Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (3)
Mặt già của Ngụy Quân đỏ lên, dùng ánh mắt mang theo sát khí cảnh cáo Tứ hoàng tử một chút, thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi không nói lời nào không có bảo ngươi câm đâu."
Tứ hoàng tử lại lần nữa cười ha ha.
Thầm nghĩ diễn xuất của Ngụy đại nhân thật tốt, rõ ràng đã nói ta là tri kỷ của hắn mà còn phối hợp như vậy.
Trước kia không phát hiện Ngụy đại nhân là kiểu người tài năng như này.
Chỉ là năng lực bịa chuyện hơi kém một chút.
Sinh ra đã biết. . . Nếu như là thật sự là thiên tài sinh ra đã biết, hắn đi trêu chọc Chu Phân Phương vậy không phải mắt bị mù rồi sao?
Tứ hoàng tử một chút cũng không tin.
Về phần Ngụy Quân vì sao lại thần thông quảng đại như vậy?
Không quan trọng.
Nói không chừng có kỳ ngộ gì đó chăng?
Dù sao coi hắn là tri kỷ là được.
Những cái khác Tứ hoàng tử cũng không để tâm.
Hắn chỉ biết là có Ngụy Quân ở đây, hắn có thể không ngừng chiếm được tài nguyên dồi dào của Tây đại lục từ chỗ Đỗ Uy.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Nói không chừng những việc bản cung đang làm cũng đang tăng cường ngọn lửa văn minh của Đại Càn ấy chứ.
Tứ hoàng tử đã cảm nhận được thú vui và ý nghĩa của việc chiếm của hời.
Mà Càn đế lúc này đứng lên từ trên mặt đất, sắc mặt chưa từng phức tạp như thế này.
"Thì ra trẫm thật sự bị kẻ khác tính kế."
Hắn đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực.
Trước đó còn có thể lừa mình dối người, hơn nữa quả thật hắn cũng chưa từng phát hiện dấu hiệu mình bị ám.
Hắn đã tự kiểm tra rất nhiều lần.
Nhưng mà ấn ký linh hồn của Kẻ trộm lửa vẫn ẩn núp ở trong linh hồn hắn, căn bản vô hình vô tích, hắn có thể tự tra ra mới là lạ.
Cũng chỉ khi Ngụy Quân lấy ra ngọn lửa văn minh mà Kẻ trộm lửa mong muốn nhất, ấn ký linh hồn thuộc về Kẻ trộm lửa mới bị kích hoạt trực tiếp. Hơn nữa không có Kẻ trộm lửa khống chế trực tiếp, ấn ký linh hồn đơn độc này đã không thể dằn xuống được lòng tham của mình mà nhảy thẳng ra ngoài.
Lần này đã hoàn toàn chứng thực.
Càn đế cũng không thể lừa mình dối người được nữa.
Gương mặt của Càn đế xám xịt, treo lên một nụ cười trào phúng, cũng là đang cười mình: "Sống hoang đường mười năm, trẫm đúng là thất bại cực độ."
Cùng lúc đó.
Ngoài thế giới.
Trong học đường văn minh.
Tội Ngạo đang chơi cờ sinh tử với Lam Tình đột nhiên biến sắc, trực tiếp đứng dậy, ánh mắt chưa bao giờ ác liệt như thế.
"Thật lợi hại." Tội Ngạo lẩm bẩm nói.
Lam Tình lúc này đang hết sức chuyên chú đánh cờ sinh tử với Tội Ngạo, cũng không có quan sát thể giới Ngụy Quân đang ở, cho nên nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Tội Ngạo phản ứng lớn như thế, Lam Tình tò mò hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ấn ký linh hồn ta lưu lại trong cơ thể Càn đế đã biến mất rồi." Tội Ngạo thận trọng nói: "Quả nhiên, ta không có đoán sai, Càn đế quả thật là nhân trung long phượng, có tư cách làm đại địch của ta."
Lam Tình nháy mắt, khởi động bản lĩnh giữ nhà của mình.
Một lát sau, Lam Tình liền xem xét ra được ngọn nguồn của chuyện này.
Nhìn vẻ mặt Tội Ngạo nghiêm trọng, như lâm đại địch, coi Càn đế là mối uy hiếp lớn, Lam Tình rất khó dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình bây giờ của mình.
"Thế nào? Ngươi quan sát được cái gì? Có phải cũng bị Càn đế làm kinh ngạc rồi không?" Tội Ngạo hỏi.
Lam Tình nghĩ một lát, gật đầu thành khẩn: "Ta quả thật bị kinh hãi rồi."
Nhưng mà nỗi kinh hãi khẳng định không giống như ngươi nghĩ.
Có điều Tội Ngạo tất nhiên không biết đáp án chính xác.
Tội Ngạo cảm khái nói: "Hiện tại ta ngày càng chờ mong Càn đế có thể dẫn dắt Đại Càn đi lên một độ cao như thế nào. Dưới sự dẫn dắt của một đế vương anh minh thần võ như thế, văn minh nhất định sẽ vô cùng rực rỡ, ngọn lửa văn minh cũng sẽ càng thêm long trọng."
Lam Tình: ". . ."
Nói thế nào nhỉ?
Ngươi vui là được.
Nàng thật sự là không đành lòng đánh vỡ nhận thức của Tội Ngạo.
Làm quỷ hồ đồ rất tốt.
Nhưng Lam Tình không nhịn được hỏi một câu: "Trước kia khi Kẻ trộm lửa và Người quan sát chưa có trở mặt, đều là nắm tay nhau làm nhiệm vụ đúng không?"
"Đúng! Sao ngươi đột nhiên nhắc đến chuyện này?" Tội Ngạo kỳ quái nói.
Vẻ mặt Lam Tình có chút vi diệu: "Ta nghĩ ta biết vì sao Kẻ trộm lửa và Người quan sát là một đôi, còn phải cùng nhau làm nhiệm vụ rồi."
Kẻ trộm lửa là đồ mù.
Nếu không có Người quan sát canh gác cho hắn, xác xuất thành công rất thấp.
Ví dụ như Tội Ngạo hiện tại.
Rất thê thảm.
Năng lực của Người quan sát là quan sát.
Có Kẻ trộm lửa bảo vệ, hai bên liên thủ, vừa vặn hợp tác cùng có lợi.
Hiện tại, là một Kẻ trộm lửa không có Người quan sát giúp đỡ, Tội Ngạo đã dùng hành động thực tế của bản thân chứng tỏ cho Lam Tình độ tin cậy của Kẻ trộm lửa là không.
Lam Tình xác nhận, cho dù không có mình, kết cục của Tội Ngạo cũng chẳng khá hơn là bao.
Đánh trận thắng ở chỗ tình báo.
Phương diện này Kẻ trộm lửa còn thua Người quan sát nhiều lắm.
Nhưng Lam Tình nhìn Tội Ngạo một cái, vẫn không nói suy đoán của mình cho Tội Ngạo nghe.
Không nói, Tội Ngạo có thể còn sống được vài năm.
Nói, ngộ nhỡ Tội Ngạo không chịu nổi đả kích này, hiện tại liền tự sát thì sao?
Vẫn là để cho Tội Ngạo đắm chìm trong thế giới đọ sức với Càn đế đi, như vậy là tốt nhất đối với hắn.
Lam Tình nghĩ rằng bổn cô nương chính là người nhân từ như vậy.
"Đạo hữu, hiện tại tâm ta rối loạn, ta muốn yên lặng một chút." Tội Ngạo nói: "Chiến tranh thế giới, Càn đế đột nhiên lại thoát khỏi khống chế của ta, ta không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Hiện tại nghĩ đến, có lẽ hắn sớm đã có thể thoát khỏi ảnh hưởng của ta, chỉ là hắn vẫn luôn làm ta lơ là. Lúc đầu ta khống chế hắn là muốn mượn hắn gây áp lực lớn hơn cho Tây đại lục. Nhưng từ tình huống thực tế, kế hoạch của ta đã hoàn toàn thất bại, Tây đại lục cũng không có phát triển như kỳ vọng của ta, ngược lại Đại Càn phát triển càng ngày càng tốt, chuyện này hiển nhiên là công lao của Càn đế."