Trong đường hầm không gian.
Thân ảnh Chu Nguyên lao nhanh. Trong mảnh Vẫn Lạc Chi Uyên này, kết cấu không gian cực kỳ kỳ lạ, dù cho có xông ra khỏi tiểu không gian thì trước hết nhất cũng sẽ tiến vào trong một đường hầm không gian thông suốt bốn phương.
Trên khắp vách tường của đường hầm không gian đều có dấu hiệu vặn vẹo. Ở bốn xung quanh thì là các màng ánh sáng mỏng. Đây cũng chính là cửa vào các tiểu không gian khác nhau. Nhìn qua thì số lượng cửa nhiều vô số kể, cực kỳ kỳ diệu.
Sắc mặt Chu Nguyên mang theo vẻ ngưng trọng, tốc độ tăng tới mức cực hạn.
Mặc dù đã tiến vào đường hầm không gian, nhưng Chu Nguyên vẫn không hề buông lỏng. Bởi vì hắn vẫn có thể cảm giác được một luồng ba động cực kỳ sắc bén đang nhanh chóng tiếp cận mình từ phía sau lưng.
Đó chính là đòn tấn công lúc nãy của Triệu Mục Thần.
- Gia hỏa này... đúng là có chút thủ đoạn! -Chu Nguyên nhíu mày. Theo lý mà nói, một khi hắn đã trốn được vào trong đường hầm không gian, thì đòn tấn công kia sẽ mất mục tiêu mà tiêu tan mới đúng. Nhưng bây giờ xem ra, đòn tấn công này đã triệt để khóa chặt hắn rồi.
Chỉ từ lần giao thủ chóng vánh này, Chu Nguyên đã có thể nhìn ra năng lực của vị Vương giả Thần Phủ cảnh này không hề nhỏ.
Vút!
Ngay lúc Chu Nguyên còn đang suy ngẫm, đường hầm không gian ở đằng sau lại đột nhiên run lên, một vòng lưu quang lao ra, trực chỉ sau lưng Chu Nguyên.
Lúc này Chu Nguyên cũng đã có thể thấy rõ hình dáng vòng lưu quang kia.
Đó là một chiếc quang toa mang hình giọt nước, bề ngoài có vẻ tinh tế nhẹ nhàng, nhưng khí tức sắc bén tỏa ra quang thân quang toa lại làm cho sắc mặt Chu Nguyên không khỏi biến đổi.
Ông!
Trong chớp mắt khi quang toa kia xông vào trong đường hầm không gian, dường như cảm ứng được khí tức của Chu Nguyên, tốc độ lại đột nhiên tăng vọt.
Chu Nguyên thấy vậy, sắc mặt biến đổi, thân ảnh lập tức trở nên mơ hồ, hóa thành bóng ma, lao đi cực nhanh.
Thế là một bên đuổi, một bên chạy trong đường hầm không gian, tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, Chu Nguyên lại phát hiện chiếc quang toa kia không hề có dấu hiệu ảm đạm hay mất dần năng lượng. Bởi vì nó có thể vừa truy đuổi, vừa phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa, bổ sung tiêu hao tự thân. Thậm chí, Chu Nguyên còn cảm giác thời gian càng lâu thì uy lực của quang toa lại càng mạnh.
Nói cách khác, thứ này không đâm được vào Chu Nguyên thì tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Càng nguy hiểm hơn chính là khoảng cách giữa hai bên đang liên tục rút ngắn.
Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe. Trải qua một thời gian truy đuổi, hắn cũng đã cảm ứng được độ mạnh của chiếc quang toa này. Hơn nữa dựa vào thần hồn Hóa Thần cảnh sơ kỳ, hắn còn nhạy bén phát hiện ra, rằng bên trong chiếc quang toa kia có ẩn giấu một loại lực lượng có thể phá hoại thần hồn.
