Sau khi kết quả rút thăm được xác định ra, từ bên trong Vẫn Lạc Chi Thành lập tức có vô số bóng người bay vút lên không trung, sau đó chia thành mấy đám đội ngũ nhanh chóng bay về phía xa, cảnh tượng đồ sộ, thanh thế kinh người.
Những người kia chính là đội ngũ đến từ các thế lực đỉnh tiêm, hiện tại bọn họ sẽ đi trước để chuẩn bị.
Ở một chỗ cách Vẫn Lạc Chi Thành khoảng hơn mười dặm có một sơn mạch cổ xưa, địa hình ở đó cực kỳ phức tạp, mà ở trung tâm của sơn mạch này chính là Vẫn Lạc Chi Uyên.
Mà lúc này, trong khi toàn bộ Vẫn Lạc Chi Thành vẫn còn chưa hết chấn động vì kết quả bốc thăm thì thân hình của Chu Nguyên đã trở về bên trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh và có thể nhìn thấy được sự sầu lo ở trên mặt của mấy người Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Hàn Uyên, hiển nhiên là bọn họ đang lo lắng về cục diện mà Thiên Uyên Vực sắp sửa đối mặt.
- Lúc trước, theo tình báo mà ta vừa mới nhận được thì lần này trên Con đường số 2 sẽ có năm thế lực đỉnh tiêm bao gồm Xích Hà Kiếm Phái, Long Cổ Cung, Hoàng Thiên Môn, Kiêu Dương Tông và Ngọc Bích Điện ngăn chặn chúng ta, đội ngũ của của bọn họ có khoảng bốn ngàn người, số lượng nhiều gấp đôi chúng ta. Hơn nữa, trong đó có khoảng chín trăm người đạt tới Thần Phủ Cảnh hậu kỳ.
Chu Nguyên nói.
Chu Nguyên vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người lại càng thêm trầm trọng, số lượng người bên phía đối phương là gấp đôi bọn họ, hơn nữa số lượng Thần Phủ Cảnh hậu kỳ cũng nhiều hơn bọn họ năm trăm người, nếu như thực sự chiến đấu thì áp lực bên phía bọn họ là quá lớn.
Mặc dù sức chiến đấu của Thần Phủ Cảnh trong Thiên Uyên Vực có lẽ sẽ mạnh mẽ hơn đối phương một phần, nhưng muốn đền bù chênh lệch về phương diện nhân số giữa hai bên thì vẫn là không đủ.
Lữ Tiêu liếc nhìn Chu Nguyên, nói:
- Không chỉ là về số lượng người hay về cường giả Thần Phủ Cảnh hậu kỳ mà điểm phiền toái nhất chính là trong năm thế lực đỉnh tiêm này nhất định sẽ có Thiên kiêu không nổi danh, thực lực của bọn họ chỉ sợ cũng sẽ không kém hơn Trần Huyền Đông.
- Ta có lẽ đủ sức đánh bại một người trong đó, nhưng đây cũng cực hạn của ta rồi.
Mộc Liễu cùng Hàn Uyên thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Mỗi người chúng ta có thể cuốn lấy một người, nhưng phần thắng không lớn, chỉ có thể kéo dài.
Thực lực của hai người bọn họ đích thật là yếu hơn Lữ Tiêu một đường, nếu như là chiến đấu cùng cường giả tương đương với Trần Huyền Đông thì bọn họ chỉ có thể kéo dài.
Tất cả mọi người đều biết rõ một khi bỏ mặc những Thiên kiêu này xung phong liều chết thì phòng tuyến của bọn họ sẽ nhanh chóng bị xé rách, đến lúc đó, cục diện sẽ triệt để sụp đổ rồi, đối mặt với thế tiến công của mấy ngàn Thần Phủ Cảnh, cho dù là Chu Nguyên đều chỉ có thể chạy thật nhanh.
Cảm thụ được sự lo lắng lúc này của mọi người, Chu Nguyên hơi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Yên tâm! Các ngươi đều không cần quản đến những Thiên kiêu kia. Ta sẽ lo tất.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào mấy người Lữ Tiêu đang lộ vẻ kinh ngạc, trầm trọng nói:
- Tất cả bọn họ cứ giao cho ta. Nhiệm vụ của các cậu chỉ có một, đó chính là giúp ta ngăn chặn đội ngũ bốn ngàn người kia, cho ta thêm một chút thời gian để ta có thể rảnh tay, tập trung xử lý những Thiên kiêu kia!
Lần này ngay cả Lữ Tiêu cũng đều phải tỏ ra khiếp sợ, hắn không nhịn được nói:
- Toàn bộ giao cho huynh ư? Sao chúng ta có thể làm thế được? Huynh phải biết rằng, trong năm đội ngũ này có ít nhất ba người có chiến lực tương đương với Trần Huyền Đông vậy!
Mặc dù lúc trước Chu Nguyên đã từng đánh bại Trần Huyền Đông, nhưng hiện tại bên phía đối phương phải có ít nhất ba người có chiến lực tương đương với Trần Huyền Đông kia!
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
- Một khi để chiến đấu xảy ra với quy mô lớn thì sẽ là bất lợi đối với chúng ta. Chúng ta không thể có tổn thất quá lớn ở chỗ này, bằng không thì sau khi tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, cục diện sẽ càng không ổn.
- Điểm này đối phương có lẽ cũng có thể nghĩ đến, cho nên nếu như bọn họ phát hiện ra ý đồ khiêu chiến với nhóm thiên kiêu của ta thì bọn họ hơn phân nửa sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận, bởi vì bọn họ cũng muốn làm như vậy, chuyện này có thể làm cho tổn thất của bọn họ giảm bớt đến mức nhỏ nhất.
Mộc Liễu do dự một chút, nói:
- Huynh có nắm chắc hay không?
Nếu như đến lúc đó Chu Nguyên bị đối phương đánh bại thì chỉ sợ sĩ khí của đội ngũ hai ngàn người của Thiên Uyên Vực này sẽ lập tức sụp đổ rồi, đến lúc đó Thiên Uyên Vực sợ là sẽ phải mất hết mặt mũi.
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Nếu như mà ta nói có thì có lẽ các ngươi cũng không tin, đúng không?
Mấy người Mộc Liễu liếc nhìn nhau và cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì trong lòng bọn họ thật đúng là không quá tin tưởng với kế hoạch này của Chu Nguyên.
Thấy thế, Chu Nguyên cũng không có giải thích gì thêm, chỉ là nói:
- Dù sao cũng không có biện pháp nào khác rồi, cứ làm như vậy đi.
Thấy Chu Nguyên đã hạ quyết định, những người khác cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Vào lúc này, Vẫn Lạc Chi Thành ngược lại là bắt đầu trở nên an tĩnh hơn một chút, chỉ có điều tất cả mọi người cũng biết đây cũng không phải là do hào khí bị làm lạnh, mà chỉ là một lát an bình trước khi bão giông tiến đến mà thôi.
Mà sau khi thời gian một canh giờ sau, ở phía trên hư không, Triệu Tiên Chuẩn kia vung tay áo lên, lập tức trong thiên địa có một tiếng chuông du dương vang vọng.
- Thời gian đã đến. Hiện tại, Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực chính thức bắt đầu!
- Đội ngũ của Cửu Vực xuất phát!
Triệu Tiên Chuẩn vừa dứt lời thì chỉ trong một cái chớp mắt, từ bên trong Vẫn Lạc Chi Thành, vô số luồng nguyên khí bàng bạc đột nhiên phóng lên trời, từng bóng người nhanh chóng bay lên không trung, lao về phía sơn mạch.
- Đi!
Chu Nguyên cũng không chậm trễ, dẫn đầu phóng lên trời.
Ở sau lưng hắn, Lữ Tiêu, Mộc Liễu, Hàn Sơn cùng thành viên của bốn Các đều nhanh chóng đuổi kịp.
Chín sóng đội ngũ mênh mông, cuồn cuộn giống như là châu chấu bay ra khỏi thành, trong lúc nhất thời ngay cả ánh sáng cuả mặt trời cũng bị che lấp. Sau khi ra khỏi Vẫn Lạc Chi Thành, chín đội ngũ nhanh chóng tách nhau ra, sau đó thúc dục tốc độ đến mức tận cùng, bay về phía sơn mạch ở phía Nam.
Ở bên trong Vẫn Lạc Chi Thành, tất cả mọi người cùng nhìn qua những bóng người đã đi xa kia.
