Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 886 - Chương 886. Chiếm Đóng Thiên Nguyên, Máu Rải Trường Không (1)

Chương 886. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (1) Chương 886. Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (1)

Chiếm đóng Thiên Nguyên, máu rải trường không (1)

Mấy người con trai của Càn đế đều tụ hội cùng nhau, hoàng cung sẽ không che chở Càn đế đến cùng được nữa. Dù sao đều là tranh đấu nội bộ của người một nhà, lực lượng ẩn nấp của hoàng tộc cũng lười tham dự.

"Trẫm không bị vực ngoại tà ma chiếm thân." Càn đế phẫn nộ nói.

Nhưng rất nhanh đã bị tiếng khóc của Tứ hoàng tử cắt ngang: "Ô hô thương thay phụ hoàng ta, người chết thật thảm mà!"

Nước mắt Tứ hoàng tử trực tiếp chảy dài.

Càn đế muốn tự tay đánh chết thằng nghiệt tử này.

Nhưng hắn nhịn.

Nhìn thấy ở cửa điện Thanh Tâm xuất hiện thêm bóng người, trong lòng Càn đế thở phào một hơi thật lớn.

Cuối cùng cứu tinh đã đến rồi.

"Tiền bối, cuối cùng ngươi cũng đã đến. Đám nghịch tặc này phạm thượng làm loạn, muốn bức cung mưu phản, may mà tiền bối tới kịp lúc, bằng không trẫm thật sự bị đám nghịch tặc này thực hiện được ý đồ." Càn đế vui mừng nói.

Vương Hải chớp chớp mắt.

Hồi hộp kích thích như vậy à?

Nếu như hắn nhớ không lầm, Càn đế là muốn giết Ngụy Quân.

Dù sao trước kia Càn đế cũng bảo hắn dẫn đầu Nho gia chống lại Ngụy đảng.

Cho nên, Càn đế xuống đài, đối với Ngụy Quân mới có lợi.

Chuyện có lợi với Ngụy Quân chắc hẳn là mục tiêu phấn đấu của Nho gia.

Vương Hải nghĩ đến đây, lập tức đã biết mình nên làm như thế nào.

Nhìn trái nhìn phải đội hình phản Càn đế, Vương Hải thầm nghĩ ‘cừ thật’.

Cho dù hắn giúp Càn đế cũng chưa chắc có thể thắng.

Huống chi hắn cũng không muốn giúp Càn đế.

Vương Hải rất tự nhiên ở bên cạnh công chúa Minh Châu, nghiêm nghị nói với Càn đế: "Lão phu cũng tò mò, cớ gì bệ hạ lại mưu phản?"

Càn đế nhìn Vương Hải, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt ngã quỵ.

Hắn không hiểu.

Vì sao hắn chỉ ngủ một giấc, vừa tỉnh lại đã trở thành kẻ địch của thế giới?

Càn đế gào thét phát ra từ tận đáy lòng: "Trung thần ở đâu? Đế đảng Trẫm ở đâu?"

Ốm liệt kinh hoàng ngồi bật dậy, Đế đảng chỉ có một mình ta?

Trong nháy mắt Càn đế vụt qua một ý nghĩ: bản thân có thể đang nằm mơ.

Hơn nữa là ác mộng.

"Đúng! Trẫm nhất định là đang nằm mơ, Thượng Quan Vân và Lục Khiêm không có lừa trẫm. ."

"Trẫm là đang mộng du."

"Ha, ha ha, trẫm là đang mộng du."

Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Càn đế, trong nhất thời không biết nói gì.

Ngụy Quân cũng thở dài một hơi: "Bệ hạ, ngài không ổn rồi. Gặp phải chút chuyện liền hoảng sợ, Kẻ trộm lửa. . . vực ngoại tà ma thích nhất chính là loại tính cách này của ngài. Ngài hãy kiên quyết lên, ngài mà cứng rắn Kẻ trộm lửa liền mềm."

Ở trong mắt Thiên Đế, Kẻ trộm lửa thật ra không khó đối phó.

Đương nhiên, nếu như Kẻ trộm lửa nhằm vào một người bình thường, vậy chắc chắn là trúng một phát một.

Nhưng Càn đế không thể coi như là người thường.

