Trong chớp mắt khi Chu Nguyên đi xuyên qua khe hở tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, hắn có thể cảm nhận được không gian bốn phía bắt đầu biến hóa kịch liệt, nguyên khí giữa thiên địa cũng trở nên cuồng bạo mãnh liệt.
Toàn thiên địa tựa như bị điên đảo rung chuyển, khiến cho thần hồn người cũng bị rung chuyển theo.
Cũng may là cảm giác này không kéo dài quá lâu, chỉ qua mấy chục giây thì Chu Nguyên đã cảm giác được hai chân mình chạm vào mặt đất, thế là ánh mắt hắn lập tức mở ra, liếc nhìn xung quanh, lập tức khung cảnh một vùng đất trời xa lạ khắc sâu vào trong mắt hắn.
Đây là một vùng thiên địa hoàn toàn hoang vu, cỏ dại rậm rại, sinh cơ mỏng manh.
Trên bầu trời, mây mù tràn ngập, tạo cho người ta một cảm giác đè nén. Trên mặt đất, ngẫu nhiên còn có thể thấy được từng vết nứt to lớn tựa như là bị cắt chém, làm cho người ta liên tưởng tới việc đã từng có cường giả tiến hành một trận đại chiến kinh thiên động địa ở nơi đây.
Nguy hiểm hơn là vùng không gian này lại rất không vững chắc, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một vài dấu hiệu vặn vẹo xuất hiện trong hư không.
Chu Nguyên nhìn khắp phương thiên địa này, sau đó quay người lại. Chỉ thấy ở sau lưng hắn, có gần 500 bóng người lục tục hiện ra, vừa mới xuất hiện, trên gương mặt ai nấy đều có vẻ mờ mịt cùng đề phòng.
Bọn họ chính là thành viên đội ngũ của Chu Nguyên.
Ở phía trước nhất của đội ngũ, có thể thấy bóng dáng Y Thu Thủy cùng một vài thành viên quen thuộc của Phong các.
Thương Tiểu Linh, Lăng Phong, Viên Thiết Cương...
Đây đều là những người mà trước đây Chu Nguyên tự mình mời chào. Mà bây giờ bọn họ cũng đã trở thành nhân vật có quyền cao trong Phong các, nhiều người đã lên làm tới phó các chủ. Trong lần phân phối nhân viên này, Chu Nguyên cũng lựa chọn bọn hắn vào trong đội ngũ của mình.
Nhìn thấy ánh mắt Chu Nguyên nhìn lại, trên mặt đám người Thương Tiểu Linh đều hiện lên vẻ cung kính. Dù sao bây giờ địa vị của Chu Nguyên cao hơn rất nhiều so với lúc trước khi mời chào bọn họ.
Đương nhiên, sự chênh lệch không chỉ đến từ thân phận, mà còn bao gồm cả thực lực.
- Chu Nguyên, nguyên khí thiên địa nơi này thật là cuồng bạo. -Y Thu Thủy đi lên phía trước, chân mày cau lại, lo lắng nói.
Chu Nguyên gật gật đầu, nguyên khí bên trong Vẫn Lạc Chi Uyên cực kỳ cuồng bạo, nếu muốn hấp thu nguyên khí nơi này thì phải tốn công sức hơn nhiều, thế nên hiệu suất hấp thu sẽ thấp hơn nhiều so với lúc ở bên ngoài Hỗn Nguyên Thiên.
Từ đó có thể kết luận, nếu là Thần Phủ cảnh bình thường thì như ở bên ngoài Hỗn Nguyên Thiên chỉ cần một giờ là có thể khôi phục nguyên khí nếu bị tiêu hao, nhưng ở trong đây thì lại cần tới ba giờ. Cho nên không thể tùy ý tiêu hao nguyên khí tự thân.
Điều này sẽ khiến cho khi chiến đấu ở nơi này, người chiến đấu sẽ bị bó tay bó chân.
Chu Nguyên trầm ngâm một chút, tâm niệm điều khiển, liền hấp thu một tia nguyên khí bên ngoài thiên địa vào trong cơ thể, ngay sau đó liền điều động Tổ Long kinh. Chỉ thấy trong cơ thể hắn lập tức vang lên tiếng Giao Long ngâm dài, chấn động kinh mạch.
Thế là chỉ qua mấy lần hít thở ngắn ngủi, tia nguyên khí kia đã bị luyện hóa, trở thành một sợi Thiên Giao Khí tinh thuần, tràn vào trong Thần Phủ.
Chu Nguyên hơi nhíu mày lại, trong lòng kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện thời gian luyện hóa nguyên khí ở trong đây của mình không hề tăng lên so với khi ở bên ngoài.
“Chẳng lẽ là vì Tổ Long kinh quá bá đạo, không thèm để ý tới sự cuồng bạo của nguyên khí ở trong đây sao?”
Nghĩ tới khả năng này, trong mắt Chu Nguyên hiện lên sự vui mừng. Có thể nói đây là một tin tức khá tốt!
Tối thiểu nhất, điều này sẽ khiến cho Chu Nguyên có thêm một chút ưu thế khi ở trong Vẫn Lạc Chi Uyên này.
Chu Nguyên tạm thời gác tin tức tốt này sang một bên, sau đó nhìn qua mấy trăm bóng người trước mặt, nói:
- Chúng ta đã tiến vào Vẫn Lạc Chi Uyên, giờ phút này, Đại hội Cửu Vực coi như chính thức bắt đầu...
- Có lẽ cũng sẽ có một đội người tiến vào chỗ khác của tòa tiểu không gian này. Mà như vậy, chờ đợi ở phía trước chúng ta sẽ là một trận chém giết kịch liệt.
