Trong mây sương mù lượn lờ giữa rừng núi, 2000 bóng người nhanh nhẹn đi về phía trước, giống như là những chú khỉ trong núi rừng, bất luận cái gì ngăn trở phía trước đều không có cách nào để ngăn cản bước chân của bọn họ.
Mà trên đường đi, đội ngũ bảo trì yên tĩnh, Chu Nguyên ở vào phía trước nhất.
Hắn có thể cảm giác được hào khí trầm trọng tràn ngập ở trong đội ngũ lúc này. Chắc hẳn là hiện tại mọi người trong đội ngũ đều đã biết được nếu như lần này bọn họ thua thì sẽ mang đến hậu quả lớn đến mức nào cho Thiên Uyên Vực. Đối với chuyện này, Chu Nguyên cũng cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ, trong những năm này, thực lực của Thiên Uyên Vực đích thật là đang không ngừng suy yếu. Đến hôm nay, đội ngũ hai ngàn người này đã xem như là tinh nhuệ trong đồng lứa Thần Phủ Cảnh rồi.
Ảnh hưởng của việc Thương Uyên Đại Tôn mất tích đối với Thiên Uyên Vực thật sự là quá lớn.
Hoặc là nói tác dụng của Thánh giả thật sự là quá nặng.
Thiên Uyên Vực có thể đứng sừng sững ở bên trong hàng ngũ Cửu Vực của Hỗn Nguyên Thiên nhiều năm như vậy, tác dụng của Thương Uyên Đại Tôn e rằng phải chiếm đến hơn 70%.
Mà Thương Uyên Đại Tôn đã mất tích nhiều năm, hôm nay, nếu như không phải là tất cả mọi người đều chưa xác định được sống chết của ông thì chỉ sợ Thiên Uyên Vực sẽ còn thảm hại hơn so với hiện tại nữa. Chỉ dựa vào mấy cường giả Pháp Vực Cảnh mà muốn giữ vững một địa bàn rộng lớn như Thiên Uyên Vực thì vẫn tương đối khó khăn.
Thân hình của Chu Nguyên nhanh chóng lướt đi trong giữa rừng núi, ánh mắt của hắn lập loè nhưng vẫn đầy kiên định, mặc kệ lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này có bao nhiêu khó khăn, hắn đều phải lấy được thành tích tốt nhất kia, nhờ đó để tranh đoạt Tổ Long Đăng!
Đây là mục đích hàng đầu để hắn đi vào Hỗn Nguyên Thiên!
Bá!
Đột nhiên, Chu Nguyên nhún người, nhảy lên một ngọn núi.
Sau đó hai mắt của hắn nhắm lại.
Bá! Bá!
Ở sau lưng hắn, mấy ngàn bóng người nhanh chóng đáp xuống, tất cả đều tỏ ra ngưng trọng khi nhìn qua phía trước.
Chỉ thấy được ở chỗ đó có cờ dài bay phấp phới, bóng người đông nghịt tạo thành phòng tuyến trùng trùng điệp điệp ở phía trước, cơ hồ là đã phong kín con đường đi tới.
Mà ở phía sau phòng tuyến này, trên một đỉnh núi giống như là mũi kiếm, có ba bóng người ôm ngực đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào mấy người Chu Nguyên vừa xuất hiện với ánh mắt trêu tức. Ở phía sau bọn họ có một lá cờ màu đỏ khổng lồ bay phấp phới trong gió, giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Ở phía trên lá cờ màu đỏ kia, mơ hồ có thể thấy được hào quang bằng nguyên khí thoáng hiện.
Bởi vì phía trên lá cờ màu đỏ kia có phong ấn tín vật để tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, chỉ có điều muốn lấy được cái tín vật này, nhất định phải xông qua được cửa ải trước mắt đã.
- Ha ha ha. Chu Nguyên Tổng Các chủ, tại hạ là Lư Hải của Xích Vân Kiếm Phái. Tốc độ của đội ngũ Thiên Uyên Vực thật là chậm chạp, làm cho chúng ta phải chờ đợi thật lâu rồi.
Vào lúc này, trên đỉnh núi xa xa có tiếng cười to của một nam tử mặc áo bào màu đỏ truyền đến, ở sau lưng nam tử có vác một thanh kiếm to màu đỏ đậm.
