Bọn họ cũng biết được những mảnh vỡ này chính là mảnh vỡ của Thánh Bảo, lại được đại năng luyện chế lại giúp cho Thần Phủ Cảnh cũng có thể sử dụng, nhưng mấu chốt là vật ấy hoàn toàn chính xác không phải là sở hữu của năm thế lực bọn họ, nếu như là bị Chu Nguyên lấy đi, bọn họ thật sự là khó có thể giao phó với vị đaị năng kia.
Nhưng mà lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ đang lơ lửng ở trong tay, chứ không để ý gì tới Lư Hải. Hắn có chút trầm ngâm rồi bỗng nhiên cong ngón tay búng ra.
Ông!
Ở trong ánh mắt kinh hãi đến gần chết của bốn người Lư Hải, kiếm quang đang gác trên cổ bọn họ đột nhiên sáng lên rồi nhanh chóng chui vào trong cổ của bọn họ.
- A!
Mấy người Lư Hải lập tức kêu lên thảm thiết. Chỉ có điều sau một khắc, bởi vì cũng không có cảm giác được mình đã tử vong, bốn người bọn họ vội vàng nội thị (nhìn vào bên trong cơ thể), chỉ thấy được một đạo kiếm khí lăng lệ, ác liệt đang di chuyển ở trong đầu, tạo ra cảm giác đau nhức kịch liệt, đồng thời làm cho nguyên khí trong cơ thể của bọn họ trở nên hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời bọn họ không dám nhúc nhích, chỉ có thể kiệt lực vận chuyển nguyên khí, cố gắng trục xuất kiếm khí ở trong đầu.
Chu Nguyên bình thản đi qua bên cạnh bốn người.
Mặc dù có thể cảm giác được nhưng mấy người Lư Hải cũng không dám phân thần, bọn họ biết rõ nhiệm vụ lần này của bọn họ đã triệt để thất bại rồi, hơn nữa ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngay cả những mảnh vỡ của Thánh Bảo được cấp trên giao cho cũng đã bị Chu Nguyên đoạt đi rồi ... Vật kia thực sự không phải thứ mà mấy tiểu bối Thần Phủ Cảnh như bọn họ có thể nắm giữ, mặc dù chỉ là mảnh vỡ cũng là như thế.
Cho nên, khi đang cố gắng trục xuất kiếm khí ở trong đầu, Lư Hải cũng chỉ có thể đau lòng nhỏ máu nhìn qua thân hình của Chu Nguyên đi xa.
Mà ở trong ánh mắt phức tạp của bọn họ, Chu Nguyên cũng không có vội vã đi cướp cờ, mà thân hình khẽ động, xuất hiện ở chỗ đỉnh núi sụp đổ kia.
Hắn vung tay áo lên, nguyên khí thổi bay những tảng đá lớn lên.
Rất nhanh Chu Nguyên đã thấy được vị Thiên kiêu của Long Cổ Cung bị hắn đánh đến mức không biết sống chết kia.
Từ trong tay Chu Nguyên, hơn mười miếng mảnh vỡ của Thánh Bảo kia bay lên, trôi nổi ở bên ngoài thân thể vị Thiên kiêu của Long Cổ Cung kia. Ngay sau đó, từ trong cơ thể của người này cũng truyền ra một ít dị động. Sau một khắc, từ trong cơ thể của hắn lại có thêm vài miếng mảnh vỡ bắn ra.
Thấy thế, lúc này, Chu Nguyên mới cảm thấy mỹ mãn và mỉm cười.
Quả nhiên là trong tay mỗi gia hỏa này đều nắm vài miếng mảnh vỡ của Thánh Bảo, hơn nữa những mảnh vỡ này hẳn là đến từ cùng một món Thánh Bảo, hơn nữa chúng tất nhiên còn được một vị Siêu cấp đại năng luyện chế lại, bằng không thì dựa vào mấy Thần Phủ Cảnh mà muốn thi triển ra một tia uy năng của Thánh Bảo thì quả thực là nói chuyện viển vông.
Đây chính là chỗ khiến cho Chu Nguyên động tâm.
