Nguyên Tố Đại Lục

Chương 223


Nghĩ lại bản thân có thể sống chung với hai con người manh động trước mắt, Dạ Trần cảm thấy tự hào không thôi!
Một nhóm lớn Xà Nhân Tộc trước mắt, tám chín phần trong số đó chỉ là Sơ cấp Yêu thú.

Mấy thân ảnh ngu ngốc xông lên đánh lén kia cũng thuộc trong đẳng cấp thấp đó mà thôi, không thể làm gì ảnh hưởng được đến hai con người thuộc đẳng cấp Trung giai khác biệt một trời một vực kia.

Như vậy chỉ cần ra sức một chút, đánh bay mấy tên kia đi là được, cũng coi như thể hiện thành ý không muốn làm kẻ địch của nhau, sau đó cũng dễ ngồi xuống bàn bạc hai bên cười nói vui vẻ giảng hòa nhưng tiếc là máu đã chảy, như vậy tràng diện trước mắt khó mà thu xếp được rồi!
Xà mang thù không phải là chuyện nhỏ đâu, như vậy chỉ còn cách:
Lân Diễm, Linh Lung...!giết sạch cho ta...!không được chừa một ai! Dạ Trần ánh mắt chớp hiện lên hàn mang, hắn gằn giọng truyền lệnh cho hai người đang chuẩn bị xuất thủ phá vòng vây kia nhưng hắn không chỉ muốn họ làm như vậy thôi không mà phải diệt cỏ tận gốc, giết sạch sẽ, chuyện này trời biết, đất biết, bốn người họ biết là đủ rồi!
Đã rõ! Linh Lung lên tiếng tiếp nhận nhiệm vụ mà đội trưởng của đội giao phó cho nàng.
TING! Sau lưng nàng, sáu thanh hư ảnh quang kiếm khẽ động.
Vù! Chúng rời khỏi Linh Lung như thần kiếm có linh trí riêng, bay đi đoạt mạng những thân ảnh đang nằm rên rỉ dưới mặt tuyết sau lần tiếp nhận kiếm chiêu của Lân Diễm mà vẫn còn hấp hối.
Xoẹt xoẹt..!!

A a a...
Quang kiếm chớp giật lướt qua từng thân ảnh để lại những tiếng kêu hận trời cùng với dòng máu tươi bắn dài trên mặt tuyết xóa.
Không được!
GÀO!
Những Xà Nhân Tộc ở phía xa nhìn thấy liền giận giữ gầm lên, từng thân ảnh siết chặt vũ khí trong tay lao lên phía trước mặt cách điên cuồng.
VÙ! Tiếng xé gió vang lên.
PHẬP! Nam nhân Xà tộc cường tráng nhất dẫn đầu chúng nhân lao lên bị một thanh đại kiếm từ trong mưa tuyết phi ra xuyên thủng tấm thân dù đã được bao bọc bởi một lớp da óng ánh nhìn có vẻ vô cùng kiên cố như tấm khiên sắt vậy, chỉ tiếc hắn ta gặp phải Thiên Phạt kiếm!
Kịch! Đại kiếm được một thân ảnh đi dưới trời mưa tuyết rút ra, ẦM! Xà nhân đôi mắt đã sớm trắng dã do không được ngoại lực chống đỡ nữa liền ngã xuống đằng sau, huyết tinh cũng theo lỗ máu xuất hiện mà phun trào ra ngoài như mưa nhuộm đỏ cả những thân hình uốn lượn như sóng kế bên cùng với khuôn mặt đã ngây dại từ lúc nào không hay!
Hừ hừ..! Đối diện với thân ảnh cầm thanh đại kiếm chặn trước lối đi, nhiều thanh âm thở gấp đại diện cho việc sắp mất đi lí trí vang lên.
Lân Diễm thấy vậy mặt lạnh như thường, nàng nâng kiếm trong tay lên chỉ vào những thân ảnh bị người đó cho rằng là nhất định phải chết!
Giết! Xà nhân tộc cùng chung tiếng lòng gầm lên.
Vô số thân ảnh há miệng gào thét, đôi mắt họ đã sớm đỏ hoe, không còn màng sống chết gì nữa mà chỉ có một ý định trong đầu là xông lên liều chết với ma đầu giết tộc nhân của họ mà không chút chớp mắt kia.
Đại nhân cứ như vậy thì không ổn! Trong bóng tối, một đôi mắt màu xanh biếc liếc nhìn tình huống thảm thương ngoài kia liền vội nói với thân ảnh ở đối diện.
Hãy để ta ra ngoài giết ba tên đáng chết kia!
Soạt! Một thân ảnh uốn éo trong màn đêm xuất hiện.
Mặc dù gương mặt đã bị che đi bởi một chiếc khăn màu tím nhưng làn da trắng hồng, cùng với cặp ngọc thỏ căng tràn dưới lớp áo mỏng như muốn thoát ra bên ngoài được đặt dưới chiếc cổ cao như thiên nga kia, phối với vòng eo thon gọn không một chút khuyết điểm, thân phận lại còn là nữ nhân xà tộc thì không phải là tuyệt sắc giai nhân thì cũng là mỹ nhân đương thế!
Tộc nhân của chúng ta cũng không nhiều, tự nhiên không thể để cho bọn chúng tự ý làm loạn! Nữ nhân xà tộc mới hiện thân dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn tình cảnh đang diễn ra cách đây không xa khẽ nói.
Nghi thức vẫn còn đang diễn ra, giải quyết cho thật gọn gàng!
Rõ!
Thân ảnh có đôi mắt xanh biếc nghe thấy vậy liền vui mừng vội lĩnh mệnh rời đi ngay.
Các tộc nhân ai cũng như nhau...!các người làm như vậy thì có ích gì sao?
Nữ nhân xà tộc thấy đối phương hấp tấp rời đi liền lắc nhẹ đầu cảm thán.

