Nguyên Tố Đại Lục

Chương 222


Mãi vẫn không thấy nàng ta phản hồi lại, Dạ Trần bất lực thở dài không thôi!
Không sợ kẻ địch mạnh như thần chỉ sợ đồng đội lơ ngơ!
Muốn thoát khỏi Xà Nhân Tộc mà không cần phải tranh đấu thì chỉ có thể lợi dụng Lôi hệ của hắn cùng Quang chi lực của Linh Lung, hai thứ kết hợp lại may ra mới có cơ hội thoát khỏi vùng vây chập chùng mà không sây sát chút gì!
Và hắn cũng đã nhận thấy được, có rất nhiều thân ảnh đung đưa cái thân rời khỏi vị trí ban đầu, vòng qua một bên để chặn lại đường lui của hắn.
Hử! Lân Diễm sao mà tinh ý cùng với sự chú ý luôn đặt ở phía Dạ Trần nên nàng ta rất dễ dàng đoán ra được khó khăn của đối phương thể hiện trên khuôn mặt có chút chán nản kia!
Liếc nhìn thân ảnh đang ngó nghiêng tìm tòi gì đó ở bên cạnh, Lân Diễm đưa bàn tay lên cùng với chân phải khẽ động.
BỐP!
BỤP!
Bàn tay vỗ nhẹ vào đầu Linh Lung, bàn chân sút thẳng vào mông đối phương.
A a a...!Linh Lung bất ngờ trúng chiêu liền giật mình nhảy bắn lên.
Là tặc tử to gan nào? Dám nhắm vào bổn cô nương! Từ trong mộng tỉnh lại, nàng khuôn mặt vô cùng căm phẫn vội quay một vòng tìm kẻ dám ra tay đánh lén mình.
...!Xà Nhân Tộc ánh mắt mở to nhìn vào tràng hỗn loạn không nên có ở trước mắt.
Hai người này...!thật là kì lạ! Thanh âm xì xào từ trong đám Xà Nhân Tộc phát ra.
Đến nước này rồi mà vẫn còn lục đục nội bộ, đúng là không biết sống chết!
Trong bóng tối, một đôi mắt lung linh như hồng bảo thạch liếc nhìn tràng diện phân ba.

— QUẢNG CÁO —
Event
Ta không muốn có điều gì sơ suất xảy ra, rõ chưa? Thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo của một nữ tử vang lên.
Rõ! Đối diện với đôi mắt đó, một thanh âm thật sự vô cảm truyền lại.
Bên kia.
Hừ! Lân Diễm đánh xong liền đứng đó khoanh tay, nàng hừ lạnh một tiếng đáp lại: Là ta!
Hướng đến tặc nhân vậy mà dám lên tiếng nhận tội, trong lời nói thì không có sự hối lỗi cùng với giác ngộ vì hành động thô thiển của bản thân đã làm với một thiếu nữ ngây thơ trong sáng như nàng.

Linh Lung khuôn mặt hồng hào liền biến sắc, có suy nghĩ muốn giết người hướng vào thân ảnh cả gan không coi nàng ra gì mà hỏi tội: Hóa ra là...!?
Thấy rõ được dung nhan của đối phương, Linh Lung liền nhận ngay ra được là ai, thanh âm cao vút cũng vì lẽ đó mà chợt lịm đi!
Ực! Nàng thầm nuốt một ngụm nước bọt trước đôi mắt mong chờ Ngươi nói tiếp đi, ta sẽ nghe thật kĩ kia.
Nhớ lại tình cảnh lúc này, cũng được coi như là nguy hiểm, vậy mà bản thân lại còn xao nhãng không chịu tập trung đi để ý đến chuyện khác.

Linh Lung liền biết bản thân có lỗi, tính cách giảo hoạt đứng trước nguy cơ phải chịu nỗi đau thể xác trỗi dậy, tròng mắt cũng theo đó ầm thầm xoay chuyển, ngầm đánh ánh mắt cầu cứu cho người bên kia!
Cũng chỉ có đối phương mới có sức lực ngăn cản Lân Phạt sắp tới, cũng chỉ có lời nói của đối phương mới có thể khiến cho Tiểu Hổ Nữ trước mắt phải cắn răng khom lưng cúi đầu một câu Dạ hai câu không dám trái!
Mong tên xấu xa kia chịu ứng cứu ta à! Diễm Nhi cầm kiếm sắp giết đến rồi! Trước bóng ảnh đang dần cao lớn lên không ngừng che đi phạm vi xung quanh bản thân lại, Linh Lung không khỏi hãi nhiên âm thầm cầu khẩn trong lòng.
Đừng nhìn Dạ Trần miệng luôn tươi cười, một thân chính khí ngay thẳng mà hiểu lầm.