Chiếc quang toa này không chỉ có thể thương tổn thân thể, mà thậm chí còn có thể đả thương tới thần hồn.
“Quả nhiên là bá đạo!”
“Tên Triệu Mục Thần này quả là tàn nhẫn.”
“Xem ra cứ chạy như vậy thì không thể giải quyết được vấn đề.”
Chu Nguyên hít sâu một hơi. hắn đã cảm nhận được khí tức của đám người Y Thu Thủy ở màn sáng phía trước cách đây không xa. Nếu như hắn cứ tiếp tục chạy như thế này, thì sẽ phải vượt qua màn sáng đó, nếu thế thì về sau hắn chỉ còn lại có một mình.
Mà nếu thật như vậy, vậy thì dù cho Chu Nguyên có mạnh hơn nữa, thì cũng khó có khả năng đánh lại được đội ngũ vài trăm người của các Vực khác.
Thế nên hắn phải ngăn cản chiếc quang toa này, ngay ở nơi đây!
Quyết định trong lòng, Chu Nguyên không do dự nữa, thân ảnh bắn mạnh mà ra, qua mười mấy hơi thở đã lao vào trong một màn sáng không gian ở phía trước.
Mà ngay khi thân ảnh hắn biến mất sau màn sáng, chiếc quang toa đuổi sát ở đằng sau cũng cùng lúc xuyên thủng màn sáng không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Trong một khu vực tiểu không gian.
Mấy trăm bóng người đang tụ tập tại đây. Bọn họ chính là nhóm người Thiên Uyên Vực vừa trốn chạy khỏi Triệu Mục Thần. Trận đầu đã thất bại khiến cho tinh thần ai nấy đều uể oải.
Y Thu Thủy đứng trên môt khối nham thạch, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào vùng hư không phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Ở bên cạnh, mấy người Thương Tiểu Linh cũng liên tục mở miệng an ủi, chỉ là chính bọn họ cũng không có mấy lòng tin. Bởi vì dù thực lực Chu Nguyên không hề yếu, nhưng đối thủ mà hắn phải đối mặt lại là người mạnh nhất trong Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên!
Bây giờ mọi người cũng chỉ còn cách chờ đợi trong thấp thỏm, nếu Chu Nguyên thật thua trong tay Triệu Mục Thần, vậy tương đương với việc đội ngũ này muốn giải tán.
Ông!
Ngay tại lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, thì hư không sau lưng đột nhiên vỡ vụn, một bóng người bắn mạnh mà ra.
Mấy trăm người nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, lập tức kích động tới mức reo hò.
Chỉ là, Chu Nguyên vừa mới xông vào mảnh tiểu không gian này, cũng không có thời gian để ý tới đám người Thiên Uyên Vực, mà là dùng tốc độ cực nhanh lao vào trong một hẻm núi lớn cách đó không xa.
Vút!
Bởi vì ngay trong nháy mắt khi hắn vừa lao vào tiểu không gian, chiếc quang toa kia đã mang theo ba động sắc bén không cách nào hình dung, hung mãnh đâm vào sau lưng Chu Nguyên.
Lúc này Chu Nguyên đã bước một chân vào trong hẻm núi.
Oanh!
Nguyên khí bàng bạc toàn lực bộc phát ra từ trong cơ thể.
Hơn 38 triệu viên tinh thể nguyên khí hiển hiện.
Bốn đạo nguyên văn đồng thời chuyển động.
Số lượng tinh thể nguyên khí lại tăng thêm hơn 13 triệu!
Tứ Linh Quy Nguyên Đồ!
Lại tăng thêm hơn sáu triệu!
Trọn vẹn hơn 58 triệu viên tinh thể nguyên khí hiển hiện, nguyên khí bàng bạc tỏa ra uy áp quét sạch xung quanh, làm cho cả hẻm núi bắt đầu vỡ nát.
