Lư Hải nghiêm nghị rống to, sự bất an ở trong lòng cơ hồ muốn bao phủ toàn bộ tâm chí của hắn.
Nhưng mà, sau khi Lư Hải vừa dứt lời, lúc nguyên khí trong cơ thể bốn người bắt đầu khởi động thì chỉ trong nháy mắt đó, bóng đen ở sau lưng Lư Hải bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, một bóng người lặng yên không một tiếng động chui lên, bốn đạo kiếm quang nhanh chóng được ngưng luyện thành, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên cổ bốn người Lư Hải.
Kiếm quang thu liễm, không có bất kỳ cảm giác sắc bén nào nhưng mà thân hình của bốn người Lư Hải đột nhiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Bởi vì cả bốn người đều cảm nhận được cảm giác đau đớn rất nhỏ ở trên cổ mình, một luồng khí tức tử vong bao phủ bốn người làm cho bọn họ biết rõ, chỉ cần nguyên khí trong cơ thể của mình có bất cứ động tĩnh nào, đạo kiếm quang kia sẽ không chút do dự chém đầu của bọn họ xuống.
Vào lúc này, trên trán của Lư Hải đã đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt của hắn hơi liếc về phía sau, chỉ thấy được Chu Nguyên đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Chu …. Chu Nguyên Tổng … Tổng Các chủ!
Thân hình của Lư Hải khẽ run rẩy, hắn chua xót nói:
- Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?
Hiển nhiên là ở trong nháy mắt khi Ngũ Linh Càn Khôn Tháp trấn áp xuống, Chu Nguyên đã trốn ra được rồi, hơn nữa thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, thậm chí ngay cả mấy người Lư Hải cũng không thể phát giác được, nhờ thế hắn mới có thể lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau bọn họ.
Tốc độ như thế, thân pháp như thế quả thực đáng sợ!
- Các ngươi sẽ không thực sự cho rằng ta sẽ ngây ngốc, đứng yên cho các ngươi trấn áp vào tòa tháp kia hay sao?
Chu Nguyên cười nói.
Lúc trước, hắn thi triển tự nhiên chính là Ảnh Tiên Thuật, một trong Thương Huyền bảy thuật. Chu Nguyên vốn dĩ là đã muốn tu luyện môn Nguyên thuật thân pháp này từ rất lâu rồi nhưng luôn không có đủ thời gian để tu luyện, nhưng lúc này đây, vì chuẩn bị cho Đại hội giao lưu giữa Cửu Vực, hắn rốt cục tìm được cơ hội tu luyện môn Nguyên thuật này đến cảnh giới tiểu thành.
Mà lần đầu tiên được thi triển, Ảnh Tiên Thuật đã lập được công lớn.
Môn Nguyên thuật này giúp cho thân pháp của hắn trở nên vô cùng quỷ dị, nếu như trước khi hắn thi triển mà không dốc hết toàn lực để cảm ứng, một khi để cho hắn trốn được vào trong bóng mờ vậy thì sẽ rất khó để phát giác.
Da mặt của Lư Hải khẽ run rẩy, cuối cùng hắn cắn răng không cam lòng nói:
- Dù sao thì Chu Nguyên Tổng Các chủ cũng đại biểu cho mặt mũi của Thiên Uyên Vực nhưng mà lại không dám trực tiếp chiến đấu với bọn ta lại còn muốn dùng thủ đoạn gần như là đánh lén này, cũng không sợ làm cho Thiên Uyên Vực mất mặt hay sao?
Lư Hải vốn dĩ còn cho là Chu Nguyên vì hiển lộ rõ ràng thực lực của Thiên Uyên Vực thì cũng sẽ kiên trì tiếp nhận một kích cuối cùng này của bọn họ, nhưng ai có thể nghĩ được rằng ... Chu Nguyên căn bản cũng không có định làm như thế mà ngược lại còn thừa dịp trong nháy mắt bọn họ buông lỏng đó, đã bí mật tiếp cận bọn họ tựa như là rắn độc.
Nghe Lư Hải nói vậy, Chu Nguyên không nhịn được cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lư Hải cũng giống như là nhìn một thằng ngu vậy.
Mà ở dưới ánh mắt của Chu Nguyên, khuôn mặt Lư Hải cũng hơi đỏ lên.
