Nguyên Tố Đại Lục

Chương 185


Bộp bộp..!!
Xong rồi! Nhìn đám người trần như nhộng bị treo lên giữa không trung, Dạ Trần mãn nguyện cảm thấy vô cùng ưng ý.
Nếu như có đám văn sĩ ở đây đánh giá, ta có khi nhất tác thành danh cũng nên! Ha ha ha...!Dạ Trần khoái trí cười to.
Bên cạnh, Tiểu Hổ ôm mặt không dám nhìn.
Lạch cạch...
Dạ Trần giải một đám than rực hồng xuống phía dưới đám người đang bị treo, riêng Kim Mộng được hắn quan tâm nhiều nhất, không những than giữ ấm cơ thể được nhiều, mà còn vẽ lên bụng đối phương một cái đầu heo thật lớn.
Chậc chậc, đám người đại gia đại tộc này, da thịt thật trắng trẻo à! Liếc nhìn kiệt tác của mình một vòng, Dạ Trần lên tiếng cảm thán.
Đúng rồi! Như nhớ ra thứ gì đó, Dạ Trần không khỏi hét toáng lên: Quang Ảnh Cầu...!là nó, đúng là nó rồi! Ta phải ghi lại thời khắc quý giá này mới được.
Tiểu Hổ xếp hai người thành một đôi ôm nhau cho ta.

Riêng tên mặt trắng tuấn tú này...!thưởng cho hắn hẳn hai mỹ nam tử! Dạ Trần chỉ tay vào mặt Kim Mộng nói.
Nghe hắn nói, Tiểu Hổ khẽ run lên một cái.

Nhìn những tấm gương sáng giá trước mắt, nó không dám làm trái vội hoá thành một đạo quang mang đẩy đám người lại một chỗ.
Tốt lắm, tốt lắm! Xê sang trái một chút...!
Dạ Trần lấy ra một khối cầu màu bạch ngọc, trên mặt xuất hiện những chú văn nối lại với nhau tạo thành đồ án phức tạp.
ROẸT!
Dạ Trần truyền ma lực vào vật trong tay, mặt khối cầu liền sáng lên hướng quang mang vào đám người Kim gia phía trước.
Không được...!sang phải chút, để tên cơ bắp ở lại đó, ném Kim Mộng vào giữa...!Dạ Trần không ngừng ra lệnh điều khiển Tiểu Hổ làm việc.


Đúng rồi, đúng rồi! Tách hai người kia ra, để lại ba người thôi...!!
Bên ngoài hang động.
ẦM..!!
Một bàn chân to lớn dẫm mạnh xuống mặt đất được phủ trắng bằng tuyết.

Thân ảnh cao lớn không ngừng bước lên phía trước tiến tới hang động lấp lánh ánh lửa truyền ra ở ngay trước mắt.
Soạt soạt..!!
Thân ảnh hiện ra trong màn đêm có bốn cánh tay đang lôi kéo hai thân ảnh nhỏ con khác, để lại dưới mặt đất hai vết kéo lê thật dài.
Cách hang động Dạ Trần không quá ba dặm.
Trên một mảng băng rộng lớn, chín thân ảnh nằm xoài trong vũng máu.
Ặc...!ục...
Dưới mặt băng, một thân ảnh ngáp ngoải, miệng không ngừng chảy ra bọt máu tươi, trên khuôn mặt xuất hiện một vết chém thật dài làm huỷ đi dung nhan của hắn, làm người khác khó mà nhận ra được nhưng hai bàn tay đối phương cộng lại chỉ có chín ngón tay.

— QUẢNG CÁO —
Trong ánh mắt tuyệt vọng của đối phương xuất hiện hình ảnh một con quái vật bốn tay cao lớn, ánh mắt chớp hiện huyết quang lạnh lẽo lao vào tàn sát bọn họ không một chút thương tiếc.
Cuối cùng cũng diệt xong đám Sơ cấp vương víu này rồi! Nhìn đám Sơ cấp Băng Viêm Tứ Thủ đã hoàn toàn nằm xuống mặt băng không chút động đậy, mấy người nhìn nhau cười nói.
Mau đến chỗ Thanh Bình lão đại à! Hai người họ đang chờ chúng ta đó! Có người vội lên tiếng.
Làm xong chuyến này! Ta liền về lấy vợ!
Ha ha ha, ngươi về lấy vợ còn ta về chăm con! Sư tử cái nhà ta còn đang chờ ta đây!
Các ngươi thật là khổ...!Cứ như ta nè, một thân một mình muốn làm gì thì làm!
Phi...!Ngươi là nhất thế dâm tặc, đựng nôi kéo bọn ta!
Còn nói nhảm nữa! Mau đi thôi! Liếc nhìn đám người đang hưng phấn vui vẻ trò chuyện với nhau, Cửu Chỉ cười một tiếng, lên tiếng thúc dục mọi người.
Đột nhiên, Vù...!không gian trước mắt như bị xé làm đôi, gió bị tạt sang hai bên quất mạnh vào khuôn mặt đang cười làm tâm can hắn như muốn chết đi.
Cẩn thận! Cửu Chỉ giật mình, vội quay đầu lại hét toáng lên nhắc nhở.
PHẬP..!!
Thân ảnh đứng đối diện tầm mắt của hắn bị một vật sắc ngọn lao đến đâm xuyên qua lồng ngực của mình còn không hay biết gì, nụ cười trên môi vẫn còn đang nở rộ ra với những người xung quanh.
Cạch! Đối phương theo quán tính bị trường thương đẩy lùi ra đằng sau, thân thể theo đó khom về phía trước, trường băng giảm lực đâm mạnh lên mặt băng dày cộm cách đó không quá năm bước chân.
Là ai? Cửu Chỉ quay đầu giận giữ hét lớn.
Ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không vô tận không có một thân ảnh nào nhưng cây băng thương kia chính là từ hướng đó bay đến.
Huynh đệ! Đám người bây giờ mới kịp phản ứng lại không khỏi hoảng sợ chạy đến chỗ người vừa bị hại.
Chết...!chết rồi! Cảm nhận đối phương đã không còn nhịp đập, một người nhìn lên thân ảnh đứng đối diện run giọng nói.
Không thể nào!
Sao lại...
ẦM..!!
Không cho mọi người thời gian phản ứng lại, mặt băng dưới chân mọi người liền rung lên.
Phía trước, một thân ảnh bốn tay cao lớn hiện lên trong màn đêm, đôi mắt nó chớp hiện lên huyết quang nồng nặc nhìn vào đám người đang hoảng sợ trước mắt.

