Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1012 - Chương 1011: Vén Màn Kịch Hay.

Chưa xác định
Chương 1011: Vén màn kịch hay.

Khoảng khắc khi đội ngũ Thiên Uyên Vực xuyên qua màn sương, xuất hiện ở ngoài Vẫn Lạc Chi Uyên, nhóm người của tám Vực còn lại đều đờ người ra một lúc.

Trên mặt đa số người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Bọn hắn lại có thể thông qua?!

- Mà lại hình như là cũng không chịu tổn thất quá lớn...

- Sao lại như vậy? Đám người Xích Vân Kiếm Phái, Long Cổ Cung vô dụng đến mức này cơ à?

- Lẽ nào lại thế? Thực lực của đám người Xích Vân, Long Cổ cũng không hề yếu, sao lại thất bại được?!

- ...

Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang lên trong đội ngũ tám Vực, hiển nhiên, rất nhiều người không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hai mắt tên Từ Minh của Yêu Khôi Vực hơi híp lại, nhếch nhếch miệng, thản nhiên nói:

- Đám người Lô Hải đúng là đồ ăn hại, năm người liên thủ lại mà lại chẳng thể giải quyết được một tên Chu Nguyên.

Phía bên Võ Thần Vực, Võ Dao cũng phát hiện động tĩnh phía đằng sau, nhưng nàng cũng không quay đầu lại nhìn, bởi vì ngay từ đầu trong lòng nàng đã có dự đoán trước.

Ở bên cạnh, hai người Lam Đình và Triệu Vân Tiêu thì chỉ lạnh lùng nhìn một màn này.

- Hóa ra tên Chu Nguyên này cũng có chút năng lực đấy! -Lam Đình nhíu mày, nói.

Thực lực của năm người Lô Hải mà liên thủ lại thì cũng không hề yếu, đổi lại là bản thân hắn hay Triệu Vân Tiêu là Chu Nguyên thì cũng phải phí chút sức lực. Lại không ngờ tới là Chu Nguyên cũng có thể giải quyết chuyện này, xem ra ước lượng của bọn hắn về thực lực của Chu Nguyên lại phải điều chỉnh một chút rồi.

Triệu Vân Tiêu thản nhiên nói:

- Không cần phải đề cao hắn lên như thế. Mặc dù năm người Lô Hải mà liên thủ thì cũng khá mạnh đấy, nhưng bọn hắn có nhược điểm trí mạng, đó chính là một khi bị đánh tan, mỗi người tự chiến, thì không thể là đối thủ của Chu Nguyên. Ta nghĩ tên Chu Nguyên kia cũng sử dụng biện pháp này để giành thắng lợi.

Lam Đình nghe vậy gật gật đầu, coi như chấp nhận.

Triệu Vân Tiêu quay đầu, nhìn về phía Võ Dao, cười nói:

- Sư muội, lỡ như chúng ta gặp gỡ Chu Nguyên trong Vẫn Lạc Chi Uyên, thì cũng chớ có trách chúng ta không để lại cơ hội giải quyết tên này cho sư muội đấy.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Võ Dao vẫn cứ hững hờ, mặc dù nghe ra địch ý của hai người Triệu Vân Tiêu đối với Chu Nguyên, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Nàng chỉ bình tĩnh nói:

- Tùy ý, chỉ cần hai người có lòng tin thì đều có thể thử.

Lam Đình mỉm cười nói:

- Nói vậy, chẳng lẽ là sư muội cho rằng hai người chúng ta không thu phục được kẻ này?

Nhưng lần này, Võ Dao lại chẳng thèm trả lời, đôi mắt phượng khép hờ, tựa như một con Phượng Hoàng kiêu ngạo.

Võ Dao cho rằng, mặc dù thực lực của hai người Lam Đình cùng Triệu Vân Tiêu không hề tệ, nhưng bản thân Chu Nguyên lại là một người có thiên phú tới mức yêu nghiệt. Chỉ nhìn việc hắn có thể dễ dàng xông qua cửa ải do năm người Lô Hải ngăn cản, cũng có thể thấy chiến lực của hắn không hề đơn giản.

