Nguyên Tố Đại Lục

Chương 186


Từ trong hang động một đạo bạch quang như gió lướt ra.
Gừ..!!
Đối diện, Băng Viêm Tứ Thủ gầm nhẹ một tiếng.
Bịch bịch...!Nó ném hai thân ảnh trong tay sang một bên.
...! Ngũ Kiếm và Thanh Bình nằm im trên mặt đất, quần áo loang lổ vết máu, khuôn mặt đầy vết máu tươi sớm đã đóng vảy, nhiều chỗ như bị vật sắc bén xiết qua, để lại chằng chịt vết rạch ngang dọc trên gương mặt thanh tú nay đã là một màu trắng bệch, thâm tím đến doạ người.
Nhìn hai thân ảnh trên mặt tuyết lạnh giá, Dạ Trần ánh mắt trở lên lạnh lẽo liếc nhìn thân ảnh đã cao gần một trượng trước mắt cười gằn nói: Ngươi phải chết!
XOẸT..!!
Hai màu trắng đen từ trong thân thể Dạ Trần phát ra.
ẦM..!!
Dạ Trần không thích dài dòng với kẻ địch liền bật người lao lên phía trước, bàn tay phát ra hai màu trắng đen xen kĩ cong thành trảo túm lấy cổ đối phương.
Vù..!!
Băng Viêm Tứ Thủ vẫn đứng im ở đó, nó cánh tay vung sang một bên thật nhanh.
ẦM..!! Dạ Trần trong đạo quang mang bị nó đánh bay sang một bên như đập một con muỗi nhỏ bé vậy.
Bịch...!
Khụ khụ...!!
Dạ Trần ngã lăn ra mặt tuyết, miệng không ngừng ho ra máu.
Gào..!!
Tiểu Hổ mắt chớp lên thần quang, từ trong miệng nhỏ của nó bắn ra một đạo quang mang trắng đen giống như màu hệ Bạch và Ám của Dạ Trần vậy.
Hừ..!! Băng Viêm Tứ Thủ há miệng thở ra một hơn, bốn cánh tay tráng kiện hợp lại vào nhau, trực diện chống lại đòn công kích của đối phương.
Gào..!!

Tiểu Hổ gầm lên một tiếng.
Vù..!! Đạo quang mang sắp đánh trúng vào bốn cánh tay đang phòng thủ của đối phương liền xoay chuyển bay vòng qua hình cánh cung đâm vào phần eo của đối phương.
Gừ..!!
Băng Viêm cũng không phải đồ dễ nhai, Cạch cạch...!Một lớp băng được tạo nên từ hàn băng chi lực vô thanh vô tức đóng kết trên phần eo săn chắc của nó, cản lại một đòn xảo trá của Tiểu Hổ.
ẦM..!! Thanh âm nổ tung vang lên.
Khói đen lấy Băng Viêm làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Âm Dương Nhãn! Dạ Trần không bỏ lỡ thời cơ cắn răng đứng dậy, đôi mắt hắc bạch phân mình hiện ra.
Trong màn khói đen, một thân ảnh cao lớn xuất hiện rõ ràng trong mắt hắn.

Làm tốt lắm, Tiểu Hổ! Dạ Trần lên tiếng khen ngợi.
Ám chi lực nhanh chóng nuốt chửng lấy thân ảnh Dạ Trần.

Một hắc ảnh hiện ra biến thành cái bóng nhanh chóng tiến lên tiếp cận Băng Viêm đang bị khói đen cản trở tầm nhìn.
Khịt khịt...!! Băng Viêm hít hít vài hơi thật dài, đến khói cũng bị nó hít vào trong không ít.
Thân thể Băng Viêm Tứ Thủ do Băng và Viêm tạo thành, tự nhiên nó không sợ chút khói bụi này làm ảnh hưởng đến cơ thể hoàn mỹ của nó.
Gào..!! Băng Viêm ngửa mặt lên trời gầm thét.
VÙ..!!
Nó chớp nhoáng xoay người ra sau, một quyền tụ lực đánh thẳng ra.
Xoẹt...!Cánh tay thô to toàn là băng của Băng Viêm xuyên qua hắc ảnh, đánh nát thân ảnh đối phương.
Lĩnh một kiếm của ta! Thanh âm đắc ý của Dạ Trần vang lên.