Nếu như được dùng tốt, những mảnh vỡ của Thánh Bảo này không thể nghi ngờ sẽ bằng thêm cho hắn một lá bài tẩy.
Hiện nay, Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực đã sắp đi vào vong trong, đại chiến là chuyện không thể tránh được, nhiều hơn một lá bài tẩy chung quy lại cũng là chuyện tốt.
Chu Nguyên vung tay áo lên, thu hồi mảnh vỡ, cũng mặc kệ vị Thiên kiêu của Long Cổ Cung đang hôn mê kia, thân hình khẽ động, lúc này mới đi đến trước lá cờ lớn kia, thò tay nhổ nó ra.
Phía trên lá cờ có hào quang sáng chói mắt.
Chu Nguyên khẽ run tay, hào quang ảm đạm xuống, lá cờ cũng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một quyển trục ở trong lòng bàn tay của hắn.
Quyển trục này chính là tín vật để tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên.
Chu Nguyên tay cầm quyển trục, xoay người lại, đi xuống dưới chân núi, sau đó giơ tay lên, quyển trục trong tay bộc phát ra hào quang sáng chói mắt.
Mà ở bên trong sơn mạch, nhìn thấy cảnh tượng này, đội ngũ hai ngàn người của Thiên Uyên Vực lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
- Tổng Các chủ uy vũ!
- Tổng Các chủ vô địch!
Khi tín vật rơi xuất hiện ở trong tay Chu Nguyên cũng tức là Thiên Uyên Vực bọn họ đã thuận lợi thông qua vòng loại Trảm Cửu Long này, đã có được tư cách tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, chính thức tham gia cạnh tranh cùng với tám Vực khác!
Nhưng mà tất cả mọi người đều rất rõ ràng, ở vòng loại thứ nhất này, Chu Nguyên có công lao lớn đến mức nào, nếu như không phải hắn sử dụng kế sách ‘Bắt giặc thì bắt vua trước’ thì Thiên Uyên Vực bọn họ muốn ăn đối phương, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá lớn, cực kỳ thảm trọng.
Nhìn qua cảnh tượng này, thần sắc trên mặt Lữ Tiêu cũng có chút phức tạp.
Ở một bên, Hàn Uyên thấp giọng nói:
- Mặc dù lời này có vẻ là không hay lắm nhưng hiện tại ta đang cảm thấy khá may mắn vì ngươi không phải Tổng Các chủ, bằng không thì năm nay, Thiên Uyên Vực chúng ta chỉ sợ cũng muốn xong rồi.
Nghe được lời này của Hàn Uyên, khóe miệng của Lữ Tiêu khẽ co giật, nhưng cuối cùng hắn cũng không có lên tiếng phản bác, bởi vì sau khi nhìn thấy lá bài tẩy của những Thiên kiêu ẩn danh đến từ năm thế lực đỉnh tiêm này, hắn mới hiểu được trước kia mình tự đại cỡ nào, thật giống như là một con ếch ngồi dưới đáy giếng vậy. Thực lực của hắn nhiều nhất là ở vào một cấp độ cùng với mấy người Lư Hải, cho dù một đấu một cũng chưa chắc thắng còn nếu như muốn bắt hắn phải đối mặt với cả năm người cũng một lúc thì hắn chắc chắn sẽ bị đánh bại.
Mà Chu Nguyên lại có thể chiến thắng.
Điều này nói rõ năng lực của Chu Nguyên mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Mà khác biệt với sĩ khí đang tăng vọt bên phía Thiên Uyên Vực, người của năm thế lực đỉnh tiêm thì là trở nên ủ rũ, vì ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị nhiều như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị thất bại.
- Chư vị, hãy nhường đường.
Chu Nguyên liếc nhìn qua đội ngũ của năm thế lực đỉnh tiêm rồi thản nhiên nói.
Ở bên trong sơn mạch, mấy ngàn bóng người liếc nhìn nhau, cuối cùng uể oải thối lui.