Lam Đình cùng Triệu Vân Tiêu liếc nhìn nhau, mặc dù Võ Dao không trực tiếp nói rõ, nhưng hai người có thể hiểu ý tứ của nàng. Tuy nhiên, cả hai đều không cho rằng ý kiến đó là đúng. Bởi vì bọn hắn đều tự tin mình cũng là những thiên kiêu siêu cấp của Võ Tiêu Thần Vực, nếu như không phải vì ẩn giấu thực lực ứng đối với Đại hội Cửu Vực, thì danh tiếng của hai người đã vang danh khắp Hỗn Nguyên Thiên rồi, đâu còn đến lượt Chu Nguyên gây chuyện?

Bên Vạn Tổ Vực, Triệu Mục Thần cũng phát hiện tình huống sau lưng, nhưng hắn cũng không quay đầu lại.

Ngược lại, Liễu Thanh Thục lại nhìn qua, lông mày hơi chau lại, nói:

- Thật khiến người ta ngoài ý muốn, không ngờ Thiên Uyên Vực lại có thể xông qua sự ngăn cản do năm thế lực đỉnh tiêm tạo nên.

Triệu Mục Thần chắp tay sau lưng, chậm rãi nói:

- Tất cả mọi người đều đánh giá thấp thực lực của tên Chu Nguyên kia rồi.

Liễu Thanh Thục cười nhẹ một tiếng, quay sang nhìn Triệu Mục Thần, trong mắt tràn đầu ngưỡng mộ:

- Quả thật là có chút thực lực, chỉ là... còn kém xa lắm so với sư huynh.

Theo Liễu Thanh Thục thấy, trong Đại hội Cửu Vực lần này, Triệu Mục Thần mới chính là nhân vật chính. Mà Chu Nguyên, mặc dù có chút năng lực, lại chỉ là phông nền tô điểm cho sự thành công của Triệu Mục Thần mà thôi. Nếu như kẻ này "may mắn" gặp phải Triệu Mục Thần, thì hắn sẽ được vinh dự nghênh đón thất bại dễ như trở bàn tay.

Triệu Mục Thần cười cười, không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này. Bản thân hắn cũng không hề khinh thường Chu Nguyên, bởi vì người khổng lồ sẽ không đi coi thường con kiến.

Nếu như không phải Đại Tôn tự mình hạ mệnh lệnh, thậm chí là hắn còn chẳng thèm để ý tới người này.

Mục đích chính mà hắn đến Vẫn Lạc Chi Uyên, là vì chuẩn bị đột phá đến Thiên Dương cảnh. Hắn hiểu, mặc dù hôm nay hắn là Vương giả trong cấp độ Thần Phủ cảnh, nhưng một khi bước vào Thiên Dương cảnh, vầng sáng trên người hắn sẽ trở nên phai mờ một chút. Bởi vì ngăn cản tại trước mặt hắn là rất nhiều thiên kiêu đỉnh tiêm có cảnh giới Thiên Dương thuộc đời trước của Hỗn Nguyên Thiên.

Những người này đều đã từng là những Vương giả của Thần Phủ cảnh, giống hắn bây giờ.

Thế nên nếu Triệu Mục Thần muốn bản thân vẫn luôn chói sáng, dù cho bước vào Thiên Dương cảnh, thì hắn cần phải ngưng tụ ra được Lưu Ly Thiên Dương hoàn mỹ nhất!

Đây chính là mục đích chủ yếu của Triệu Mục Thần.

- Lưu Ly Thiên Dương...

Ánh mắt Triệu Mục Thần lấp lóe, chợt hơi liếc về phía Võ Dao cùng Tô Ấu Vi ở xa xa, tầm mắt rũ xuống, lóe lên vẻ sâu xa.

Phía bên Tử Tiêu Vực, Tô Ấu Vi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dẫn theo đội ngũ Thiên Uyên Vực xông ra màn sương mù kia, nắm tay nhỏ vẫn luôn nắm chặt hơi hơi buông lỏng, cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt hơi cong cong, tươi cười chớm nở.

Tiết Kinh Đào đứng ở một bên, thấy nụ cười tuyệt mỹ nơi khóe môi của Tô Ấu Vi, ánh mắt càng thêm âm trầm. Tuy nói ngày thường Tô Ấu Vi cũng hay cười với mọi người, nhưng dáng tươi cười khi đó lại hoàn toàn khác biệt với lúc này.