Hắn biết rõ những lời này của mình buồn cười đến cỡ nào.
Chu Nguyên cũng căn bản không có đáp lại, chỉ là đưa mắt nhìn xuống hai đội ngũ đang chiến đấu ở dưới chân núi, thản nhiên nói:
- Hãy bảo bọn họ dừng tay lại đi.
- Ván này các ngươi đã thua rồi. Đừng nên ép ta phải ra tay độc ác, dù sao ở trong loại tranh đấu này, bị chết và bị thương là chuyện quá bình thường.
Trong giọng nói lạnh nhạt của hắn có ẩn chứa một tia sát ý lạnh như băng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt của Lư Hải không ngừng thay đổi, hắn cùng với ba người khác liếc nhìn nhau, cuối cùng ảm đạm cúi đầu.
Bọn họ cũng không nghĩ tới mình lại thất bại một cách khó hiểu như thế.
- Dừng tay.
Giọng nói trầm thấp của Chu Nguyên vang vọng.
Nghe được lời này, chiến đấu ở dưới chân núi lập tức ngừng lại, tất cả mọi người đều đưa mặt nhìn lên đỉnh núi. Mà khi bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên đứng ở sau lưng bốn người Lư Hải, cùng với kiếm quang lơ lửng ở trên cổ bốn người, đội ngũ của năm thế lực đỉnh tiêm lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lữ Tiêu vốn dĩ là đang định phóng lên đỉnh núi vào lúc này cũng ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ tới, vừa mới lúc trước bọn họ còn đang lo lắng Chu Nguyên nhưng chỉ sau một cái chớp mặt cục diện đã hoàn toàn nghịch chuyển!
Thành viên của bốn Các thì là tỏ ra mừng rỡ còn người của năm thế lực đỉnh tiêm ảm đạm cúi đầu.
Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên bỗng nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Ngũ Linh Càn Khôn Tháp ở cách đó không xa, nghi hoặc nói:
- Môn Nguyên thuật này ngược lại là có chút ý tứ. Chỉ có điều ta tựa hồ chưa nghe nói qua năm thế lực các ngươi có thủ đoạn như thế này?
Ngũ Linh Càn Khôn Tháp này kỳ thật cũng rất đáng sợ, bằng không thì Chu Nguyên cũng sẽ không lựa chọn né tránh.
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, Lư Hải khẽ rùng mình rồi lạnh lùng nói:
- Chu Nguyên, đừng nên xem nhẹ người khác. Mặc dù thế lực đỉnh tiêm như chúng ta không bằng Thiên Uyên Vực các ngươi, nhưng cũng là một phương bá chủ ở trong Hỗn Nguyên Thiên này!
Chu Nguyên từ chối cho ý kiến, năm người này rõ ràng là đến từ năm thế lực không giống nhau, lại tu luyện một loại bí thuật liên hợp, nếu như nói ở trong này không có chuyện gì đó thì hắn thật đúng là cũng không tin.
Hơn nữa hết thảy mọi sự chuẩn bị của bọn họ đều nhằm vào hắn cùng với Thiên Uyên Vực ... Nếu như nói không có chuyện ẩn ở bên trong, Chu Nguyên thật đúng là không tin.
Chỉ là ở trong Hỗn Nguyên Thiên này, có thể bắt năm thế lực đỉnh tiêm làm tay chân để sai khiến cũng không dễ dàng, người sau lưng kia sẽ là tồn tại bực nào đây?
Ánh mắt của Chu Nguyên lập loè, nhưng hắn cũng không có tiếp tục nói đến chuyện này.
- Nếu trận chiến này đã chấm dứt, vậy thì thu hồi tòa tháp này đi.
Bởi vì trên cổ vẫn có kiếm quang lơ lửng cho nên mặc dù không cam lòng nhưng mấy người Lư Hải cũng chỉ có thể nghe theo lời của Chu Nguyên. Chỉ thấy được, hai tay bọn họ nhanh chóng kết ấn và Ngũ Linh Càn Khôn Tháp cũng bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hóa thành dòng nước lũ bằng nguyên khí cuốn ngược lại, quay về trong cơ thể bốn người.
