Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân (5)
"Đối với Đại Càn mà nói loại tinh thể màu máu này là vật tư chiến lược, có thể tăng cường thực lực của binh khí, triều đình vẫn luôn cần. Cho nên nơi vẫn luôn cần có người. Chức quan của ngươi quá thấp, còn chưa thể tiếp xúc được loại bí ẩn này."
Thượng Quan Tinh Phong nháy mắt.
Chức quan của hắn quả thực rất thấp.
Nhưng thân phận của hắn lại không thấp.
Nhưng thân là con trai của Thừa tướng, những thông tin này cũng là lần đầu tiên biết đến .
Thượng Quan thừa tướng cũng chưa từng tiết lộ tin tức gì về Huyết tam giác.
Nói là muốn để cho Thượng Quan Tinh Phong cạnh tranh công bằng với những người khác, Thượng Quan thừa tướng sẽ không thiên vị gì hết.
Mọi việc cứ để cho Thượng Quan Tinh Phong tự mình xông xáo.
Cũng may Thượng Quan Tinh Phong cũng không làm cho Thượng Quan thừa tướng thất vọng.
Tầm quan trọng của Huyết tam giác, hôm nay xem như hắn đã rõ ràng.
Cho nên Thượng Quan Tinh Phong cảm thấy trọng trách trên vai mình càng nặng hơn.
Hắn phải bảo vệ tốt dân bản địa của Huyết tam giác mới được, nếu không sẽ làm cho Đại Càn tổn thất vật tư chiến lược.
"Lão ca, ta muốn theo huynh học hỏi làm sao để phân biệt người tốt kẻ xấu ở Huyết tam giác."
Thượng Quan Tinh Phong xoa tay, bày ra tư thái rất khiêm tốn.
"Tiểu đệ là quan trị an Đại Càn ở Huyết tam giác. Nhưng gần đây mỗi lần ta đi ra bảo vệ chính nghĩa, cuối cùng thiếu chút nữa bị lọt bẫy, ta cần phải có một đôi mắt phân rõ chân tướng. Lão ca, hiển nhiên thời gian huynh ở Huyết tam giác không ngắn, xin hãy chỉ bảo cho ta."
Hán tử mặt sẹo liếc Thượng Quan Tinh Phong một cái, lạnh lùng nói: "Ở Huyết tam giác, lo chuyện bao đồng chính là đường chết, đạo lý này chưa có ai dạy cho ngươi sao?"
"Đã dạy rồi! Ta vừa tới ngày đầu tiên, thượng quan đã nói cho ta." Thượng Quan Tinh Phong gật đầu nói.
"Vậy ngươi còn xen vào việc của người khác?"
Thượng Quan Tinh Phong nói rất tự nhiên: "Có những người vẫn là con dân của Đại Càn, ta là quan trị an do Đại Càn phái đến Huyết tam giác thì có nghĩa vụ bảo hộ bọn họ."
Hán tử mặt sẹo lặng lẽ một lát, sau đó nói: "Tiền nhiệm của ngươi đã chết ba người, ngươi biết không?"
"Biết, nhưng thân ở vị trí này thì phải làm hết chức trách." Thượng Quan Tinh Phong nói.
Lần này thời gian im lặng của hán tử mặt sẹo càng lâu.
"Lão ca, ta thấy huynh cũng không giống như là người xấu, thế sao huynh lại đến Huyết tam giác?" Thượng Quan Tinh Phong bắt đầu thăm dò lai lịch của hán tử mặt sẹo.
Qua sự quan sát của hắn, bản lĩnh của hán tử này tuyệt đối không nhỏ.
Ít nhất bản lĩnh lớn hơn hắn.
Đương nhiên, Huyết tam giác ngọa hổ tàng long, sát tinh vô số, cho nên có loại đại lão này không kỳ lạ.
Sau khi Thượng Quan Tinh Phong phát hiện năng lực của hán tử mặt sẹo này liền nổi lên tâm tư.
Mặc dù đã không ở kinh thành nữa, nhưng mà tâm tư tiến cử hiền tài vì đất nước của Thượng Quan Tinh Phong cũng không dập tắt.
Trước kia hắn đã từng tiến cử rất nhiều người, Ngụy Quân cũng tính là một người trong đó.