Hơn nữa hắn cũng không thèm che dấu chấn động nguyên khí của bản thân, nguyên khí màu đỏ đậm ở quanh người hắn cuồn cuộn tựa như là biển lửa, mặc dù là cách khá xa nhưng uy thế vẫn có thể khiến cho mấy người Lữ Tiêu rùng mình.
Người này không hề yếu hơn Trần Huyền Đông.
- Những thế lực đỉnh tiêm này thật đúng là biết che dấu.
Y Thu Thủy khẽ cắn răng, nói. Hiển nhiên là vì ngày hôm nay, những thế lực đỉnh tiêm này sớm đã chuẩn bị nhiều năm, để có được Thiên kiêu Thần Phủ Cảnh cấp bậc này, chắc hẳn bọn họ cũng phải bỏ ra số lượng tài nguyên thật lớn.
Ngược lại là Thiên Uyên Vực bọn họ, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện một Chu Nguyên, bằng vào Lữ Tiêu thì thật đúng là xấu hổ đến cực điểm. Từ một điểm này là có thể nhìn ra trong những năm này, loạn trong giặc ngoài của Thiên Uyên Vực là kịch liệt bực nào, cũng khó trách hiện tại những thế lực đỉnh tiêm này dám khiêu khích Thiên Uyên Vực bọn họ.
- Chu Nguyên Tổng Các chủ, trong lần Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực này không có duyên với Thiên Uyên Vực rồi, các ngươi sẽ không xông qua được con đường này đâu. Nếu như Tổng Các chủ không muốn gây chiến thì hãy lập tức thối lui, về phần tư cách tham gia Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực kia thì cứ để cho chúng ta hưởng dụng giúp các ngươi đi.
Giọng nói tràn đầy cuồng ngạo của Lư Hải kia lại một lần nữa truyền đến.
Mà nghe được những lời này, tất cả hai ngàn người của Thiên Uyên Vực cũng đều cảm thấy phẫn nộ, tức giận nhìn chằm chằm vào Lư Hải, ánh mắt như muốn phun ra lửa vậy.
Nhưng mà thần sắc của Chu Nguyên lại không hề thay đổi, hắn căn bản không có để ý tới sự khiêu khích của Lư Hải kia, mà là nhìn thoáng qua phòng tuyến ở phía trước, mấy ngàn luồng chấn động nguyên khí ở chỗ đó đủ để nói rõ đối phương đã chuẩn bị kỹ càng.
- Dựa theo kế hoạch lúc trước của ta để làm việc.
Chu Nguyên nhìn về phía mấy người Lữ Tiêu, Y Thu Thủy, nhẹ giọng nói.
- Chu huynh thật muốn làm như vậy hay sao?
Lữ Tiêu hỏi ngược lại.
- Chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản bốn ngàn Thần Phủ Cảnh kia lại, những chuyện khác giao cho ta đến xử lý là được.
Chu Nguyên nói.
Lữ Tiêu nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên thật lâu rồi mới nói:
- Hiện tại, Chu huynh là Tổng Các chủ, cho nên hết thảy mọi chuyện chúng ta nghe theo huynh. Chỉ có điều đến lúc đó bởi vì quyết sách của Chu huynh mà làm cho Thiên Uyên Vực thất bại, cuối cùng trách nhiệm cũng cần Chu huynh tới gánh chịu.
Chu Nguyên cười gật gật đầu.
Lữ Tiêu thấy thế, cũng không nói thêm lời. Hắn vung bàn tay lên, thân hình dẫn đầu mãnh liệt bắn ra, ở sau lưng hắn, thành viên của Hỏa Các cũng nhanh chóng đi theo.
Vào lúc này, Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu, Hàn Uyên cũng dẫn theo thành viên của ba Các khác, chia ra bốn đường, xuyên qua núi rằng, đánh thẳng về phòng tuyến trùng trùng điệp điệp ở phía trước kia.
Rầm rầm!
Trong thiên địa, vô số luồng nguyên khí nhanh chóng bộc phát lên.
Vào lúc này, Chu Nguyên không để ý đến trận hỗn chiến ở dưới chân núi, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào ba bóng người ở trên đỉnh núi xa xa. Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn phá vớ hư không, lướt tới đỉnh núi kia.
Từ trong phong tuyến dưới núi có một vài đòn tấn công bắn ra, ý đồ ngăn trở Chu Nguyên, nhưng đều bị hắn nhẹ nhàng linh hoạt né qua.