Phía trên hư không, Triệu Tiên Chuẩn giơ một ngón tay ra, khẽ điểm xuống hư không, hư không nhộn nhạo, nguyên khí tập trung, nhanh chóng biến thành từng mặt gương cực lớn, tổng cộng có chín cái, trên mặt kính có chiếu hình của chín sóng đội ngũ mênh mông, cuồn cuộn kia.
Nhìn qua chín mặt gương bằng nguyên khí kia, tất cả mọi người phát ra tiếng bàn tán xì xào.
- Không biết năm nay, trong vòng loại Trảm Cửu Long này, liệu có con rồng nào bị trảm hay không nhỉ?
- Hắc hắc. Ngươi cứ nói thẳng ra là Thiên Uyên Vực kia đi, còn che lấp cái gì.
- Thật sự là quá đáng thương! Đường đường là Cửu Vực vậy mà lại xuống dốc đến mức này, nếu như lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ Thiên Uyên Vực thật sự là sẽ bị đá ra khỏi Cửu Vực mất.
- Đội ngũ hai ngàn người này của Thiên Uyên Vực làm sao có thể chiến thắng đội ngũ của năm thế lực đỉnh tiêm kia đây?
- Bọn họ nhất định sẽ bị thua.
- ….
Vô số người âm thầm lắc đầu, hoặc tỏ ra cảm thán, hoặc tỏ ra hả hê, nhưng hiển nhiên, cơ bản tất cả mọi người đều cảm thấy lần này, Thiên Uyên Vực đã lâm vào tuyệt cảnh.
Mấy người Chu Nguyên dùng tốc độ cao nhất để chạy đi. Chỉ ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, bọn họ đã nhìn thấy một sơn mạch khổng lồ, bao la, cổ xưa xuất hiện ở trong tầm mắt. Ở bên trong sơn mạch, những vách núi vách đá giống như là mũi kiếm vậy, chỉ thẳng lên trời.
Độ cao của những vách núi này có thể nói là chọc trời, cho dù là Thần Phủ Cảnh đều khó có thể bay vọt qua.
Hơn nữa ở phía trên không trung có gió xoáy ở khắp nơi, uy lực của những cơn gió coáy này cực kỳ khủng bố, ngay cả Thiên Dương Cảnh cũng không dám đối đầu, Thần Phủ Cảnh gặp phải thì chắc chắn là chết.
Sau khi chín sóng đội ngũ mênh mông, cuồn cuộn đi vào trong sơn mạch thì bọn họ nhanh chóng tách ra, đi tới những con đường khác nhau.
Chín con đường này chính là vòng loại đầu tiên mà bọn họ cần vượt qua.
Mà cũng vào lúc này, Chu Nguyên mới có thể nhìn thấy Triệu Mục Thần, người được gọi là Vương giả trong hàng ngũ Thần Phủ Cảnh của Hỗn Nguyên Thiên. Lúc này, người sau đứng ở phía trước nhất đội ngũ mấy ngàn người của Vạn Tổ Vực, áo bào không gió tự bay, thần sắc trên mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Đích thật là một nhân vật có phong thái bất phàm.
Chỉ có điều cũng là một người rất kiêu ngạo.
Triệu Mục Thần kia hiển nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của Chu Nguyên, nhưng hắn vẫn cũng không có liếc nhìn lại. Loại cảm giác này tựu như là đang coi thường, cảm thấy Chu Nguyên không xứng để hắn quay đầu.
Ngược lại là một nữ tử kiều mỵ ở bên cạnh Triệu Mục Thần quay đầu, nhìn hắn, sau đó cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, có chút khinh thường.
Chu Nguyên không để ý đến, cũng không hề do dự, vung bàn tay lên, mang theo đội ngũ hai ngàn người của Thiên Uyên Vực nhanh chóng tiến vào bên trong sơn mạch, núi non hiểm trở ở trước mặt.
Mà trông theo bóng lưng của những người này, vô số người đều cảm thấy một loại cảm giác như gió hiu hắt thổi từ sông vào, lạnh lẽo thấu tim.
Lần này, đội ngũ của Thiên Uyên Vực chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo.
Mà cũng sẽ tại lần này, e rằng danh vọng của Thiên Uyên Vực gặp phải đả kích trí mạng!