Vẫn Lạc Chi Thành, màn đêm bao phủ.
- Chu Nguyên kia đến tột cùng là có tài có đức gì, lại dám tiếp cận cùng Tô Ấu Vi sư muội như vậy!
- Chu Nguyên này căn bản là không xứng với Tô Ấu Vi sư muội!
- Ha ha ha. Các ngươi cũng đừng nghĩ quá xa rồi. Theo kinh nghiệm của ta thì, Chu Nguyên cùng Tô Ấu Vi hẳn là người quen cũ chứ quan hệ thật sự không phải là giống như các ngươi đang suy nghĩ đâu.
- Đúng vậy! Tô Ấu Vi sư muội là tồn tại thế nào? Nàng chính là Thiên kiêu chí tôn của Tử Tiêu Vực, được cao tầng của Tử Tiêu Vực cực kỳ coi trọng, thậm chí nghe nói ngay cả Tử Tiêu Đại Tôn đều đã từng nói tiền đồ trong tương lai của nàng là không thể tính toán được, nói không chừng về sau nàng còn có thể trở thành người chấp chưởng Tử Tiêu Vực, trở thành một trong những người đứng đầu của Hỗn Nguyên Thiên.
- Hừ, chỉ có điều Chu Nguyên kia cũng có chút không biết trời cao đất rộng, cũng không nhìn bản thân một chút xem. Cho dù là người quen cũ vậy thì cũng có thể bảo trì khoảng cách, miễn cho bản thân phải rước lấy phiền toái.
- Còn có Võ Dao kia nói Tô Ấu Vi đối địch với nàng là vì Chu Nguyên? Chuyện này là thế nào? Quan hệ thực sự giữa ba người là sao?
- Hắc. Với tính cách của Võ Dao, chỉ sợ không phải bất luận kẻ nào cũng có thể hàng phục. Nếu như Chu Nguyên thực sự có quan hệ kia với nàng thì ta sẽ lập tức hái đầu xuống làm cái bô!
- Chỉ có điều bất kể như thế nào, Chu Nguyên này cũng thật sự là đáng hận. Hắn cho rằng thực lực của mình đã đủ cho hắn kiêu ngạo như vậy hay sao? Hừ, đợi đến ngày mai, khi Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực bắt đầu, chỉ sợ là hắn sẽ được nếm mùi đau khổ.
- Nếu như ở trên Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này, Chu Nguyên này có biểu hiện quá kém cỏi, e rằng còn có thể liên lụy khiến cho Tô Ấu Vi cảm thấy mất mặt đó.
- …
Tối nay, Vẫn Lạc Chi Thành đặc biệt ồn ào, náo động cùng sôi trào.
Mà cơ hồ chủ đề trung tâm của sự ồn ào, náo động này đều vây quanh ba người Chu Nguyên, Tô Ấu Vi, Võ Dao. Giờ khắc này, danh tiếng của Chu Nguyên quả thực đã lớn đến mức gần như áp đảo được cả Triệu Mục Thần rồi.
Chỉ có điều, xen lẫn giữa 2 nữ tử sáng chói như là minh châu, phần lớn mọi người đều đánh giá Chu Nguyên ở bên mặt trái. Đương nhiên, ở trong đó có một phần lớn nguyên nhân là do cảm xúc ghen ghét đang quấy phá.
Dù sao đối với Thiên kiêu Thần Phủ Cảnh đồng lứa trên Hỗn Nguyên Thiên thì bất luận Tô Ấu Vi hay là Võ Dao đều làm cho người ta có cảm giác khó có thể chinh phục. Nhưng nếu như đổi Chu Nguyên lại là Triệu Mục Thần thì chỉ sợ hướng gió sẽ biến thành mặt khác ngay, vô số người đều sẽ cho rằng chuyện này thật sự là một chuyện tốt làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Dù sao anh hùng cùng mỹ nhân hợp nhau với lại luôn là cái kết hạnh phúc mà mọi người mong muốn thấy.
Đối mặt với Triệu Mục Thần, ngay cả tâm tư ghen ghét bọn họ đều không có.
Theo mọi người thấy, cũng chỉ có Thiên kiêu như Triệu Mục Thần hay là Vương Hi mới có tư cách xứng đôi cùng thiên chi kiều nữ như Tô Ấu Vi, Võ Da. Mà Chu Nguyên này thì sao? Cho dù là thằng này cũng khá xuất sắc, nhưng so sánh cùng với Thiên kiêu chí tôn như Triệu Mục Thần, Vương Hi vậy thì lại chênh lệch cực lớn.
Không ít người thầm nói trong nội tâm, thực lực của ta xác thực không bằng Triệu Mục Thần, nhưng chẳng lẽ còn không bằng Chu Nguyên ngươi hay sao?
Mặc dù vị trí thứ chín trên Thần Phủ Bảng xác thực là đã đủ uy hiếp rất nhiều người nhưng hôm nay trong Vẫn Lạc Chi Thành tàng long ngọa hổ, không biết cất dấu bao nhiêu Siêu cấp hắc mã do thế lực khắp nơi tỉ mỉ bồi dưỡng. Trong dĩ vãng, những hắc mã này cũng không có nhiều danh tiếng, nhưng thật muốn luận bàn về thực lực thì không hề yếu hơn ai.
