Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887. Chiếm Đóng Thiên Nguyên, Máu Rải Trường Không (2)

Chương 887. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (2) Chương 887. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (2)

Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (2)

Những người khác còn không biết đống lửa nhỏ trong tay Ngụy Quân là cái gì, nhưng sau khi Càn đế nhìn thấy đống lửa nhỏ này thì ánh mắt liền đỏ lên, cả người gầm nhẹ một tiếng, thế mà lại xông thẳng về phía Nguỵ Quân.

Sắc mặt của Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đột nhiên thay đổi, theo bản năng chắn trước người Ngụy Quân.

Công chúa Minh Châu và Đại Hoàng tử cầm kiếm trong tay, trên người toả ra ra sát khí.

Mà Vương Hải híp mắt lại, đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Bọn họ vốn dĩ là tin tưởng Ngụy Quân, hơn nữa đã muốn xé rách mặt với Càn đế, cho nên ra tay với Càn đế cũng không có gánh nặng tâm lý quá nhiều.

Đặt sự an toàn của Ngụy Quân và Càn đế cùng một chỗ, những người này một giây chắc chắn sẽ không do dự chọn Ngụy Quân.

Càng không cần phải nói, biểu hiện của Càn đế lúc này vừa lúc minh chứng cho lời nói của Ngụy Quân.

Một Càn đế bình thường không thể thất thố rõ ràng như vậy.

Nhưng không đợi đến hi kbọn họ động thủ.

Càn đế xông tới được nửa đường, sắc mặt bỗng bắt đầu giãy dụa.

"Không, không thể làm như vậy."

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Cút ra khỏi đầu trẫm!"

Càn đế hai tay ôm đầu, vẻ mặt đấu tranh, ánh mắt thống khổ, cả người vô cùng cuồng loạn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Lục tổng quản lại lặng lẽ mở lưu ảnh châu lần nữa.

Video và chân tướng lại tới rồi.

Được.

Cái này đúng là bằng chứng xác thực.

"Ngụy đại nhân, ngọn lửa trong tay ngươi là cái gì?" Hoàng hậu nương nương khiếp sợ hỏi.

Nói thật nàng đã bị doạ sợ.

Nàng cũng càng tin tưởng Ngụy Quân hơn.

Nhưng dựa vào lời nói trước đó của Ngụy Quân, bị vực ngoại tà ma ám vào người cũng sẽ không có suy nghĩ gì quá nghiêm trọng. Cùng lắm chỉ là tính tình thay đổi, gần giống như người tu hành nhập ma.

Cho nên Hoàng hậu cũng cảm thấy hậu quả không có nghiêm trọng bao nhiêu.

Cho đến khi nàng nhìn thấy một màn trước mắt này.

Từ sau khi Ngụy Quân lấy ra ngọn lửa nhỏ này, Càn đế bây giờ đã trực tiếp tâm thần phân liệt luôn.

Ngụy Quân giải thích: "Ngọn lửa văn minh của Đại Càn chính là thứ mà Kẻ trộm lửa, cũng chính là vực ngoại tà ma rất muốn. Cho nên ta lấy ngọn lửa văn minh ra, ấn ký linh hồn của vực ngoại tà ma cũng không thể nào khống chế tham dục của mình. Bình thường chúng nó đều ẩn nấp ở sau trong linh hồn của kí."

Loại đồ vật như ngọn lửa văn minh này, thông thường Kẻ trộm lửa phải thu phục toàn bộ thế giới rồi sau đó lại thông qua một loạt nghi thức rườm rà mới có thể có được.

Nhưng đối với Thiên Đế mà nói thì cái này rất đơn giản.

Thiên Đế có thể trực tiếp đi đến địa vị này, cô đọng vận mệnh và văn minh.

Càng khỏi phải nói ý chí thiên đạo cũng đứng về phía Ngụy Quân, toàn lực cung cấp viện trợ Nguỵ Quân.

Chỉ thế thôi ngọn lửa văn minh của Đại Càn đã rơi vào tay Ngụy Quân.

Đây là biện pháp an toàn nhất.