Cảm nhận luồng ba động nguyên khí cường hãn trong cơ hể, Chu Nguyên ngửa mặt lên trời thét dài, bàn tay nắm lại, Thiên Nguyên Bút xuất hiện trong tay.
Chu Nguyên nắm chặt thiên nguyên bút, nhìn quang toa mang theo khí tức hủy diệt đang bắn mãnh liệt mà đến kia, lần này lại không tránh né, bàn chân giẫm mạnh, mặt đất nứt vỡ, Chu Nguyên đã mượn lực vọt thẳng lên trời.
Trong chớp mắt này, Thiên Nguyên Bút lập tức tỏa ra hào quang óng ánh.
- Phá Nguyên!
Lông tơ màu tuyết trắng nơi đầu ngòi bút hóa thành màu đen, cứng cáp như mũi thương.
- Vạn Kình!
Giữa thiên địa lập tức vang lên tiếng ngâm dài của Cổ Kình, chỉ thấy hư ảnh của mấy trăm con cự kình xuất hiện trên bầu trời, cuối cùng lao xuống, dung nhập vào trong Thiên Nguyên Bút.
Cây bút đen trong tay Chu Nguyên cứng cáp như rồng, ngòi bút sắc bén lôi cuốn theo lực lượng bàng bạc kinh khủng, xé rách hư không, trực tiếp va đụng vào quang toa hủy diệt kia.
Oanh!
Trong nháy mắt đó, khắp thiên địa vang vọng lên từng âm thanh to lớn, tựa như sấm rền.
Bằng mắt trần cũng có thể thấy được từng làn sóng xung kích quét ngang ra hai bên, hẻm núi xung quanh ầm vang nổ tung, từng tầng từng tầng mặt đất bị cuốn ngược lên, chẳng khác gì đào ba thước đất.
Nhóm người Y Thu Thủy chật vật lùi lại phía sau.
Nơi đầu nguồn vụ va chạm, ánh mắt Chu Nguyên mang theo sự sắc bén nhìn chòng chọc vào đầu bút Thiên Nguyên Bút. Chỉ thấy ở nơi đó quang toa đang phát tán ra từng luồng ánh sáng chói mắt, lực lượng kinh khủng tràn ra từng lớp từng lớp, khiến cho lông tơ đầu ngòi bút không ngừng bị bật nát, nhưng rất nhanh lại nhanh chóng mọc ra...
Cả hai lâm vào trong thế giằng co ngắn ngủi.
Trên trán Chu Nguyên đã nổi lên từng cây gân xanh, trên cánh tay không ngừng hiện lên từng vết máu, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Dẫu vậy, hắn vẫn không dám thư giãn chút nào. Bởi vì một khi chiếc quang toa kia xuyên thấu qua sự phong tỏa của Thiên Nguyên Bút, thì sẽ có thẻ tạo thành trọng thương trí mạng cho hắn.
Cũng may là loại tình thế giằng co này chỉ kéo dài qua mười mấy hơi thở, sau đó đột nhiên có âm thanh vỡ nát nhỏ xíu vang lên.
Trên thân quang toa bắt đầu nổi lên từng vết rạn, trong khoảng khắc đột nhiên nổ tung.
Chỉ là trong nháy mắt khi vụ nổ xảy ra, một chùm quang ảnh nhỏ xíu, trong suốt mà mắt thường khó có thể phát hiện được bay ra, tựa như quỷ mị, lao về phía mi tâm Chu Nguyên.
Đòn tập kích quỷ mị như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của Chu Nguyên, chỉ thấy hắn vung tay áo lên, một chiếc đèn lồng hiện ra, bên trong có ngọn lửa đang nhảy lên.
- Hồn Đăng Thuật!
Hừng hực!
Trong chớp mắt tiếp theo, từ chiếc đèn lòng phun ra từng chùm Hồn Viêm, bao trùm lấy quang ảnh nho nhỏ kia.