Hiện tại tâm tư Bá Nhạc của hắn lại bắt đầu rục rịch.
Hắn muốn tiến cử hán tử mặt sẹo này ra ngoài.
Điều kiện tiên quyết là hắn phải biết được hán tử mặt sẹo này đã phạm phải tội gì.
Trừ phi là dân bản địa của Huyết tam giác, nếu không người đến Huyết tam giác chắc chắn là tội phạm.
Nhưng phạm tội cũng chia thành chuyện tốt và chuyện xấu.
Thượng Quan Tinh Phong cũng từng thấy không ít mặt tối của xã hội, hắn cũng không cho rằng người bị truy nã thì nhất định là người xấu.
Có rất nhiều người chỉ là bị xã hội bức ép thành tội phạm truy nã.
Có một người từng nói, khi luật pháp không thể mang đến chính nghĩa cho người bị hại, báo thù riêng bắt đầu từ thời điểm này là chính đáng thậm chí là cao thượng.
Thượng Quan Tinh Phong không thể đồng ý hoàn toàn với câu nói này, nhưng hắn biết, có rất nhiều chuyện không phải luật pháp có thể quản được. Chắc chắn Đại Càn cũng đang tồn tại tình huống xử oan, uất ức những người tốt.
Đối với người như thế, Thượng Quan Tinh Phong sẵn lòng giúp bọn họ.
Nhưng sau khi nghe thấy lý do mà hán tử mặt sẹo đưa ra, Thượng Quan Tinh Phong đã bỏ đi loại suy nghĩ này.
"Ta là lính đào ngũ trong cuộc chiến tranh vệ quốc."
Thượng Quan Tinh Phong nghe vậy liền biến sắc.
"Sao? Nghe nói ta là lính đào ngũ liền khinh thường ta?" Ánh mắt hán tử có hơi mỉa mai.
Thượng Quan Tinh Phong do dự một chút, vẫn là gật gật đầu nói: "Lão ca, chiến tranh vệ quốc là cuộc chiến bảo vệ quốc gia. Dựa theo luật, đào ngũ. . . là tử tội, hơn nữa huynh không nên trốn."
"Ngươi nói cũng đúng." Hán tử mặt sẹo thản nhiên nói: "Nhưng mà ngươi không biết ta đã trải qua những gì."
"Huynh đã trải qua những gì?"
"Phản bội, người nhà phản bội nhau, còn có người phía trên phản bội."
Thượng Quan Tinh Phong lập tức tưởng tượng ra một thượng quan ngu ngốc vô năng, không cứu viện kịp thời hoặc là chuyện cướp công.
Trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc dĩ nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn, nhưng mà những tâm sự tồi tệ xưa giờ cũng không ít.
Có loại chuyện này phát sinh cũng không kỳ quái.
"Lão ca, ta không biết cụ thể huynh đã trải qua những gì, nhưng mà bất luận thế nào đào ngũ không phải là một biện pháp giải quyết tốt. Huynh có thể tìm tướng lĩnh cấp cao hơn để phản ánh tình huống."
Hán tử cười ha ha, tràn đầy ý trào phúng.
Thượng Quan Tinh Phong cũng không bất ngờ.
"Lão ca, huynh có thể cho rằng ta ngây thơ, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng bầu trời không đen như vậy. Cái khác tạm thời không bàn đến, quân pháp của mấy người Dương đại soái, Cơ Soái vẫn luôn cực kỳ nghiêm minh. Dù thế nào ngươi đã chịu tủi thân và uất ức, hiện tại cũng có thể giải oan. Ngụy Quân Ngụy đại nhân đang biên thư soạn sử về cuộc chiến tranh vệ quốc, hẳn là ngươi cũng biết. Nếu huynh thật sự có oan khuất to lớn gì đó, hoàn toàn có thể đi kinh thành phản ánh lại tình hình với Ngụy đại nhân. Huynh không tin hhững người khác, nhưng nhân phẩm của Ngụy đại nhân huynh còn không tin sao?" Thượng Quan Tinh Phong nói.
Nghe Thượng Quan Tinh Phong nhắc đến Ngụy Quân, trong mắt hán tử mặt sẹo hiện lên một chút ấm áp.