Gào..!!
— QUẢNG CÁO —
ẦM..!!
Thân ảnh gầm thét vang trời, bốn cánh tay liền đập mạnh xuống mặt đất.
Xoẹt...
Từ dưới mặt băng, thân ảnh rút lên bốn thanh băng đao cỡ lớn, từ xa nhìn lại cũng có thể nhìn thấy tinh quang lấp lánh trên lưỡi đao.
Vù...
Thân ảnh không nói một lời liền lao lên.
Chạy mau! Chạy, chạy...!đi tìm Thanh bình lão đại...! Từ trong nỗi sợ tỉnh lại, Cửu Chỉ vội quay người lại hét to với đám bằng hữu.
Xoẹt..!!
Một bóng ảnh lướt quang qua người Cửu Chỉ làm hắn ngỡ ngàng.
Nhanh quá!
Trước những đôi mắt đang trợn tròn nhìn vào mình, băng đao vung lên liền hạ xuống.
ẦM..!!
Thân ảnh Cửu Chỉ vô lực ngã xuống xuống mặt băng lạnh lẽo.
Trước đôi mắt dần trở lên vô thần, hình ảnh bằng hữu bị Băng Viêm Tứ Thủ cầm bốn thanh băng đao tàn sát truyền vào trong mắt Cửu Chỉ.
Hắn chỉ có thể vô lực nằm đó, dùng đôi mắt tuyệt vọng nhìn về mọi người.
A a a...!Nhưng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Bốn thanh băng đao ánh lên quang ảnh chớp giật như đao phủ hành hình, vung lên liền thấy máu tươi, hạ xuống huyết tinh liền bắn dài trên mặt băng.
Thanh Bình lão đại...!trả thù cho chúng ta..!!
Mí mắt Cửu Chỉ cảm thấy mệt mỏi dần dần hạ xuống, hắn cảm giác mình đã chìm vào màn đêm vô tận, không còn cảm thấy đau thương hay mất mát gì nữa...
Cái gì đây? Một thanh âm hiếu kì nhỏ nhẹ vang lên.
Một hắc ảnh luồn vào trong hang động liếc nhìn đám người không một mảnh vai che thân trước mắt liền thất kinh kêu lên: A...!
Cảm thấy mình lỡ miệng đối phương vội lấy hai tay bịt miệng mình lại.

Gừ..!! Tiểu Hổ gầm lên, hướng ánh mắt về phía cửa hang động.

— QUẢNG CÁO —
Chuyện gì vậy? Dạ Trần nghi hoặc, nhìn vào đối phương khẽ hỏi.
Bịch bịch...!Cảm thấy tò mò, Dạ Trần cũng tiến đến nhìn xem.
Bốn tay...!ma thú? Như nhìn thấy quỷ, Dạ Trần thất kinh thầm hô.
Bốn tay? Hắc ảnh nhíu mày nhìn lại thân thể mình.
Ta có hai tay thôi à! Hắn thầm nghĩ.
Mà sao thanh âm này, cảm giác hình như đã từng nghe qua! Hắc ảnh tỏ ra nghi hoặc vội soạn lại kí ức trong đầu mình.
Bỏ đám người này lại, chúng ta đi trước! Dạ Trần quay sang vội mở miệng nói với Tiểu Hổ bên cạnh.
Đối phương gật đầu, thân thể khẽ động liền nhảy lên vai Dạ Trần.
Vừa đi được hai bước, Dạ Trần liền ngừng lại.
...!Tiểu Hổ nghi hoặc nhìn lại hắn.
TẶC TỬ ĐÁNG CHẾT...!ĐỂ NGƯỜI LẠI! Đột nhiên, Dạ Trần nổi điên hét to lên.
ẦM..!!
Ma lực trong người hắn như sóng biển cuộn trào ầm ầm bạo phát ra ngoài.
XOẸT!
Dạ Trần khuôn mặt tràn ngập giận giữ, hắn không nhiều lời phi thân như bay hướng thẳng ra bên ngoài.
Hắn cảm nhận được một hơi thở cực kì yếu ớt do Âm Dương Thể mang lại, không phải ai khác, chính là bằng hữu vào sinh ra tử với hắn, Ngũ Kiếm!.

Bình Luận (0)
Comment