Quang ảnh nho nhỏ kia lập tức kêu lên những tiếng sắc nhọn chói tai, tựa như là một loại côn trùng nào đó. Dù bị Hồn Viêm liên tục thiêu đốt, nhưng nó vẫn ngoan cố phóng về phía mi tâm Chu Nguyên. Nhưng cuối cùng, tại lúc mà chỉ còn cách mi tâm Chu Nguyên chưa đầy một tấc, nó đã bị Hồn Viên đốt cháy hóa thành hư vô.
Khi quang ảnh kia triệt để tiêu tán, thì nguyên khí cường đại quanh quẩn quanh thân Chu Nguyên cũng dần tán đi.
Thân thể vẫn luôn căng cứng của hắn cũng dần buông lỏng.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm những điểm sáng trước mặt, là thứ còn sót lại sau khi quang toa vỡ vụn, khóe miệng có chút khô khốc. Tại dưới làn da của hắn đang có từng điểm ngân quang hiển hiện. Đó là dấu hiệu khi chuẩn bị sử dụng Ngân Ảnh. Nếu như lúc trước hắn vẫn không thể ngăn cản quang toa, thì cũng chỉ còn cách triệu hồi Ngân Ảnh.
Nhưng cũng may chính là... sau khi đã dốc hết toàn lực, Chu Nguyên đã có thể hóa giải đòn công kích của Triệu Mục Thần.
Bên ngoài hẻm núi, mấy người Y Thu Thủy vẫn đang nhìn chằm chằm vào cuộc đấu, khi nhìn thấy kết quả cuối cùng thì đều không nhịn được hoan hô lên.
Trong ánh mắt ai nấy đều hiện lên vẻ kính nể. Bởi vì bọn họ cho rằng Chu Nguyên không những có thể thoát khỏi tay Triệu Mục Thần, còn hóa giải được công kích của hắn, như vậy là đã lợi hại lắm rồi.
Mà Chu Nguyên lại thờ ơ với những tiếng hoan hô ca ngợi này. Bởi vì hắn cảm thấy chỉ chặn được một đòn của Triệu Mục Thần thì chẳng có gì đáng phải kiêu ngạo cả.
Chu Nguyên cúi đầu nhìn cánh tay vừa cầm Thiên Nguyên Bút, lúc này trên tay đã tràn đầy vết máu, đó là vết thương do lực lượng va chạm tỏa ra gây ra.
Chỉ là một đòn tấn công tiện tay của Triệu Mục Thần thôi mà đã khiến cho Chu Nguyên phải dốc hết toàn lực rồi, thậm chí ép cho hắn suýt nữa phải gọi Ngân Ảnh ra. Thực lực của Triệu Mục Thần mạnh mẽ quá ngoài dự liệu.
Nếu như đổi lại đây là một trận chiến đấu trực diện, thì Chu Nguyên đã triệt để thất bại rồi.
Gương mặt Chu Nguyên lạnh lùng, vết máu trên cánh tay dần dần khép lại.
Qua lần giao đấu này, Chu Nguyên đã hiểu rõ sự cường đại của Triệu Mục Thần. Nhưng hắn cũng không vì thế mà uể oải, ngược lại lại khơi dậy lòng háo thắng, chiến ý dâng trào.
Hắn thở sâu một hơi, ánh mắt nhìn qua hư không, tựa hồ là xuyên thấu qua không gian trùng điệp nhìn thẳng vào thân ảnh tên Triệu Mục Thần kia.
“Triệu Mục Thần, coi như lần này ngươi thắng một ván...”
Hai mắt Chu Nguyên híp lại, khi mở ra đã tràn đầy vẻ kiên định.
Hắn đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian còn ở trong Vẫn Lạc Chi Uyên này, tìm hết thảy mọi biện pháp khơi thông được tầng Thần Phủ thứ chín.
“Triệu Mục Thần, chờ đến lúc ta khơi thông được cả chín tầng Thần Phủ, chúng ta lại tính toán món nợ này...”