Một hắc ảnh xuất hiện bên cạnh Băng Viêm Tứ Thủ đang đứng im như trời trồng, hai mắt hắc ánh hiện lên hàn quang lạnh thấu xương.
XOẸT!
Ánh kiếm chớp lên, một lưỡi kiếm sắc bén xé gió chém vào cổ Băng Viêm không một chút khoan nhượng.
Hừ! Băng Viêm Tứ Thủ nhếch khoé miệng lên.
Keng...!!
Kiếm của Dạ Trần chém vào da thịt của đối phương, không như trong tưởng tượng chủ nhân của nó thủ Băng viêm bay lên cao lộn vài vong lăn xuống đất ngược lại thân kiếm bị đánh bật ra như chạm phải tinh thiết vô cùng cứng rắn.
Vù..!! Băng Viêm chớp lấy thời cơ, gai nhọn trên cánh tay dài ra thêm một chút, nó quật mạnh vào thân ảnh đang ngỡ ngàng trước mắt.
Không ổn! Cảm giác nguy hiểm không ngừng tăng lên trong tâm trí, Dạ Trần thâm kêu một tiếng vội phản ứng lại.
BỤP..!!
Nhưng hắn đã chậm một bước, cánh tay gai băng của đối phương đã quất trúng vào thân thể của hắn.
Ọc..!! Dạ Trần trợn mắt há to miệng, vụn máu theo đó bắn ra, khoé môi đã chảy dài máu tươi.
Gừ gừ gừ..!! Băng Viêm cười dữ tợn, nó kéo mạnh cánh tay lên.
Xoẹt..!!
Y phục trên người Dạ Trần bị gai băng rách thành nhiều mảnh, trên thân thể xuất hiện vô số huyết động nhỏ bé cùng vô số vết xước thật dài từ đó kéo lên trên.
Khốn kiếp! Dạ Trần đau đến trợn mắt nhe răng.
Cạch cạch..!!
Băng Viêm cũng không vì đó mà dừng lại, nó dang một cánh tay qua một bên, hàn băng chi lực từ đó mà toả ra tạo thành một chiếc gậy băng thô to và dài đến một trượng có hơn.
Vù..!! Băng côn được Băng Viêm nắm chặt bằng hai tay giơ lên quá cầu, thân gậy xé gió mạnh mẽ vùng lên.
Gừ..!! Nó nhe hàm răng sắc nhọn về phía Dạ Trần.

Vù..!!
Băng Viêm đập thật lực băng côn trong tay xuống tấm lưng đang khom lại kia.
BỘP..!!
KỊCH!
Cạch..!!
PHỤT!
Băng côn đánh mạnh vào thân thể Dạ Trần như bóng nước bị đập vỡ, tiếng xương cốt nứt gãy vang lên, hai chân Dạ Trần thoát lực quỳ mạnh xuống mặt đất, bàn tay hữu lực vội chống xuống mặt tuyết, miệng phun ra một ngụm máu thật lớn.
Xoạt xoạt..!! Bàn tay chống dưới mặt tuyết của Dạ Trần không ngừng run lên.
...!Hắn cắn chặt hàm răng lại.
Gào..!!
Đối diện, Tiểu Hổ gầm to một tiếng, đôi mắt từ đen chuyển thành đỏ, toàn thân phát ra một luồng sát khí xông thẳng lên thiên khung cùng với một luồng uy áp đàn áp chúng sinh phải cúi đầu xưng thần.