Mấy trăm người hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Ai nấy đều hiểu, bây giờ trong Cửu Vực, thực lực của Thiên Uyên Vực là yếu nhất.
Nhưng cũng may là, bây giờ đội ngũ của cả Cửu Vực đều bị chia ra. Chỉ cần bọn họ không gặp phải chủ lực của các Vực khác, vậy dưới sự dẫn dắt của Chu Nguyên, bọn họ sẽ không hề yếu hơn kẻ địch.
Hơn nữa, nếu may mắn hơn, nói không chừng trong cả vùng tiểu không gian này chỉ có một mình đội ngũ bọn họ thì sao?
Đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Bởi vì trong toàn bộ Vẫn Lạc Chi Uyên có rất nhiều tiểu không gian, thế nên cho dù có mấy vạn người tràn vào, nhưng thông qua sự chuyển đổi ngẫu nhiên thì cũng có thể vào phải vùng tiểu không gian không người.
Tuy nhiên các đội viên có thể có ý nghĩa này, nhưng thân là người dẫn đội, Chu Nguyên không thể không có sự chuẩn bị kỹ càng. Thế là hắn nhìn về phía Thương Tiểu Linh, nói:
- Tiểu Linh, ngươi dẫn theo khoảng 20 người, đi tìm kiếm các khe hở của vùng không gian này, sau khi tìm tới thì phát tín hiệu báo cáo.
Những khe hở không gian này cũng chính là con đường để rời đi vùng tiểu không gian này. Nếu đi xuyên qua nơi đó thì sẽ được truyền tống tới các tiểu không gian khác.
Đương nhiên, đây cũng là một con đường lui, nếu đội ngũ gặp gỡ phải cường địch.
Thương Tiểu Linh nghe vậy, gật đầu, sau đó không nói hai lời, dẫn theo 20 người nhanh chóng đi xa.
- Lăng Phong, ngươi dẫn theo 80 người, thực hiện nhiệm vụ trinh sát, tìm kiếm xung quanh, kiểm tra xem trong vùng tiểu không gian này có đội ngũ khác tồn tại hay không! -Ánh mắt Chu Nguyên lại nhìn về phía một người thanh niên, nói.
Lăng Phong nhận lệnh, cũng cấp tốc mang người rời đi.
- Về phần những người còn lại, thì theo ta đi tìm những khu vực có Linh Cơ nồng đậm nhất trong vùng không gian này. Chu Nguyên nhìn về phía hơn ba trăm người còn lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén, nói:
- Trong Vẫn Lạc Chi Uyên, nguy cơ luôn thường trực ở tứ phía, không chỉ cần đề phòng sự rình mò âm thầm của kẻ địch, còn cần phải đối mặt với các nguy cơ tiềm ẩn không biết. Cho nên tất cả mọi người phải nghe theo mệnh lệnh chỉ huy, nếu có người nào bởi vì sự lỗ mãng của bản thân mà khiến cho đội ngũ bị tổn thất, ta ắt nghiêm trị không tha!
Nghe được lời cảnh cáo của Chu Nguyên, tất cả mọi người đều nghiêm nghị, cung kính hô:
- Tuân lệnh!
Sau khi cảnh cáo một phen, Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Xuất phát!
Nói xong, thân ảnh hắn dẫn đầu lướt đi, ở phía sau lưng, hơn 300 người cũng theo sát mà đi.
Tại thời điểm Chu Nguyên dẫn theo hơn ba trăm người bắt đầu càn quét vùng không gian này, thì ở một khu vực khác cũng trong vùng tiểu không gian này, có mấy trăm bóng người đang đứng trên đỉnh một ngọn núi.
Những người này đều mặc Huyền Hoàng áo bào, nguyên khí toàn thân đều cực kỳ cường đại, khí thế sắc bén mà cường hoành, chỉ nhìn qua liền đã thấy sự tinh nhuệ. Những người này đều là cường giả Thần Phủ cảnh hậu kỳ!
Lúc này, những người vốn kiêu căng kiệt ngạo này, lại đều đang cung kính nhìn qua một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng nơi đầu đỉnh núi. Thân ảnh ấy mang theo thần sắc đạm mạc, trên thân tỏa ra một luồng uy áp làm cho người ta sợ hãi, khiến cho mâý trăm người phía dưới cảm nhận được áp lực lớn lao.
Thân ảnh kia, chính là vị Vương giả trong Thần Phủ cảnh của khắp Hỗn Nguyên Thiên này - Triệu Mục Thần!
Không ngờ rằng, đối thủ đầu tiên mà nhóm người Chu Nguyên gặp phải, cũng chính là đối thủ cường đại nhất...
Triệu Mục Thần ngửa đầu nhìn tầng mây đang quay cuồng trên hư không, nhẹ giọng nói:
- Triệu sư thúc, cần gì phải khổ công như thế chứ... chỉ là một tên Chu Nguyên nho nhỏ mà thôi...
Hơi dừng một chút, hắn lại lắc đầu:
- Thôi được rồi, dù sao cũng đã tới nơi, cứ hoàn thành nhiệm vụ của Đại Tôn cái đã, dù sao cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Ánh mắt Triệu Mục Thần thõng xuống, nhìn qua mấy trăm bóng người phía dưới, âm thanh nhàn nhạt vang lên:
- Đi thôi, đi tìm đội ngũ cũng tiến vào vùng tiểu không gian này đi, sau đó... tiêu diệt bọn hắn!
Oanh!
Trong chớp mắt tiếp theo, mấy trăm bóng người phóng lên không trung, mang theo sát khí ngập trời...