Chỉ có điều, ngay khi dòng nước lũ bằng nguyên khí tiếp cận bốn người Lư Hải thì ánh mắt của Chu Nguyên bỗng lóe lên, hắn đột nhiên ra tay, chỉ thấy được từ bên trong lòng bàn tay của hắn có vô số lông tơ lao ra, nhanh chóng chui vào trong bốn dòng nước lũ bằng nguyên khí này, sau đó quấn chặt lấy bốn mảnh vỡ ở trong đó.
Sau đó, tay áo của Chu Nguyên khẽ run lên, mấy chục mảnh vỡ bị lông tơ kéo bay ra ngoài và lao về phía hắn.
Chuyện này diễn ra quá mức đột nhiên và cũng cực kỳ nhanh chóng, thậm chí khi mấy người Lư Hải còn chưa kịp hồi thần thì các mảnh vỡ kia đã bị Chu Nguyên thu vào trong Túi Trữ Vật. Chỉ có điều, bọn họ cũng nhanh chóng phản ứng lại, Lư Hải lạnh lùng nói:
- Chu Nguyên, sao ngươi dám đoạt bảo vật của chúng ta?!
Bọn họ đều không nghĩ tới Chu Nguyên sẽ ra tay cướp đoạt những mảnh vỡ này!
Mảnh vỡ bị lông tơ quấn quanh, cuối cùng đều tập trung ở trong lòng bàn tay của Chu Nguyên.
Mà lúc này, Chu Nguyên mới có thể nhìn được chúng một cách rõ ràng, những mảnh vỡ này không biết là làm từ chất liệu gì, phía trên có khắc một ít đường vân cổ xưa không trọn vẹn, dù không trọn vẹn nhưng chúng vẫn tản ra một loại chấn động cường đại khó hiểu.
Ánh mắt của Chu Nguyên dừng lại ở trên những mảnh vỡ này, sau đó con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, bởi vì hắn cảm giác được, những mảnh vỡ này tựa hồ là mảnh vỡ của món Thánh Bảo nào đó!
Khó trách ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được khí tức nguy hiểm từ những mảnh vỡ này.
Chỉ là không biết mấy người Lư Hải đến tột cùng là lấy được những mảnh vỡ này từ đâu ra. Chưa kể đến, những mảnh vỡ của Thánh Bảo này rõ ràng là không trọn vẹn, hơn nữa còn cho thấy đã được người khác luyện chế lại, phương pháp luyện chế này cực kỳ cường đại cùng thần diệu bằng không thì với thực lực của mấy người Lư Hải có lẽ là còn không thể nào thi triển ra hình chiếu của Ngũ Linh Càn Khôn Tháp để trấn áp.
- Chu Nguyên, sao ngươi dám đoạt bảo vật của chúng ta?
Mà lúc này, sắc mặt bốn người Lư Hải kia cũng biến đổi kịch liệt, Lư Hải lạnh lùng nói:
- Còn không mau trả lại chúng ta. Nếu không thì thế lực đỉnh tiêm sau lưng năm người chúng ta sẽ bắt Thiên Uyên Vực ngươi trả giá!
Vào lúc này, bọn họ cũng giống như là muốn vận chuyển nguyên khí trong cơ thể.
Chỉ có điều, vào lúc này, Chu Nguyên lạnh lùng, cười nhẹ một tiếng, kiếm quang đang đặt trên cổ của bốn người Lư Hải không chút do dự cắt vào sâu mấy phân, lập tức có máu tươi chảy xuôi xuống.
Sự đau đớn truyền đến làm cho bốn người Lư Hải tỉnh táo lại, trong mắt cũng hiện lên thần sắc sợ hãi, bốn người vội vàng đình chỉ việc vận chuyển nguyên khí, không dám nhúc nhích.
- Các ngươi thực sự cho rằng ta sẽ không hạ sát thủ hay sao?
Chu Nguyên thản nhiên nói.
Nhưng mà đúng là loại ngữ khí lạnh nhạt này lại làm cho mấy người Lư Hải khẽ rùng mình, cuối cùng vẫn là Lư Hải gian nan nói:
- Chu Nguyên, ngươi đã chiến thắng rồi thì cần gì phải cướp đoạt đồ của chúng ta nữa?