nhân vật phản diện diệt thế trâu bò mạnh mẽ trở thành chúa hề coi Càn đế là đại địch đáng sợ. . .
Lam Tình lần đầu tiên nhìn thấy Kẻ trộm lửa có hình tượng sụp đổ nhanh như vậy.
Đáng thương.
"Đạo hữu, ngươi cứ chỉnh lý lại tâm trạng một chút đi, ta không vội."
Lam Tình hảo tâm chừa thời gian cho Tội Ngạo trù tính làm sao để đối phó Càn đế.
Nàng cũng cần thời gian để chỉnh lý lại tâm trạng của mình một chút.
Nàng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Lam Tình thật sự thực lo lắng bản thân sẽ không chịu nổi. Phì cười một tiếng, như thế Tội Ngạo có thể sẽ rất xấu hổ.
Nhưng lúc này, người xấu hổ hơn vẫn là Càn đế.
Vừa rồi hắn còn lời thề son sắt tỏ vẻ mình tuyệt đối không bị vực ngoại tà ma chiếm thân.
Hiện tại đã có bằng chứng sờ sờ ra đó.
Hắn cũng tự cảm thấy được cảm giác tách rời khi trong cơ thể mình có một ấn ký linh hồn.
Lần này phải đối mặt với sự thật rồi.
"Ngụy Quân, là trẫm hiểu lầm ngươi."
Trong ánh mắt Càn đế mang theo sự áy náy rõ ràng.
Ngụy Quân dự cảm được đại sự không ổn, ngay lập tức nói: "Đừng nói với ta ngươi đã hoàn toàn tỉnh ngộ muốn tẩy trắng rồi nhé? Hắc hóa mạnh gấp ba, tẩy trắng sẽ không ăn thua, tẩy trắng xong cơ bản sẽ đi gặp tiên đế."
Đáng tiếc tẩy trắng không có tác dụng đối với bản Thiên Đế.
Bằng không Ngụy Quân cũng muốn tẩy trắng. . . Quên đi, thiên hạ vốn không có người nào trắng hơn hắn.
Hắn chỉ có thể đen, tẩy trắng nữa thì quá trớn rồi.
Càn đế bị Ngụy Quân chẹn họng không thể nói lại.
Nhưng thái độ chủ động nhận sai của Càn đế và ý nghĩa bao hàm của chuyện này khiến cho những người khác cũng trở nên coi trọng.
"Bệ hạ, nếu ngươi đã biết vấn đề của bản thân mình, vậy ngươi có suy nghĩ gì không?" Thượng Quan thừa tướng chủ động hỏi.
Nếu Càn đế thật sự đã hoàn toàn tỉnh ngộ. . . Vậy hắn cũng không cho cơ hội.
Thượng Quan thừa tướng chỉ đang làm bộ làm tịch.
Thật vất vả mới có cơ hội nhốt hoàng quyền ở trong lồng, sao có thể vì Càn đế tẩy trắng xong liền từ bỏ?
Thượng Quan thừa tướng cũng không phải dạng quân tử khiêm tốn ‘ôn lương cung kiệm nhượng’ (Năm đức hạnh “Ôn Hòa, Lương Thiện, Cung Kính, Tiết Kiệm, Khiêm Nhường). Hắn là đầu sỏ chính trị, là tinh anh chân chính, nhưng hắn không phải trung thần.
Hoặc là nói, hắn trung với quốc gia này, với nhân dân của quốc gia này.
Mà không phải người thống trị của quốc gia này.
Lục Khiêm và cả Cơ Soái cũng như vậy.
Chiến tranh vệ quốc không trợ giúp Đại Càn giữ lại quan viên có nhân phẩm tốt.
Nhưng lại để lại cho Đại Càn một đám quan viên có năng lực vô cùng vượt trội.
Nhân phẩm bọn họ có thể sẽ có vấn đề, nhưng năng lực khẳng định không có vấn đề.
Càn đế cũng không biếtý nghĩ của Thượng Quan thừa tướng, hắn chỉ bất đắc dĩ nói: "Các ngươi yên tâm, trẫm là Thiên tử. Tiên đế là quân vương chết vì xã tắc, ta tiếp nhận ngôi vị hoàng đế từ trong tay hoàng huynh đương nhiên cũng có giác ngộ này. Trẫm sẽ không làm chuyện gì nguy hại đến Đại Càn đâu."
Ánh mắt công chúa Minh Châu dao động.
Vừa mới lúc này, Càn đế cũng nhìn lại đây.
"Minh Châu, ngôi vị hoàng đế của trẫm là hoàng huynh cho, truyền lại cho nữ nhi của hoàng huynh mới là trở về chính thống. Nếu như trẫm bị vực ngoại tà ma ám chiếm thân thì tất nhiên không thể chủ trì quốc sự được nữa. Đại Càn lớn như thế, sau này phải làm phiền ngươi rồi."
Ý tứ này của Càn đế là muốn truyền ngôi cho công chúa Minh Châu.
Toàn bộ những người khác động dung.
Trước kia bọn họ dự đoán rằng Càn đế muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nhị hoàng tử.
Nhưng mà hiện tại, Càn đế và Nhị hoàng tử coi như đã trở mặt.
Phút cuối cùng, Càn đế lại có thể giao ra một lần thiện tâm.
Trong lòng Thượng Quan thừa tướng trầm xuống.
Phiền phức rồi.
Để cho công chúa Minh Châu làm Hoàng đế, còn không bằng để cho Càn đế tiếp tục làm đâu.