Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân (6)
"Không cần tìm Ngụy đại nhân nữa, ngài ấy đã thay chúng ta sửa lại án xử sai."
Thượng Quan Tinh Phong hơi ngẩn ra.
Sau đó hắn đã đoán được thân phận thật sự của hán tử mặt sẹo.
"Lão ca, năm đó huynh là tướng soái của Vinh Quốc Công? Hoặc là tướng quân bị Tống Liên Thành hãm hại thua trận nhỉ? Vậy chuyện này đã được Ngụy Quân Ngụy đại nhân điều tra rõ ràng, xác thực không phải là vấn đề của các huynh, nợ các huynh khoản tiền trợ cấp nên có, triều đình cũng đã phát xuống rồi." Thượng Quan Tinh Phong nói.
Hán tử mặt sẹo không hề phủ nhận, chỉ là bình đạm hỏi ngược lại: "Chính nghĩa đến muộn vẫn còn là chính nghĩa sao?"
Thượng Quan Tinh Phong nghiêm túc đáp: "Vậy cũng còn hơn không đến đúng chứ."
"Ngươi nói rất đúng, nhưng người cho chúng ta tiếng nói cũng không phải triều đình Đại Càn mà là Ngụy Quân Ngụy đại nhân." Hán tử mặt sẹo cười lạnh nói: "Đối với Ngụy đại nhân, ta tất nhiên tràn ngập cảm kích. Nhưng đối với triều đình Đại Càn. . . Hừ, chư công triều đình, một đám cầm thú mà thôi."
Lần này Thượng Quan Tinh Phong không có phản bác.
Bởi vì hắn không thể phản bác được.
Cho bọn hắn tiếng nói quả thực không phải triều đình Đại Càn.
Nếu không phải Ngụy Quân kiên trì, nếu không phải vì Ngụy Quân gây nên áp lực to lớn khiêu chiến trực tiếp nhất đẳng Quốc Công Vinh Quốc Công và phú thương giàu nhất thiên hạ Tống Liên Thành, thì chính nghĩa đến muộn đó cũng sẽ không đến.
Nếu đã làm chuyện có lỗi với người ta, lại đi đòi hỏi sự tha thứ của người ta thì mặt mũi cũng quá lớn rồi.
Có một số việc không phải xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề.
Thương tổn đã tạo thành, sao có thể bù lại?
Một câu xin lỗi là có thể xí xoá hết thảy sao?
Không thể nào.
Thượng Quan Tinh Phong không có ngây thơ như vậy.
Hắn chỉ khẽ thở dài: "Lão ca, cho dù là nể mặt Ngụy đại nhân, huynh cũng giúp ta chút đi. Ngụy đại nhân là một người đọc sách, ngài ấy từng nói người đọc sách nên vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình. Lão ca, huynh cũng là người đọc sách, lời nói của Ngụy đại nhân hẳn là huynh có thể nghe hiểu nhỉ?"
"Ta chẳng qua chỉ là một gã mổ heo, biến thành người đọc sách lúc nào vậy?" Hán tử mặt sẹo nói.
Thượng Quan Tinh Phong nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Tối hôm đó sau khi ta ngủ đã chèn lên vết thương khiến bị đau mà tỉnh, rồi ta nhìn thấy huynh đang cầm bút viết chữ. Lão ca, chắc chắn huynh cũng từng đọc sách."
"Là từng đọc." Hán tử mặt sẹo không phản đối, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhưng đọc sách không có tác dụng gì, sau đó ta chỉ học cách giết người. Chỉ có những lúc lệ khí trong lòng không thể kiềm nén mới sẽ viết chữ để làm nhạt lệ khí trong lòng."
"Lão ca, huynh lại giả bộ." Thượng Quan Tinh Phong nói: "Nếu như huynh là loại người giết người như ma, ngày đó cũng sẽ không cứu ta."
Sắc mặt hán tử đỏ lên, tức giận nói: "Thằng nhãi ngươi sao lại đáng ghét thế nhỉ? Quả thực là muốn ăn đòn."
Nói đánh ta liền đánh.
Hán tử mặt sẹo nói gì làm nấy, đổ ập xuống tẩn Thượng Quan Tinh Phong một trận.
Đánh Thượng Quan Tinh Phong đến bầm dập mặt mày.
