Nguỵ đảng: Thần xin bệ hạ giả chết (7)
Vương Hải là Đế đảng, Nho gia cũng là Đế đảng, điểm ấy tam đầu sỏ cũng cho là như vậy, cho nên Lục Nguyên Hạo cũng tự chủ trương cho rằng Vương Hải tới để giúp Càn đế.
Nếu đã như vậy, hắn liền không thể ngồi yên.
Phải phải làm đến hết sức cẩn thận mới được.
Dựa vào ý tưởng này, Lục Nguyên Hạo kiên quyết uy hiếp Hoàng hậu nương nương.
Vì thế mới có một màn đang diễn ra ở Thanh Tâm điện ngay bây giờ đây.
Vì mạng sống, tiềm lực và năng lượng được Lục Nguyên Hạo bộc phát ra đúng là mạnh mẽ, sức hành động cũng không thể nghi ngờ.
Sự việc lần này đã khởi động cách thức chính xác để mở ra Lục Nguyên Hạo.
Nhưng những việc Lục Nguyên Hạo làm đến nay cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương biết, những người khác cũng không biết chuyện.
Hoàng hậu cũng không dám nói ra.
Nàng cũng không muốn con trai thân sinh của mình làm một con quỷ hồ đồ, để cho nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Về phần Càn đế. . .
Phản bội thì phản bội.
Dù sao quả thật đã nhiều năm Càn đế cũng không chạm vào nàng.
Nàng và Càn đế cũng sớm đã không có tình cảm vợ chồng gì nữa.
Hơn nữa so với tin tưởng Càn đế, Hoàng hậu càng tin tưởng Ngụy Quân hơn.
Uy tín của Ngụy Quân hiện tại không có ai bằng.
Có Hoàng hậu chống lưng, thân phận của Càn đế trực tiếp bị kéo thấp vô hạn.
Những lời Ngụy Quân nói vốn chính là lời nói thật.
Hiện tại, càng ngày càng nhiều người tin rằng Càn đế xác thực bị vực ngoại tà ma chiếm thể.
Mà Càn đế cuối cùng cũng không nhịn được bùng nổ.
Nhìn chung quanh một vòng, trong mắt Càn đế chợt hiện vẻ tỉnh ngộ.
"Trẫm hiểu rồi, thì ra các ngươi đều là vì tên nghiệp chướng Tử Thần. Thượng Quan Vân, Lục Khiêm, các ngươi muốn nâng đỡ nghiệt tử này của trẫm thượng vị làm Hoàng đế, Hoàng hậu cũng vì nghiệt tử này mà không tiếc mưu hại trẫm. Tốt, rất tốt, Tử Thần, trước kia là trẫm xem thường ngươi rồi." Càn đế cười lạnh nói.
Nhị hoàng tử rất mệt tâm.
"Phụ hoàng, người thật sự không hề hiểu ta chút nào, cũng không tin tưởng ta."
Nhị hoàng tử vốn đã vô cùng thất vọng về Càn đế, lần này đã triệt để thất vọng.
Vốn dĩ hắn còn có phần niệm tình cha con, đối với đề nghị của Lục Khiêm còn hơi chút chần chờ.
Hiện tại đã không còn chần chờ nữa.
Quả thật không thể giao lại Đại Càn cho một người như vậy.
Đại Càn ở trong tay hắn là không có tương lai, Nhị hoàng tử giờ phút này vô cùng thừa nhận điểm này.
Mà Càn đế lại cho rằng Nhị hoàng tử đã ngầm thừa nhận, không khỏi cười lạnh liên tục.
"Nghiệt tử, trước giờ trẫm cũng là không nhìn ra lá gan ngươi lớn như vậy, thế mà cũng mang lòng phản nghịch."
Nhị hoàng tử không muốn nhiều lời với Càn đế nữa, nói thẳng: "Vực ngoại tà ma, muốn làm loạn Đại Càn ta, si tâm vọng tưởng. Mẫu hậu, Thượng Quan thừa tướng, Lục ty trưởng, bổn vương cho rằng phụ hoàng còn đang ngủ say."