Lúc này, Tiểu Hổ không phải là một con hổ trắng nhỏ con nữa, mà là một vị vương giả đứng trên vạn ma.
Gào..!! Băng Viêm bỏ qua Dạ Trần sang một bên, nó gầm thét về phía Tiểu Hổ.
Nó không vì uy thế của đối phương phát ra mà sợ hãi ngược lại trở lên hưng phấn bừng bừng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam thèm muốn, miệng đã khẽ há mở chảy ra nước miếng ròng ròng như muốn ăn tươi nuốt trọn đối phương ngay lập tức.
Ực..
Soạt..!!
Băng Viêm miệng đắng lưỡi khô, nó không khỏi thè lưỡi ra ném môi mình một cái cho đỡ khó chịu trong người.
Ở một bên, Dạ Trần cố mở ra đôi mắt nhìn lại Tiểu Hổ luôn bên cạnh mình đang phát ra thần uy khó gặp.
Đây là hổ trắng béo mập siêu lười hay thích ngủ nướng đây sao? Dạ Trần cười thảm một tiếng, tự hỏi lại bản thân.
Trong lòng bàn tay Dạ Trần chớp lên tia sáng nhỏ yếu, một viên đan dược màu đỏ, bên trên bề mặt xuất hiện đường văn màu vàng theo đạo quang mang chợt tắt xuất hiện.
Ực..! Dạ Trần đưa viên đan dược trong tay lên, hắn không chút ngần ngại nuốt trọn viên đan dược có chút ghê rợn xuống.
Huyết Ma Đan tăng cường huyết khí và gia tăng sức mạnh cơ thể làm vết thương hồi phục trong nháy mắt, thực lực cũng được tăng lên hai thành.


Tác dụng phụ là sau khi đan dược hết tác dụng phải chịu nỗi đau trước đó gấp trăm lần, thân thể trong vòng một ngày lúc nào cũng trong trạng thái suy nhược, mặc người ta muốn làm gì thì làm.

Không phải là thời điểm trọng, hắn Dạ Trần cũng không muốn dùng con dao hai lưỡi này.
Đan dược cũng chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ mà thôi.

Trong thời gian đó, hắn không giải quyết được đối thủ và tìm được chỗ lẩn trốn an toàn thì cuộc đời Dạ Trần hắn đến đây coi như kết thúc.
Gào..!!
Băng Viêm nắm chặt băng côn trong tay dần dần tiến đến trước mắt Tiểu Hổ.
Gừ..!!
Tiểu Hổ cũng không cam lòng yếu thù gầm lại uy hiếp đối phương.
ẦM!
Một luồng quang mang từ thân thể Tiểu Hổ phát ra nhắm vào Băng Viêm cao lớn trước mắt.
Gào..!! Băng Viêm như trở thành một con ma thú điên cuồng, bất chấp uy áp đè nén, nó gồng mình lao lên phía trước, mặc kệ quang mang đang không ngừng tàn phá trong cơ thể nó.
Trong mắt nó lúc này chỉ có thân ảnh Tiểu Hổ đang phát ra thần uy mà thôi.
Khục khục...!Cách đó không xa, thân ảnh Ngũ Kiếm khẽ động, miệng không ngừng ho khan.
Ngũ Kiếm khẽ hô lên: Là ngươi...!sao?
Mặc dù đang trong trạng thái suy yếu nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc của người kia đang ở gần đây.
Dạ Trần đừng để tên kia...!hấp...!thụ sức mạnh...!của tiểu ma thú kia! Nếu không...!hự...!phụt! Chưa nói dứt lời, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi.
Ngũ Kiếm cảm nhận được khí tức Dạ Trần phát ra ngày càng mạnh hơn lên, hắn mỉm cười nơi khoé miệng vô cùng kiên trì lên tiếng giải thích mặc kệ thương thế của mình lúc này: Nó là Dị...!Ma...! Thú...!có thể hấp thụ...
Ta sẽ ngăn nó lại! Thanh âm chắc chắn của Dạ Trần truyền lại.
Vù..!! Một viên đan dược màu đỏ cũng theo thanh âm bay tới, bay trúng vào cái miệng nhếch nhác đang há ra của đối phương..

Bình Luận (0)
Comment