Nhưng sau khi đánh xong, Thượng Quan Tinh Phong nằm ở trên đất, hai mắt mơ màng nhìn về phía bầu trời, lớn tiếng rên rỉ: "Sướng thật."
Hán tử mặt sẹo: ". . ."
Khóe miệng run rẩy một chút, hắn hiện tại rất muốn đánh Thượng Quan Tinh Phong một trận nữa.
Nhưng lại sợ hắn tiếp tục kêu thoải mái.
Tiến thoái lưỡng nan.
Rất khó chịu.
Thượng Quan Tinh Phong không để cho hắn do dự quá lâu, như con cá chép ưỡn người bật nhảy từ dưới đất lên.
"Lão ca, huynh đánh cũng đánh rồi, có phải nên dạy ta chút bản lĩnh thật sự hay không? Nếu không thì huynh lại đánh ta một trận nữa?"
Hán tử mặt sẹo: ". . ."
Là hắn thua.
Huyết tam giác tuy nhiều ma đầu, nhưng cái loại biến thái như Thượng Quan Tinh Phong sinh thời hắn cũng hiếm thấy.
"Cút cho ông." Hán tử mặt sẹo đá Thượng Quan Tinh Phong ra đến ngoài cửa.
Sau đó lại nghe thấy một tiếng rên khiến cho hắn nổi da gà:
"A, thật thoải mái. . ."
Vẻ mặt hán tử cạn lời.
Làm một người đàn ông đích thực, hắn thật không chịu nổi loại này.
"Lão ca, sau ta lại đến nữa."
Khi hán tử mặt sẹo đang cạn lời, Thượng Quan Tinh Phong bị đá bay lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Vẻ mặt chờ mong.
Hán tử mặt sẹo không phải người ngu, nhưng giờ khắc này hắn cũng mê mang.
Hắn không phân biệt rõ lắm, rốt cuộc Thượng Quan Tinh Phong là mong đợi mình dạy bản lĩnh cho hắn hay là háo hức mình lại tẩn hắn một trận.
Suy nghĩ này khiến hán tử mặt sẹo giật mình toàn thân.
Hiện tại hắn chỉ muốn kính nhi viễn chi.
"Ngươi thật sự muốn học thì đến học đường đầu đường đó học đi. Lão sư nơi đó còn từng được Chu Phân Phương chỉ điểm, là một nho sinh có bản lĩnh." Hán tử mặt sẹo chọn họa thủy đông dẫn.
Thượng Quan Tinh Phong nghĩ một hồi, lại lắc đầu nói: "Học đường đó ta từng đến rồi. Ta cảm thấy lão sư kia không bằng lão ca huynh. Hơn nữa cha ta từng nói, nếu như ta muốn tiến bộ thì không thể học Nho gia, cùng lắm là học cái khác. Tổng thể Nho gia quá lỗi thời, học cũng sẽ chỉ làm chậm trễ mình."
Thượng Quan thừa tướng trăm phần trăm chưa từng nói qua lời này.
Thượng Quan thừa tướng chỉ nói hắn tiếp xúc với học thuyết Mặc gia nhiều chút. Nếu là cường quốc, bộ hệ thống kỹ thuật của Mặc gia sẽ càng có giá trị, nhưng Thượng Quan thừa tướng chưa bao giờ nói Nho gia vô dụng.
Nhưng người nói có một ý, người nghe lại nghe ra một ý khác.
Hơn nữa trực giác của Thượng Quan Tinh Phong nói cho hắn, hán tử mặt sẹo trước mắt này càng có giá trị hơn.
Không cần phải bỏ gần cầu xa.
Ánh mắt hán tử lộ ra hung quang, vừa định giáo huấn Thượng Quan Tinh Phong một trận nữa thì đột nhiên biến sắc, lắc mình về trong phòng.
Một lúc sau, còn chưa đợi được hán tử mặt sẹo ra ngoài, trong Huyết tam giác đã xảy ra một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Một vệt sáng vàng tràn đầy hơi thở tinh khiết từ trên trời giáng xuống, giống như sự trừng phạt của thần đánh trúng tòa thành tội ác này.
Huyết tam giác bắt đầu run rẩy.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc cùng với tiếng nổ ầm ầm bắt đầu vang lên ở bên tai mỗi người.
Tận thế buông xuống.