Hoàng hậu nương nương gật đầu.
Mà Thượng Quan thừa tướng và Lục Tổng quản nhất tề hô lên: "Điện hạ anh minh."
Càn đế cười gằn ra tiếng: "Lừa mình dối người, có ích lợi gì? Các ngươi thì có năng lực làm cái gì?"
"Thần xin bệ hạ giả chết."
"Thần xin bệ hạ giả chết."
"Bổn vương xin bệ hạ giả chết."
"Bản cung cũng xin bệ hạ giả chết."
Nhìn thấy Thượng Quan thừa tướng, Lục Khiêm, Nhị hoàng tử và Hoàng hậu đã thống nhất trận tuyến, tuy Càn đế đã cảm thấy rùng cả mình, nhưng cũng không có chùn chân.
Lúc này dù hoàng đế có sợ hãi nữa cũng không làm được gì.
Hắn đương nhiên không thể sợ hãi.
"Chỉ dựa vào bốn người các ngươi vẫn không thể bức trẫm giả chết. Quả nhiên, Ngụy Quân thông minh hơn các ngươi nhiều, hắn sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này."
Ngụy Quân nháy mắt, phản ứng trở lại, nói thẳng: "Giả chết làm gì? Chết thật là xong. Ta vẫn rất hiểu rõ thủ đoạn của Vực ngoại tà ma, kí chủ vừa chết, tự nhiên sẽ tan thành mây khói."
"Thần minh cũng không thể giết nổi trẫm, mấy người các ngươi cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của trẫm."
Càn đế cười lạnh một tiếng, khí thế trên người dần dần tăng cường.
"Nếu các ngươi đã ngu muội cố chấp, vẫn để trẫm trước tiễn các ngươi đi chết vậy." Càn đế nói.
"Bệ hạ quả nhiên là muốn tạo phản."
"Thượng Quan thừa tướng và Lục ty trưởng đều là trụ cột của Đại Càn, Ngụy Quân chính là lương tâm của Đại Càn, Hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý càng không cần phải nói nhiều. Xuống tay với những người này, không phải là vực ngoại tà ma thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện này."
"Phụ hoàng, người chết thật là oan ức!"
. . .
Nhìn thấy Đại hoàng tử, công chúa Minh Châu và Tứ hoàng tử đột nhiên xông đến, Càn đế ngốc luôn rồi.
"Ngươi. . . các ngươi. . ."
Nhị hoàng tử đã lôi kéo Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm, rồi lại thuyết phục Hoàng hậu nương nương, muốn mưu triều soán vị, hắn còn có thể chấp nhận, cũng có thể hiểu.
Dù sao qua các triều đại, loại chuyện này tình cũng xảy ra không ít.
Nhưng mà hiện tại Đại Hoàng tử, Tứ hoàng tử và công chúa Minh Châu đều cùng nhau xuất hiện, hơn nữa tất cả đều đứng cùng một phe.
Đây là muốn làm cái gì?
Thật ra chuyện bọn họ muốn làm rất đơn giản:
"Yêu nghiệt, đền mạng cho phụ hoàng ta."
"Bản cung xác nhận, bệ hạ quả thực đã bị vực ngoại tà ma làm bẩn. Đúng là khiến cho người ta đau lòng."
"Đại Càn không thể bị một vực ngoại tà ma thống trị. Yêu nghiệt, ngươi vẫn nên tiếp tục ngủ say đi."
Lại có thêm ba kẻ khác đến bức cung.
Sắc mặt Càn đế dần dần trở nên trắng bệch.
Hắn còn có thể không quá xem trọng đội hình mưu phản trước đó.
Nhưng mà đội hình bức cung hiện tại, hắn đã không thể ngồi yên rung đùi được nữa.
Bởi vì dựa vào đội hình bức cung của hiện tại, thế vô địch của hắn —— bị phá rồi.
Nói về đoạt vị và giết Hoàng đế, thần tử nào có thạo nghề như người trong hoàng tộc?