Trong Hỗn Nguyên Thiên, vĩnh viễn không thiếu hắc mã bỗng nhiên nổi tiếng thiên hạ.
Cho nên, theo mọi người thấy, thực lực cùng danh khí của Chu Nguyên hôm nay đều không đủ làm cho mọi người tin phục
Cửu Vực Trang, trong lầu các số sáu.
Chu Nguyên nhìn qua thành thị đèn đuốc sáng trưng, cười nói:
- Không biết hôm nay, trong Vẫn Lạc Chi Thành này có không biết bao nhiêu người đang mắng ta đây nhỉ?
Đã đi đến Hỗn Nguyên Thiên này được hơn một năm rồi, Chu Nguyên cũng biết rất rõ ràng danh khí của Võ Dao, Tô Ấu Vi cao đến thế nào, có thể nói là mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Ở một bên, nghe Chu Nguyên nói vậy, trên gương mặt thanh lệ của Tô Ấu Vi lộ ra thần sắc áy náy, nàng cúi đầu, xấu hổ nói:
- Thật có lỗi, điện hạ, ta tới quá lỗ mãng rồi.
Chẳng qua là khi biết được tin tức Chu Nguyên đã đi vào Vẫn Lạc Chi Thành, lại đang gặp rắc rối, mặc dù là vẫn luôn dặn mình phải giữ lý trí nhưng cuối cùng Tô Ấu Vi cũng không kìm nén được xúc động lao ra.
Chu Nguyên cười lắc đầu, nói:
- Ta cũng không phải là người sợ phiền phức, hơn nữa Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này vốn dĩ là đầy tính cạnh tranh, khắp nơi đều là đối thủ. Cho nên mặc dù không có chuyện của muội thì người coi ta là quả hồng mềm để bóp cũng sẽ không ít.
- Suy nghĩ của những người này cũng không có gì đáng trách, bởi vì tất cả bọn họ đều cho rằng ta chỉ là một tên nhà quê đến từ Thương Huyền Thiên mà thôi. Nhưng nếu có ai thực sự cho rằng có thể tùy ý bắt nạt ta vậy thì cũng phải chuẩn bị tâm lý lên nằm giường bệnh.
Mặc dù nụ cười trên mặt Chu Nguyên lúc này rất ôn hòa, nhưng mà trong ngôn ngữ lại hiển lộ sự tự tin cực lớn.
Thiên kiêu trong Hỗn Nguyên Thiên này hoàn toàn chính xác là mạnh hơn xa Thương Huyền Thiên, nhưng muốn khiến cho Chu Nguyên hắn phải sợ hãi lại không có khả năng.
Nhìn thấy nụ cười tự tin giống như năm đó ở trên mặt của Chu Nguyên, Tô Ấu Vi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười vui vẻ xong nàng gật gật đầu, nói:
- Chỉ cần điện hạ nguyện ý thì ngươi nhất định có thể trổ hết tài năng trong Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này, thậm chí có thể giành được vị trí thứ nhất.
Chu Nguyên không nhịn được cười nói:
- Muội nói cái gì đó? Đừng nói vị trí thứ nhất, ngay cả thiên kiêu ở vị trí thứ ba là muội cũng là một tảng đá lớn cản đường trước mặt của ta đó.
Tô Ấu Vi tự nhiên cười nói:
- Làm gì có chuyện đấy?
Sau đó, đôi mắt trong veo của nàng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên và nàng trầm giọng nói:
- Điện hạ, Ấu Vi vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của ngươi, nếu như ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể giúp ngươi.
- Cho dù ta không có cách nào để dùng danh nghĩa của Tử Tiêu Vực trợ giúp người nhưng mà, ta có thể dùng danh nghĩa cá nhân của Tô Ấu Vi để trợ giúp người làm bất cứ chuyện gì.
Nhìn qua ánh mắt thanh tịnh cùng giọng nói vô cùng nghiêm túc kia của Tô Ấu Vi, Chu Nguyên không nhịn được sợ run lên, chợt hắn bất đắc dĩ cười cười, vươn tay ra muốn xoa xoa mái tóc của nha đầu ngốc này như năm đó, nhưng tay đưa đến một nửa lại ngừng lại.
Hôm nay, Tô Ấu Vi chung quy đã không còn là tiểu nha đầu năm đó ở Đại Chu Thành chỉ có thể dựa vào hắn rồi.
Bàn về thực lực cùng với thân phận, nàng bây giờ không kém chút nào, thậm chí còn vượt hơn hắn rồi.
Nhưng mà khi Chu Nguyên còn đang do dự, Tô Ấu Vi lại hơi hơi kiễng chân, dùng đỉnh đầu sờ lấy bàn tay của Chu Nguyên. Sau đó, mặc kệ hai má ửng đỏ, đôi mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nàng cũng không tránh né mà nói:
- Điện hạ, có lẽ người cảm thấy năm đó, dưới trời mưa to, ở trước y quán kia, một cước đạp cửa kia của người chỉ là ngẫu nhiên trắc ẩn, nhưng đối với ta thì đó là cứu vớt.
- Không có người thì không có Tô Ấu Vi của hiện tại.
Bàn tay của Chu Nguyên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc tản ra mùi thơm ngát kia của Tô Ấu Vi rồi hắn cười khổ nói:
- Ấu Vi, muội thật là quá thành thật rồi.