Sau đó, Chu Nguyên đưa mắt nhìn sang đội ngũ của Thiên Uyên Vực, lạnh nhạt nói:
- Người của Thiên Uyên Vực theo ta đi vào Vẫn Lạc Chi Uyên. Hôm nay, không biết có bao nhiêu người đều muốn nhìn thấy Thiên Uyên Vực ta ngã xuống từ trên vương tọa, nhưng mà ta lại muốn cho người trong Hỗn Nguyên Thiên này biết được, Thiên Uyên Vực ta chung quy lại vẫn là một trong Cửu Vực!
Nghe được lời tuyên bố của Chu Nguyên, tất cả hai ngàn người trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực đều tỏ ra phấn khởi, trong lòng có hào khí bốc lên.
- Xin tuân theo mệnh lệnh của Tổng Các chủ!
Tiếng gào thét chỉnh tề vang lên, vọng khắp cả núi rừng.
Thân hình của Chu Nguyên khẽ động, cầm quyển trục trong tay, nhanh chóng quay người lao ra bên ngoài sơn mạch.
Hưu! Hưu!
Ở phía đằng sau kia, mấy ngàn bóng người của Thiên Uyên Vực phá không bay theo, tựa như là một đàn châu chấu đang di chuyển, thanh thế kinh người.
...
Vào lúc này, ở bên ngoài sơn mạch.
Ở xa xa, thiên địa giống như là bị nghiền nát, vô số vết nứt xuất hiện trong hư không, ở trong đó mơ hồ có thể thấy được dòng sông từ trên trời chảy thẳng xuống, có ngọn núi lớn chổng ngược lên trời giống như là một người khổng lồ chồng cây chuối, tựa như là quy tắc cơ bản đều bị cải biến, tràn đầy thần bí cùng khó hiểu.
Nơi này chính là Vẫn Lạc Chi Uyên.
Là một chỗ chiến trường của thời kỳ Thượng Cổ, nơi mà đã từng có rất nhiều cường giả Pháp Vực Cảnh vẫn lạc.
Mà lúc này, ở bên ngoài Vẫn Lạc Chi Uyên, có tám đội ngũ phân biệt đứng rõ ràng.
Đó là đội ngũ của tám Vực.
Bọn họ xông qua Trảm Cửu Long rồi tập trung ở Vẫn Lạc Chi Uyên bên ngoài.
Mà lúc này, trong đó không ít ánh mắt nghiền ngẫm đều nhìn về phía bên trong sơn mạch bao la ở xa xa kia.
Bởi vì hiện tại cũng chỉ có đội ngũ của Thiên Uyên Vực còn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ là đội ngũ của Thiên Uyên Vực không thể vượt qua được vòng loại này hay sao? Nếu thực sự là như vậy thì thật là có ý tứ rồi. Qua nhiều năm như vậy, rốt cục ở vòng loại Trảm Cửu Long này thực sự có rồng bị chặt đầu hay sao? Có chuyện một trong Cửu Vực bị loại hay sao?
Từ Minh lộ vẻ vui sướng, trên mặt nở nụ cười mỉa mai.
Cửu Cung kia cũng âm thầm lắc đầu, Thiên Uyên Vực này xem ra thật sự là muốn xui xẻo...
Triệu Mục Thần thờ ơ.
Thần sắc trên mặt Võ Dao cũng cực kỳ bình tĩnh, nàng không có nhìn về phía sau, nếu như Chu Nguyên thật sự bị đánh bại như vậy thì cũng thật sự là làm cho nàng thất vọng. Chỉ có điều, ở sâu trong nội tâm, nàng minh bạch, năm đó, cho dù là ở trong tuyệt cảnh, người kia đều có thể kiên trì hơn nữa cuối cùng còn có thể lật bàn, một cửa ải Trảm Cửu Long nho nhỏ chỉ sợ là không có khả năng ngăn cản hắn.
Chỉ có Tô Ấu Vi là thể hiện sự bất an, bàn tay ngọc nắm chặt lại, trên gương mặt thanh lệ xuất hiện sự lo lắng.
Mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Mà đúng lúc này, Chu Nguyên dẫn theo đội ngũ của Thiên Uyên Vực xé rách sương mù ở bên trong sơn mạch, xuất hiện ở trong ánh mắt bất ngờ của mọi người.