Có Ngụy Quân ở đây, trừ phi giết chết Ngụy Quân, nếu không không có ai có thể giành được ngọn lửa văn minh của Đại Càn.

Đương nhiên, tiêu diệt Đại Càn, ngọn lửa văn minh của Đại Càn cũng sẽ dần dần lụi tàn.

Chuyện đó sẽ không nằm trong phạm vi bảo hộ của Ngụy Quân.

Hắn không thể làm bảo mẫu việc gì cũng đến tay mãi.

Bảo vệ ngọn lửa văn minh của Đại Càn, bảo đảm chắc chắn Kẻ trộm lửa và những kẻ địch khác không thể hủy diệt Đại Càn từ gốc rễ, Ngụy Quân cũng đã giải quyết nỗi lo lớn nhất sau này của Đại Càn.

Phòng ngừa khả năng Đại Càn bị phá huỷ trực tiếp, cho Đại Càn một cơ hội đối đầu chính diện.

Có những chuyện vẫn phải dựa vào bản lĩnh của bọn họ. Nếu như toàn chỉ trông cậy vào Ngụy Quân, thì quốc gia này cũng sẽ không có quá nhiều tương lai.

Thuật ngữ ngọn lửa văn minh này thuộc về thuật ngữ có góc độ cao hơn, còn không phải thứ mà hiện tại những người này có thể suy xét được. Cho nên bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe nói.

Thượng Quan thừa tướng nhíu mày hỏi: "Ngụy đại nhân, nếu ngọn lửa văn minh bị dập tắt thì sẽ có tình huống gì?"

"Rất đơn giản, Đại Càn sẽ diệt vong." Ngụy Quân nói thẳng.

Sắc mặt Thượng Quan thừa tướng nháy mắt nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Ngụy Quân không nói dối, nhận thức này vốn là thâm căn cố đế rồi.

"Làm sao mới có thể tăng cường ngọn lửa văn minh của Đại Càn?" Câu hỏi của công chúa Minh Châu đã chỉ thẳng vào vấn đề trọng tâm.

Ngụy Quân cười cười: "Cũng rất đơn giản! Đánh bại Liên minh người tu chân, đánh bại Yêu đình, đánh bại Tây đại lục, ngọn lửa văn minh của Đại Càn chắc chắn có thể được tăng cường. Đương nhiên, cải cách nội bộ, nâng cao thực lực quốc gia, làm cho nước giàu dân mạnh đều có thể tăng cường ngọn lửa văn minh của Đại Càn. Nói ngắn gọn, Đại Càn càng mạnh, ngọn lửa văn minh của Đại Càn sẽ càng thịnh vượng. Về phần làm thế nào để cho Đại Càn trở nên hùng mạnh hơn thì phải dựa vào các ngươi rồi."

"Ngụy đại nhân, làm sao ngươi biết được những điều này?" Nhị hoàng tử tò mò hỏi.

Hắn không nghi ngờ lời nói của Ngụy Quân.

Chỉ là những điều Ngụy Quân biết cũng quá nhiều rồi.

Ngụy Quân nhún vai, nói: "Thật ra ta là cha đẻ của ông trời, sinh ra đã biết, thông hiểu vạn giới."

"Phi phi phi! Ngẩng đầu ba thước có thần minh, chớ nên hồ ngôn loạn ngữ." Công chúa Minh Châu trừng mắt nhìn Ngụy Quân một cái, "Ngươi không muốn nói thì đừng nói, nhưng chớ có tìm chết."

Ngụy Quân: ". . ."

Bản Thiên Đế là một người thành thật.

Những lời nói ra đều là thật hơn vàng.

Kết quả các ngươi đều không tin.

"Ngụy đại nhân sinh ra đã biết nói đùa. Chu Phân Phương đã từng nói nhiều lần rằng ngươi từng nhìn bức chân dung của nàng để tự xử." Tứ hoàng tử cười ha ha, tiếp tục quán triệt hình tượng mình và Ngụy Quân bất hòa: "Không hổ là thiên tài sinh ra đã biết."

Bình Luận (0)
Comment