Mặc dù nàng có đôi mắt sáng hơn tất cả thật nhưng ở trước mặt đối phương, cho dù nàng có nhìn đối phương đến hỏng cả mắt đi nữa cũng không nhìn ra được gì hết, đừng nói chi là hiểu thấu con người đang cố gắng tỏ ra đơn giản kia.
Đặc biệt ở chung với Dạ Trần một thời gian, nàng nhận ra được một vài điều khá là khác lạ ở đối phương mà không có ở những người mà nàng đã từng gặp trước đó!
Trước nhất, ở trong mắt đối phương trừ Lân Diễm ra, không biết là có nàng hay người khác ở trong đó không? Hắn hầu như không đặt những vật khác ở trong lòng, có thể coi là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tâm thái vô cảm đó từng làm nàng rất sợ hãi, may mắn bây giờ đối phương cũng đã có CHÚT thay đổi khi nhìn vào nàng nhưng nàng cũng không thể vì sự nhạt nhòa đó mà chắc chắn được điều gì!
Điều quan trọng hơn là tính cách và cách làm của Dạ Trần phong phú như gia vị vậy, đã vậy còn được trộn lẫn vào với nhau, luôn thay đổi một cách khác thường, trước và sau không ăn nhập gì với nhau hết..

làm cho người khác khó lòng nắm bắt hắn đang suy nghĩ gì và định làm gì tiếp theo!

— QUẢNG CÁO —
Event
Chưa kể đến sở thích nhìn người ta phải chịu khổ và tiện tay ném đá xuống giếng chết tiệt kia nữa!
Trước đó, nàng hay đối đầu với đối phương, kết quả mỗi lần sa cơ lỡ vận là y rằng đối phương không nương tay thả thêm một đống đá lớn xuống khiến cho nàng nếm không ít cực khổ đâu!
Diễm Nhi...!tập trung à! May mắn, lần này Dạ Trần cũng không tuyệt tình mà từ chối lên tiếng giải vây cho đối phương.
Thực chất hắn cũng muốn được nhìn thấy Linh cô nương phải chịu phạt à!
Nên nhớ ngày trước, hắn phải chịu không ít khổ cực từ tính cách gian xảo của Linh Lung đó.

Nhưng tình thế lúc này lại không cho phép hắn làm như vậy.

Vì ở đâu đó quanh đây, hắn cảm nhận được có một luồng sát khí như rắn độc rình mồi đang nhắm vào bọn họ!
Nhất kích tất sát! là kết quả Dạ Trần đang nghĩ tới khi đối phương bất ngờ ra tay!
Lân Diễm nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Dạ Trần liền ngừng lại.

Nếu như còn có lần nữa thì đừng trách ta vô tình đó, Linh cô nương! Lân Diễm cười tà, mắt thì chớp hiện tinh quang nói với Linh Lung đang thở phào nhẹ nhõm trước mắt.
Diễm Nhi ngươi yên tâm đi...!Tuyệt đối không có lần sau đâu! Linh Lung lấy lại tinh thần vội lên tiếng đáp lại.
Ngươi cũng là tiểu cô nương đó thôi! Linh Lung ngoài mặt thì cười nói nhưng trong lòng bất mãn không thôi.
Nếu như không phải thanh đại kiếm phiền toái của đối phương đang cầm kia có thể chặn và đánh tan Thuật Pháp của nàng một cách dễ dàng thì nàng không sợ đối phương như mèo sợ cọp như vậy đâu!
Sột soạt! Thanh âm trườn bò trên mặt tuyết khẽ động.

Một loạt thân ảnh cao lớn tay cầm trường thương nhắm chuẩn hai người mà đâm xuống.
Linh Lung liếc mắt nhìn thấy nhưng không đặt trong lòng.
ẦM!
— QUẢNG CÁO —
Event
A a a...
Một đạo kiếm khí mãnh liệt chẻ đôi mặt tuyết, hất văng mọi thứ lên trời cao, ánh mắt trong của Linh Lung khẽ động những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Bên cạnh, Lân Diễm kiếm trong tay chỉ thẳng, trên thân kiếm vẫn còn đọng lại ma lực như lửa tàn sót lại cộng thêm khí thế mạnh mẽ phát ra liền uy hiếp được những thân ảnh đang âm thầm tiến lại nhằm đánh lén hai người họ.
...!Toàn trường theo kiếm vừa xuất mà trở lên im lặng khác thường.
BỤP BỤP BỤP..!! Từng thân ảnh theo tuyết đọng trên thân vô lực rơi xuống mặt tuyết trắng xóa.
...!Mỗi một lần thanh âm được vang lên liền như trọng chùy đánh vào lồng ngực của Xà Nhân Tộc nơi đây làm cho họ tâm tình bất định, hơi thở gấp rút, khí huyết cuộn trào, mắt lạnh nhìn vào thân ảnh uy nghi vừa mới xuất kiếm tạo thành thảm cảnh trước mắt.
Chỉ là một đám Sơ cấp Yêu thú cũng dám đứng trước mặt ta càn quấy!
Soạt! Linh Lung đưa cánh tay ra, sau lưng nàng một loạt quang ảnh kiếm hiện hình xếp thành hình nửa chiếc quạt giương cánh chuẩn bị phóng xuất.
Hai con người này, sao lại ra tay mạnh như vậy! Dạ Trần nhìn hai bên chiến khí đã bốc lên ngùn ngụt liền cảm thán..

Bình Luận (0)
Comment