Trên đỉnh núi, nhìn thấy cảnh tượng này, Lư Hải kia lập tức cười to, nói:
- Xem ra là Chu Nguyên Tổng Các chủ muốn một mình xông đến giải quyết chúng ta để cướp cờ rồi. Ha ha ha. Phách lực thật sự là rất lớn đấy!
Trong tiếng cười có ẩn chứa sự châm chọc.
- Cũng được! Chỉ cần đánh bai được ngươi, Thiên Uyên Vực này sẽ không chiến tự tan!
Lư Hải vung bàn tay ra hiệu, mấy bóng người ý đồ lao tới ngăn trở Chu Nguyên cũng ngừng lại.
Mà hơn mười giây sau, ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Chu Nguyên đã đi lên đến trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, ba người cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, Lư Hải nói:
- Chu Nguyên Tổng Các chủ một mình mạo hiểm, quả nhiên là lợi hại.
Sắc mặt của Chu Nguyên bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
- Các ngươi đã nghe nói qua kết cục của Trần Huyền Đông hay chưa?
Lư Hải mỉm cười, nói:
- Trong khoảng thời gian gần đây, danh khí của Chu Nguyên Tổng Các chủ không nhỏ, chiến lực mạnh mẽ, chúng ta tự nhiên chính là biết được. Ta đây biết rõ ngươi muốn một mình đánh tan ba người chúng ta để giảm bớt tổn thất cho Thiên Uyên Vực, nhưng ngươi có nghĩ tới rằng chúng ta cũng có tính toán như vậy hay không?
Chu Nguyên nói:
- Bằng vào ba người các ngươi hay sao?
Lư Hải cười nhạt nói:
- Mặc dù ta cảm thấy ba người chúng ta đã đầy đủ, nhưng nếu như Chu Nguyên Tổng Các chủ cuồng ngạo như vậy thì nhiều hơn mấy người nữa lại có ngại gì?
Ầm!
Lư Hải vừa dứt lời, từ trên đỉnh núi này đột nhiên có hai luồng nguyên khí bàng bạc, hùng hồn lại một lần nữa phóng lên trời, quấy động gió mây.
Hai tiếng thét dài vang vọng, chỉ thấy được hai bóng người xuất hiện ở trên một vách đá dựng đứng phía sau Chu Nguyên.
- Lúc trước chúng ta không dám lộ diện chính là sợ sẽ dọa Chu Nguyên Tổng Các chủ chạy mất, chỉ có điều là xem ra chúng ta quá lo lắng rồi.
- Chu Nguyên Tổng Các chủ làm như thế này không biết thật sự là không sợ hãi, hay là ngu xuẩn đây?
Hai bóng người kia ngăn cản đường lui của Chu Nguyên, trong tiếng cười lớn tràn đầy mỉa mai.
Mà lúc này, mấy người Lữ Tiêu cũng đã nhận ra động tĩnh trên đỉnh núi, thấy thế sắc mặt đều biến đổi. Bọn họ cũng không nghĩ tới, đối phương lại vẫn âm thầm ẩn tàng hai vị Thiên kiêu có thực lực mạnh mẽ, hiển nhiên là đối phương đã sớm chuẩn bị bẫy rập này xong!
Bọn họ chỉ đang đợi Chu Nguyên chủ động tiến lên mà thôi!
Chỉ có điều lúc này, cho dù là mấy người bọn họ muốn tiến lên trợ giúp cũng không còn kịp rồi, bởi vì bốn ngàn cường giả Thần Phủ Cảnh bên phía đối phương đã ùn ùn đánh tới từ bốn phương tám hướng.
Lữ Tiêu hít sâu một hơi, áp chế hàn ý trong nội tâm, hắn nhìn thoáng qua đỉnh núi rồi trầm giọng nói:
- Chu Nguyên, đối phương có chuẩn bị mà đến, hết thảy mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính huynh rồi. Hi vọng lúc này đây, huynh còn có thể sáng tạo kỳ tích!
Nói xong, hắn thu hồi tâm tư, tập trung tinh thần, ánh mắt cũng trở nên lăng lệ, ác liệt.
- Giết!
Hắn hét to một tiếng, dẫn theo đội ngũ của Thiên Uyên Vực nhanh chóng đánh tới đội ngũ của năm thế lực đỉnh tiêm đang xông đến từ bốn phương tám hướng kia.
Lập tức, tiếng chém giết vang vọng.
Vô số đòn tấn công làm chấn động núi rừng.