Đối phương dù sao cũng đã đạt đến trình độ Cao cấp Ma giả, bây giờ cũng chỉ là phải đi đối phó với mấy tên Trung cấp yếu kém mà thôi, cần gì mà phải vội vàng như lo có người dành mất phần ăn như vậy chứ!
Vù!
Hử! Cảm nhận như có vật gì đang bay đến, thân ảnh đeo chiếc khen tím kinh nghi nhìn lại.
Soạt! Một thân ảnh với chiếc duôi dài như lưu tinh phi vũ chớp mắt bay xoẹt qua tầm mắt của đối phương, ẦM! thân ảnh đâm sầm xuống mặt tuyết lạnh giá bên dưới.
Giai Lộ...!không thể nào! Nhìn rõ đối phương là ai, nữ nhân xà tộc liền kinh hãi, ánh mắt rung động kịch liệt vội vàng tiến đến xem xét thương thế trên người của đối phương ra sao.
Ngươi không sao chứ?
Hự! Giai Lộ khuôn mặt nhăn nhó vì cảm giác đau đớn không ngừng truyền lại.

Khụ Khụ..!! Hắn chầm chậm mở ra cặp mắt xanh biếc liền đột nhiên trợn tròn lên miệng không ngừng ho ra máu tươi.
Giai Kì...! ngươi chạy mau! Nhớ lại chuyện mình vừa mới gặp phải, Giai Lộ liền thất sắc, bất chấp thương thế của mình đang rách ra mà hét lớn lên nhắc nhở đối phương.
Ở trong này, mạnh nhất là Cao cấp.

Ngươi cũng là Cao cấp, ai có thể đánh ngươi ra nông nỗi này! Giai Kì không quan tâm lời nói của đối phương, nàng không ngừng vận dụng ma lực trong cơ thể để chữa trị lại vùng thương thế hình bàn tay in trên phần ngực của Giai Lộ đã khiến cho thịt nát xương đoạn.
Nếu như đối phương không phải là Cao cấp Ma giả, thức tỉnh được tinh thần lực làm tăng lên ý trí sống kiên cường thì với thương thế khủng khiếp trước mặt đã sớm một mệnh điêu tàn rồi!
Nàng cũng không ngờ tới được, bản thân sống ở nơi này đã biết bao nhiêu năm vậy mà vẫn không biết được trong vùng đất băng tuyết này lại tồn tại một ma giả đáng sợ đến thế, có thể dễ dàng dùng một khoảng thời gian ngắn đánh cho một Cao cấp Ma giả của Xà tộc chịu thương tổn lớn đến như vậy!
Mau...!đi...!tìm nữ vương bệ...!hạ nhanh...!không cả không...!Giai Lộ khóe miệng chảy dòng máu tươi, đôi mắt xanh biếc vô cùng đẹp đẽ cùng theo vết máu chảy dài xuống cằm mà không ngừng dãn ra.

Không ai có thể rời đi được đâu! Ánh sáng màu bạc trắng xuất hiện chiếu sáng hai thân ảnh thê lương trước mắt, một giọng nói bình thản cũng theo đó được vang lên.
Thiên Y thân ảnh từ trên cao từ từ hạ xuống, nàng như sứ giả của ánh sáng thong dong mà tự tại.
Soạt! Thiên Y mũi chân chạm đến mặt tuyết, đôi mắt bạc nhìn xuống kia đã sớm khóa chặt lại thân ảnh Giai Kì, Xà Nhân Tộc vẫn còn đỉnh phong chiến lực nơi đây.
Ngươi là ai? Tại sao lại xuất thủ với chúng ta!
Xà nhân tộc với các hạ có thù oán gì sao? Giai Kì kìm nén lửa giận trong lòng, nàng trầm giọng hỏi thân ảnh vô cùng cao ngạo trước mắt.
Đối phương ra tay đánh cho Giai Lộ bị thương nặng mà không hề có lời báo trước gì.

Giờ lại có thái độ lạnh nhạt như chuyện vừa mới xảy ra không liên quan gì tới ta.

Nếu như không phải thực lực đối phương thâm sâu khó lường, nàng đã sớm bước lên quyết một trận sinh tử tìm lại công đạo cho tộc nhân của mình rồi!
Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một điều, những Xà Nhân Tộc có mặt ở đây...!đều phải chết! Thiên Y ánh mắt trở lên sắc bén, quanh thân khí tức bàng bạc không ngừng tản phát ra xung quanh..

Bình Luận (0)
Comment