Điều này nói rõ địa vị của Chu Nguyên ở trong lòng nàng là khác biệt so với mọi người.

Cái này khiến cho ngọn lửa đố kị trong lòng Tiết Kinh Đào càng thêm bùng cháy.

Tuy rằng đố kị tột cùng, nhưng Tiết Kinh Đào cũng không để lộ ra ngoài. Hắn thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn lướt qua thân ảnh Chu Nguyên ở nơi xa, sâu trong đôi mắt lướt qua vẻ lạnh lẽo âm tàn.

"Thứ không biết chết sống, viên mình châu đẹp nhất của Tử Tiêu Vực ta không phải là thứ mà ngươi có thể mơ ước tới!"

“Chỉ là vượt qua một vòng Trảm Cửu Long mà thôi, chả có gì đáng phải đắc ý. Chờ tới lúc tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, sẽ có lúc ngươi phải khóc bò ra!”

Thế là tại trong vô số những ánh mắt phức tạp ấy, Chu Nguyên dẫn theo đội ngũ Thiên Uyên Vực lướt qua không trung, hạ xuống trên một đỉnh núi.

Bản thân Chu Nguyên cũng không quá để ý tới ánh mắt ác ý của đám người xung quanh. Bởi vì hắn hiểu, với tình huống như hiện tại của Thiên Uyên Vực, đa số người muốn hùa theo kéo đổ mới là tình huống bình thường. Chỉ sợ bây giờ, ở nơi này, đại đa số người đều mong muốn Thiên Uyên Vực ngã xuống ở trong của ải Trảm Cửu Long này.

Chỉ là, trong Đại hội Cửu Vực này, Chu Nguyên cũng không cần có trợ giúp gì. Ở chỗ này, hết thảy đều dựa vào thực lực tự thân!

Ầm ầm!

Mà khi đội ngũ Thiên Uyên Vực xuất hiện, Cửu Vực lại tề tụ, thì trên hư không, nguyên khí mênh mông lại bắt đầu rung chuyển, từng thân ảnh mang theo uy áp kinh khủng bắt đầu hiển hiện.

Chính là các cường giả Pháp Vực của các Vực.

Vừa xuất hiện, ánh mắt Si Tinh đã nhìn về phía Chu Nguyên, trong đôi mắt rực rỡ ý cười. Về phần tên Triệu Tiên Chuẩn kia, vẫn mang vẻ mặt nói cười tự nhiên, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt qua chỗ Chu Nguyên, sâu trong đồng tử hiện lên ý lạnh.

Oanh!

Cường giả Cửu Vực đồng thời hiện thân, bắt đầu xuất thủ, chỉ thấy thiên địa bắt đầu rung động.

Đầu ngón tay của chín vị cường giả Pháp Vực đồng thời hội tụ nguyên khí mênh mông, hóa thành từng vòng xoáy cực kì rực rỡ, nguyên khí bên trong được ngưng luyện, áp súc đến cực hạn.

Vút!

Trong chớp mắt tiếp theo, chín vòng xoáy nguyên khí lướt ra, những nơi đi qua, hư không sụp đổ, tựa như có chín cái lỗ đen đang di động.

Vòng xoáy nguyên khí lướt vào trong hư không Vẫn Lạc Chi Uyên, khiến cho không gian nơi đó bắt đầu vặn vẹo, dần dần bị xé nứt ra, tạo thành một cái khe.

Từ trong vết rách bắt đầu tỏa ra từng đợt khí tức cổ xưa tựa như Mãng Hoang, mang theo thanh âm, hương vị tựa như đang có ngàn vạn người chém giết, kim qua thiết mã.

Trên hư không, âm thanh vang dội của Triệu Tiên Chuẩn cũng vang lên:

- Vẫn Lạc Chi Uyên đã mở, đội ngũ của Cửu Vực chuẩn bị.

Thế là, ánh mắt của cả Cửu Vực đều mang theo nóng bỏng cùng chiến ý, nhìn về phía vết nứt kia, nơi đó chính là cánh cửa đi tới chiến trường cổ xưa.

Tất cả mọi người hiểu, bây giờ, Đại hội Cửu Vực mới chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment