Ở chỗ cửa lớn của Cửu Vực Trang.
Võ Dao tự nhiên có thể cảm giác được sự phức tạp ở trong ánh mắt của mọi người khi nhìn qua đây. Chỉ có điều nàng cũng không thèm để ý tới. Đối với lời bàn luận của người ngoài, cho tới bây giờ nàng đều luôn lựa chọn bỏ qua.
Đôi mắt phượng của nàng chỉ là nhìn chằm chằm vào Tô Ấu Vi. Đối với người sau, nàng có vài phần thưởng thức, bởi vì ở bên trong Hỗn Nguyên Thiên này, nữ tử có tư cách trở thành đối thủ của nàng cũng chỉ có một mình Tô Ấu Vi mà thôi.
- Tô Ấu Vi, cô quen biết với tên Chu Nguyên này hay sao?
Võ Dao hỏi.
Tô Ấu Vi bình tĩnh nói:
- Ta cũng sinh ra ở Đại Chu.
Nghe được câu trả lời của Tô Ấu Vi, Võ Dao thầm giật mình, trong nội tâm khẽ nói:
- Khó trách.
Tô Ấu Vi nói khẽ:
- Võ Dao, những chuyện mà Võ gia các ngươi làm với điện hạ hơi quá đáng.
Võ Dao thản nhiên nói:
- Thế gian này vốn dĩ là như vậy, chỉ có thắng bại, không có đúng sai. Những chuyện mà Võ gia đã làm với hắn cũng là như thế, không thể trách ai được. Mà đồng dạng, ta cũng sẽ không vì hắn đã diệt Đại Võ, đã diệt Võ gia mà hận hắn.
- Chỉ là số mệnh như thế, chung quy là cần phải phân thắng bại, người phù hợp sẽ sống sót. Cho nên nếu như cuối cùng, bất luận hắn cùng với ta, ai có thể còn sống sót, vậ thì đều chẳng trách được ai.
Tô Ấu Vi lắc đầu, nói:
- Quả thật là lý lẽ của kẻ trộm. Trước kia, ta đây cũng không có tư cách nói cái gì, chỉ là sau này nếu như cô còn muốn đối phó điện hạ vậy thì cô phải đánh bại được ta đã.
Lời này vừa nói ra, trong Vẫn Lạc Chi Thành tựa hồ là vang lên vô số thanh âm tan nát cõi lòng.
Võ Dao thoáng trầm mặc. Hiển nhiên là nàng cũng không nghĩ tới quan hệ giữa Tô Ấu Vi cùng Chu Nguyên vậy mà lại tốt như vậy, tốt đến mức thậm chí không tiếc để Tô Ấu Vi đối đầu với nàng. Phải biết rằng, cho dù là Triệu Mục Thần cũng không dám đơn giản quyết định loại chuyện này đâu.
Dù sao, Võ Dao nàng cũng không phải là người dễ trêu.
- Nếu thật sự là như thế thì ta đây cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Giọng nói của Võ Dao bình thản vang lên, sau đó đôi mắt phượng kia của nàng lại chuyển hướng, nhìn về phía Chu Nguyên từ nãy đến giờ vẫn một mực không nói lời nào:
- Chu Nguyên, ta thật sự không biết là ngươi lấy vận khí tốt như vậy ở đâu ra?
Ở trong Thương Huyền Thiên, bên người Chu Nguyên có cô gái phiêu miểu, trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như là tiên nữ giáng trần kia bảo vệ. Cô gái này thần bí khó lường khiến cho Võ Dao cảm thấy cực kỳ kiêng kị. Mà hôm nay đợi đến lúc hắn đi tới Hỗn Nguyên Thiên, vậy mà lại là có thêm Tô Ấu Vi, cô gái trác tuyệt đến nỗi ngay cả nàng đều thưởng thức toàn lực bảo vệ.
Chuyện này làm cho người xưa nay vốn hờ hững Võ Dao đều không nhịn được sinh ra cảm giác không cam lòng. Thằng này thực sự có mị lực lớn như vậy hay sao?
Nhìn thẳng vào ánh mắt của Võ Dao, Chu Nguyên cười cười, nói:
- Yên tâm, thứ ở trên người cô, ta sẽ đích thân lấy về.
Nghe được lời này của Chu Nguyên, Võ Dao lạnh nhạt nói:
- Thật sao? Ta đây thực sự rất chờ mong đó. Chỉ có điều ngươi cũng nên làm tốt chuẩn bị tâm lý sau khi thất bại.
Ánh mắt của hai người đối chọi, trong lúc mơ hồ tựa như là có ánh lửa bắn tung tóe.
Mà nhìn xem cảnh tượng này, những người khác lại cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, yêu hận tình cừu giữa ba người này làm cho mọi người càng xem càng không hiểu rồi.
Võ Dao thì không có tiếp tục ở lâu. Nàng lại một lần nữa nhìn qua Chu Nguyên cùng Tô Ấu Vi rồi nhanh chóng rơi đi.
Sau khi Võ Dao rời đi, Từ Minh của Yêu Khôi Vực cũng nhìn Chu Nguyên với ánh mắt bất thiện, chỉ có điều sau khi cả Võ Dao xuất hiện, hắn trong lúc nhất thời ngược lại là có chút kiêng kị đối với Chu Nguyên rồi.
Bởi vì hắn cũng không hiểu rõ ràng quan hệ giữa Chu Nguyên cùng Tô Ấu Vi, Võ Dao đến tột cùng là như thế nào.
Mặc dù hắn rất xem thường hành vi núp váy nữ nhân của Chu Nguyên, nhưng không thể không nói là không hâm mộ được. Đối với những cô gái xuất sắc như Tô Ấu Vi, Võ Dao, ở sâu trong nội tâm Từ Minh tự nhiên là cũng có mơ ước, nhưng đáng tiếc chính là hắn biết rõ khả năng thành công của mình thấp đến mức nào.
- Hừ, đi!
Cuối cùng Từ Minh hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay lên và mang người nhanh chóng rút lui.
Chuyện hôm nay xem như là đã làm cho mặt mũi của hắn mất hết. Chỉ có điều cũng không quan trọng lắm, Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực sắp sửa bắt đầu rồi, hắn còn có rất nhiều cơ hội để lấy lại thể diện. Hắn cũng không tin, Tô Ấu Vi kia có thể luôn bám theo ở bên người Chu Nguyên này để bảo hộ.
Một khi tìm được cơ hội, hắn sẽ để cho tất cả mọi người biết được, Chu Nguyên này là kẻ vô dụng đến mức nào, xem đến lúc đó Tô Ấu Vi có còn muốn che chở phế vật này nữa hay không?
Chu Nguyên ngược lại là cũng không để ý tới Từ Minh kia rời đi. Nhưng mà sau khi quay đầu, Chu Nguyên lại phát hiện mấy người Lữ Tiêu, Y Thu Thủy đều dang dùng một loại ánh mắt cổ quái để nhìn hắn.
Lúc này, trong lòng của mấy người Lữ Tiêu, Y Thu Thủy cũng vẫn còn đang cực kỳ khiếp sợ.
Bọn họ chưa chưa từng nghĩ tới, Chu Nguyên vậy mà sẽ có quan hệ với Tô Ấu Vi, Võ Dao, hai vị nữ thần này của Hỗn Nguyên Thiên.
Cho nên lúc này bọn họ đột nhiên cảm thấy Chu Nguyên quả thực là có chút sâu không lường được.
- Quan hệ của ta cùng các nàng là cực kỳ trong sạch.
Chu Nguyên nhẹ nhàng giải thích.
Nhưng mà mọi người đều trầm mặc gật đầu, trong mắt một vài thành viên của bốn Các còn đã xuất hiện cả sự sùng kính, chuyện này làm cho Chu Nguyên quả thực bất đắc dĩ, đó căn bản giải thích không rõ được.
- Chỉnh đốn hàng ngũ một chút rồi chuẩn bị đi vào lầu các số sáu.
Vì vậy, Chu Nguyên chỉ có thể cưỡng ép hạ lệnh.
Mọi người nhao nhao cười vang xác nhận.
Chu Nguyên bất đắc dĩ, chợt hắn thấy mọi người nháy mắt ra hiệu nhìn phía sau và hắn cũng đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt truyền đến từ phía sau lưng, lúc này thân thể có chút cứng ngắc, chậm rãi quay tới, nhìn thấy Tô Ấu Vi thanh tú động lòng người đứng ở phía sau.
Lúc này, nàng đang mỉm cười, đôi mắt trong veo như lưu ly, long lanh như nước đang nhìn về phía hắn. Cảnh tượng này làm cho rất nhiều thành viên của bốn Các đều nhìn không chuyển mắt được.
- Điện hạ.
Ánh mắt của Tô Ấu Vi dừng lại ở chỗ khuôn mặt của Chu Nguyên hồi lâu rồi cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy:
- Đã lâu không gặp.
Chu Nguyên gãi gãi đầu, nói:
- Ấu Vi, đã lâu không gặp.
Tô Ấu Vi tiến lên hai bước. Lúc này, khoảng cách giữa nàng cùng Chu Nguyên đã chỉ còn là một bước nữa thôi, Chu Nguyên thậm chí có thể ngửi được mùi thơm của cơ thể cùng với cảm nhận được khuôn mặt trắng nõn gần trong gang tấc, hắn xấu hổ cười nói:
- Muội hiện giờ thật là quá đẹp. Nếu như vẫn còn ở Đại Chu thì muội nhất định sẽ trở thành người đẹp nhất của Đại Chu chúng ta.
Tô Ấu Vi khẽ cười:
- Lúc trước, khi muội ly khai Đại Chu, điện hạ cũng đã từng nói sẽ tìm đến muội. Vì cái gì mà hôm nay khi người đã đến Hỗn Nguyên Thiên đã hơn một năm thời gian rồi lại không có đến đi tìm muội? Là do người đã quên muội rồi sao?
Mặc dù cô gái ở trước mắt giống như chỉ là tùy ý hỏi thăm nhưng mà Chu Nguyên lại cảm giác được có ý lạnh quanh quẩn bên người.
Chuyện này khiến Chu Nguyên có cảm giác sau lưng của hắn đã bị mồ hôi lạnh đổ ra làm cho ướt đẫm, hắn cười khan nói:
- Đương nhiên là ta không có khả năng quên muội rồi! Chỉ là ta định để địa vị của mình cao thêm một chút rồi mới đến tìm muội, dù sao hôm nay muội quá ưu tú, nếu như ta không có chút thành tích nào thì sao dám gặp muội?
Tại thời khắc này, ở sau lưng Chu Nguyên, mấy người Lữ Tiêu, Mộc Liễu rõ ràng đều cảm nhận được dục vọng mong cầu sự sống của Chu Nguyên.
- Vậy sao?
Tô Ấu Vi từ chối cho ý kiến cười cười, lại hỏi:
- Vậy sao vừa rồi, điện hại lại không dám nhìn thẳng vào ta?
- Có phải là đang chột dạ hay không?
- Vì cái gì mà điện hạ phải chột dạ? Có phải là điện hạ cảm thấy hiện tại ta đây cũng không muốn nhớ lại chuyện ngày xưa nữa? Cũng không muốn tỏ ra quen biết điện hạ nữa? Điện hạ cảm thấy ta là loại nữ nhân đó sao?
Giờ khắc này, toàn thân của Chu Nguyên đã cứng ngắc lại. Hắn không nghĩ tới Tô Ấu Vi của ngày hôm nay lại thông minh đến như vậy, chỉ bằng một ánh mắt trốn tránh đã có thể phân tích ra được suy nghĩ ở trong nội tâm của hắn.
Quả thực là quá đáng sợ!
Tô Ấu Vi ngây thơ, ôn nhu, lanh lợi của ngày xưa đã thay đổi rồi!
Mà khi Chu Nguyên đang run rẩy trong lòng, chuẩn bị tiếp nhận hình phạt thì đột nhiên, Tô Ấu Vi lại khẽ cười một tiếng, sự sắc bén lúc trước lập tức biến mất rồi nàng ôn nhu nói:
- Điện hạ, lúc này đây ta không trách người, chỉ có điều cũng không thể có lần sau nữa!
- Thời gian ở Đại Chu là những ký ức đẹp nhất trong lòng cuả ta. Nếu như có thể lựa chọn thì ta có thể bỏ qua cơ hội đi vào Hỗn Nguyên Thiên, cũng không muốn quên lãng những ký ức khi còn ở Đại Chu.
Nghe được giọng nói ôn nhu của cô gái ở trước mắt, giờ khắc này, trong lòng Chu Nguyên cũng có chút cảm động.
Vì vậy hắn dùng lực gật đầu, nói:
- Nhất định không có lần sau rồi!
- Quả nhiên là sự thật ư?
Tô Ấu Vi mở to hai mắt nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên thần sắc giảo hoạt.
Chu Nguyên cứng đờ, vẻ mặt chết lặng. Tô Ấu Vi, muội muốn đùa chơi chết ta sao?! Tại sao mà muội lại có thể biến thành dáng vẻ hiện tại!
- Hì hì!
Nhìn đến biểu lộ sống không bằng chết trên mặt của Chu Nguyên, Tô Ấu Vi rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, dung nhan xinh đẹp giống như ánh mặt trời chói lọi.
Nàng lại một lần nữa tiến lên nửa bước, mũi chân hơi điểm, khuôn mặt ghé vào bên tai của Chu Nguyên, có thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.
- Điện hạ, có thể ở chỗ này gặp lại người …
- Thật tốt.
- Mặt khác, vừa rồi lời nói của ta đều là sự thật nha.