Không kể đến thân phận, dù sao trước kia cũng là trưởng thành cùng tiên đế, từng cùng trải qua thử thách của chiến tranh mà lại bị Kẻ trộm lửa thành công gây ảnh hưởng. Những năm này của hắn quả thực là trôi qua uổng phí rồi.

Càn đế không biết Ngụy Quân đang sỉ nhục hắn ở trong lòng, thở phì phò rống lên: "Ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm. Các ngươi nhiều người như vậy, trẫm sao mà cứng rắn được?"

Hắn có thể cứng rắn được sao?

Ngụy Quân nhìn người bên phe mình.

Đúng là hơi nhiều thật.

Hoàng đế lại có thể đến nông nỗi này, mọi người phản bội thân nhân rời xa, Ngụy Quân cũng đã được mở mang tầm mắt.

Đại đội trưởng vận chuyển hậu cần năm đó thao tác tệ đến chừng nào, cuối cùng vẫn có một đám người chạy theo hắn đó thôi.

Đợt này ngay cả hiệu trưởng mà Càn đế cũng không bằng.

Tốt xấu gì ngươi cũng phải có lòng tử trung, miễn cho trở thành người cô độc.

Ngụy Quân cũng có hơi đồng cảm với Càn đế.

Nhưng hắn hảo tâm đưa ra cho Càn đế một biện pháp: "Bệ hạ, phỏng chừng ẩn tình bên trong ngươi không thể tìm được đâu, nhưng ngươi còn có cơ hội tìm lại thể diện. Nội tình của ngươi là do ta phơi bày ra, giết ta, để cho thế nhân biết kính sợ ngươi một lần nữa."

Càn đế giận quá: "Trẫm giết ngươi làm cái gì? Cho dù trẫm có năng lực thì cũng phải giết mấy tên nghịch tử này trước rồi giết chết mấy tên phản tặc này. Về phần ngươi, trẫm còn muốn giữ ngươi để viết lại sách sử."

Ngụy Quân trở mặt trong một giây: "Cái đệch! Nói cả buổi rồi lại không dám giết ta. Rác rưởi!"

Ngươi đó, phàm là ngươi nói giết ta, bản Thiên Đế liền đứng về phía ngươi cũng chống lại thế giới.

Đáng tiếc bản thân ngươi không nắm bắt được.

Khiến cho bản Thiên Đế quá thất vọng rồi.

Vẫn là tri kỷ của bản Thiên Đế lợi hại

Vừa rồi Ngụy Quân đã thấy rõ Tứ hoàng tử khóc thương Càn đế rất gắng sức.

Khóc đến mức giống như Càn đế thật sự đã chết vậy.

Rõ ràng vẫn chưa chết.

Kẻ trộm lửa không phải cái loại ký sinh trùng cướp thân xác của ký chủ, thứ Kẻ trộm lửa cần chính ngọn lửa văn minh. Chúng cũng không cần thân xác của dân bản địa, cho nên bọn chúng sẽ không tiếp quản thân xác của dân bản địa. Cùng lắm chỉ là âm thầm dẫn dắt người ta để thao túng.

Cho nên Càn đế thật sự không chết.

Cùng lắm giống như trong đầu có một vài suy nghĩ không thuộc về chính bản thân hắn.

Sau đó hắn cho rằng những suy nghĩ này cũng là của bản thân hắn.

Vì thế đã tạo thành cục diện hiện tại.

Càn đế đã bày tỏ thái độ, bất luận như thế nào cũng không muốn giết mình, cho nên Ngụy Quân cũng lười nói lời vô ích với Càn đế.

"Hoàng hậu nương nương, các vị đại nhân, bản quan cam đoan mọi người rằng trong cơ thể bệ hạ xác thực có ý thức của vực ngoại tà ma, bị ý thức của vực ngoại tà ma ảnh hưởng. Không tin các vị có thể kiểm tra một chút."

Ngụy Quân chìa tay.

Ngay sau đó, trong tay Ngụy Quân xuất hiện một đống lửa nhỏ đang toả ra ánh sáng màu trắng.

Ngọn lửa nhỏ đong đưa theo không khí, phảng phất sẽ tắt trong giây tiếp theo, nhưng lại luôn bùng cháy đặc biệt ngoan cường.

Bình Luận (0)
Comment