Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân (8)
Nhìn thấy sự xa cách của Thượng Quan Tinh Phong, trong mắt trưởng lão Thi Hoàng tông Âm Quân hiện lên vẻ giễu cợt, mở miệng nói: "Cơ Mạc Tô, nếu ngươi đã ẩn cư ở Huyết tam giác có nghĩa là đã cắt đứt với Đại Càn. Gia nhập chúng ta, chúng ta giúp ngươi báo thù."
"Báo thù?"
"Đương nhiên là báo thù! Cơ Mạc Tô, triều đình Đại Càn là đối xử với Nho gia các ngươi thế nào, hẳn là không cần ta nói chứ nhỉ." Âm Quân cười nhạo: "Bọn chúng bất nhân trước, vậy ngươi liền bất nghĩa. Gia nhập với chúng ta với tư cách là một phản đồ duy nhất của Thiết huyết cứu quốc hội, thuận lý thành chương."
"Phản đồ?"
Cơ Mạc Tô hừ lạnh một tiếng: "Ai nói ta là phản đồ?"
"Hà tất phải lừa mình dối người?" Âm Quân lắc đầu nói.
"Ta chưa bao giờ làm loại chuyện lừa mình dối người này. Năm đó ta rút khỏi chiến trường vệ quốc là được Thái tử đồng ý. Nho gia bị triều đình tráo trở lợi dụng, ta thất vọng đến cực điểm, lòng sinh chán nản, Thái tử cũng không có ngăn cản ta, cũng không thu hồi Nhất Hiệt Thư của ta."
Nhìn Âm Quân, sống lưng Cơ Mạc Tô thẳng tắp: "Mấy năm nay, quả thực ta có rất nhiều bất mãn với triều đình Đại Càn, thậm chí đối với Thái tử và tiên đế cũng có rất nhiều bất mãn. Cho nên ta ẩn cư ở trong Huyết tam giác, không muốn dốc sức phục vụ vì Đại Càn nữa."
"Cho nên, gia nhập vào chúng ta, chúng ta giúp ngươi lấy lại công đạo." Âm Quân cám dỗ nói.
"Công đạo của Nho gia đã được đòi lại rồi." Cơ Mạc Tô cười to: "Cảm tạ Ngụy đại nhân đã cầm bút viết đúng sự thật. Tuy không công khai, nhưng thông qua con đường đặc thù, ta đã biết được thái độ của Ngụy đại nhân, cũng đọc qua sách sử của Ngụy đại nhân viết về Nho gia ta ở trong cuộc chiến tranh vệ quốc đã phải chịu những gì. Một năm một mười, không hề thiên vị. Công đạo của Nho gia chúng ta đã được Ngụy đại nhân đưa cho rồi."
Thượng Quan Tinh Phong lúc này mới rõ ràng, lính đào ngũ Cơ Mạc Tô nói không giống với lính đào ngũ mà hắn nghĩ.
Cơ Mạc Tô nói bị phía trên phản bội cũng không giống như phản bội mà hắn nghĩ đến.
Triều đình Đại Càn —— quả thật có lỗi với Nho gia.
Mà Ngụy Quân vì Nho gia đã trả lại đoạn lịch sử đó về ban đầu.
Cho dù là đề cập đến tiên đế, đề cập đến tiền những người như Thái tử, đề cập đến Dương đại soái, Cơ Soái, Thượng Quan thừa tướng, Ngụy Quân vẫn luôn lựa chọn cầm bút viết đúng sự thật.
"Âm Quân, ngươi xem thường ta. Đại Càn có lỗi với Nho gia, Nho gia lại chưa từng có lỗi với Đại Càn.
"Văn chương của Nho sinh chưa từng nhắm vào người một nhà, đây là khí tiết của Nho gia.
"Thiết huyết cứu quốc hội, đệ tử Nho gia Cơ Mạc Tô —— vĩnh viễn không đầu hàng."
Trong mắt Âm Quân hiện lên một chút sát ý.
"Ngu muội cố chấp, vậy chỉ có thể chờ chết. Dựa vào nhãn lực của ngươi là có thể nhìn ra được ở chỗ này có bao nhiêu thế lực nhúng tay."
Cơ Mạc Tô nhìn về phía Huyết tam giác dưới đất.
Giết chóc vẫn còn đang tiếp tục.
Sinh mệnh đang lục tục điêu linh.
Hôm nay trận đánh lớn như thế quả thực không phải một Đại nho như hắn có thể đối kháng.
Nếu như châu chấu đá xe, kết quả chỉ có thể là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng…
Cơ Mạc Tô cười to: "Âm Quân, ngươi từng gặp người trong Thiết huyết cứu quốc hội nào sợ chết sao?"
"Vậy chỉ có thể tiễn ngươi đi gặp phụ thân ngươi."
Âm Quân thổi một tiếng còi.
Ngay sau đó, giữa không trung bị thi thể bao vây chi chít.
Đối mặt với sự bao vây của cường địch, Cơ Mạc Tô không chút hoang mang, lấy ra Nhất Hiệt Thư đưa cho Thượng Quan Tinh Phong.
"Ta biết ngươi là con của Thượng Quan Vân."
Thân thể Thượng Quan Tinh Phong khẽ run.
"Nếu có thể may mắn chạy thoát, hãy nhớ thông báo cho Cơ Trường Không rằng thành Thiên Nguyên có dị động, hắn sẽ là mục tiêu cuối cùng của kẻ địch. Trong khoảng thời gian ta ở Huyết tam giác đã thu được không ít tin tức, nhưng cũng là cho tới hôm nay mới ý thức được mục tiêu chân chính của bọn chúng là ai. Nhất Hiệt Thư giao cho ngươi, đừng phụ lòng nó. Ngươi biết người nào mới có tư cách dùng Nhất Hiệt Thư."
Hốc mắt Thượng Quan Tinh Phong đỏ lên.
"Cơ đại ca, kẻ địch chuẩn bị rất chu toàn, sợ là trốn không thoát được."
"Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt có ích lợi gì?"
Cơ Mạc Tô hừ lạnh một tiếng, không chút hoang mang đội nho quan, khoác lên nho phục cho mình.
Âm Quân cũng không có phát động tiến công.
Giống như đang để cho Cơ Mạc Tô phát biểu cảm tưởng trước cái chết.
Cơ Mạc Tô cũng không để cho nàng ta thất vọng.
"Ta hiểu thánh đạo của mình, nhưng tư chất ta có hạn, vả lại thời gian tu luyện quá ngắn, thành Bán Thánh chỉ sợ là vô vọng. Nhưng hôm nay, tạm để cho ta thực hiện thánh đạo của mình trước. Tiểu tử, nhìn cho kỹ, nhớ kỹ thánh ý của ta. Ngày sau nếu có cơ hội, hãy nói cho Đại nho khác nghe.
"Cơ mỗ chỉ nguyện có thể dẫn dắt những Đại nho khác, mong Nho gia lại có thêm một Bán Thánh.
"Thánh đạo của ta, gọi là —— thủ nghĩa. Sau chiến tranh vệ quốc, lòng ta như tro tàn, cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc, cho nên trong lúc vô tình thông suốt được một thánh đạo tất tử. Tuy dùng hẳn phải chết, nhưng trước khi chết, ta nhất định sẽ lấp lánh nở rộ.
"Lời phụ thân ngươi rắm chó không kêu, hắn chỉ là một giả nho, căn bản không hiểu cảnh giới đích thực của Nho giáo."
Hạo Nhiên Chính Khí đầy trời, bao phủ toàn bộ Huyết tam giác.
Là mặt trời.
Cơ Mạc Tô lòng ôm ý chết, đặt chân vào con đường Bán Thánh.
Xá sinh, thủ nghĩa!
Đây là một thánh đạo tất tử.
Sau khi Cơ Mạc Tô đặt chân vào thánh đạo đã định trước là phải xá sinh, thủ nghĩa.
Nhưng Cơ Mạc Tô không hối hận.
Chiến tới khi cạn dầu đèn tắt, Cơ Mạc Tô đốt cháy toàn bộ tu vi, tất cả trong một kích nháy mắt xé bỏ một kẽ hở trên kết giới phong ấn, giữ lại cơ hội chạy thoát cho Thượng Quan Tinh Phong.
Mà hắn canh giữ ở cửa kết giới, lần nữa cầm cây bút trong tay lên.
Thi thư hắn từng đọc nói cho hắn phải hiểu rõ lễ, thành tín, giữ lời hứa, ái quốc, dũng cảm, bất khuất.
Mạc đạo nho quan ngộ thử sinh, tòng lai thi thư bất phụ nhân! (Đừng nói nho quan lầm cuộc đời, trước nay thi thư chưa phụ người).