Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1017 - Chương 1016: Trận Giao Đấu Đầu Tiên.

Chưa xác định
Chương 1016: Trận giao đấu đầu tiên.

Triệu Mục Thần đứng trong hư không, vẻ mặt thản nhiên nhìn đám người Thiên Uyên Vực đang có ý đồ rời đi, sau đó chuyển hướng nhìn Chu Nguyên, cười nhạt nói:

- Tổng các chủ Chu Nguyên, chưa ở được lâu mà đã định đi rồi à?

Chu Nguyên cười một tiếng, thản nhiên nói:

- Đội ngũ của chúng ta còn chưa đủ lực chống lại các ngươi, mà bản thân ta cũng chưa thể đánh lại ngươi, vậy không đi còn ở lại làm cái gì?

Triệu Mục Thần mỉm cười, nói:

- Nghe ngươi nói thế, tức là cảm thấy bây giờ bản thân còn chưa thể là đối thủ của ta, nhưng về sau thì có thể?

Chu Nguyên từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

Đồng thời, bàn tay chắp sau lưng cũng ra hiệu cho đám người Y Thu Thủy, để bọn họ tăng tốc rời đi.

Triệu Mục Thần coi như không biết động tác nhỏ này của Chu Nguyên, chỉ mang theo vẻ hứng thú nhìn hắn.

- Xem ra các hạ rất cảm thấy hứng thú đối với ta? -Chu Nguyên cảm nhận được ánh mắt kì lạ của Triệu Mục Thần, hơi nhíu mày, hỏi.

- Vì sao nói như vậy?

- Bởi vì có thể khiến cho đích thân vị đại nhân Pháp Vực cảnh của các người kia phải tự mình ra tay, sắp xếp cho chúng ta vừa vào vòng thứ nhất này đã đụng phải Vạn Tổ Vực, mất công mất sức như vậy, có được tính là vì cảm thấy hứng thú không? -Chu Nguyên nói.

Triệu Mục Thần cười cười, nói:

- Cảm giác của ngươi rất nhạy bén đấy.

Chu Nguyên thấy Triệu Mục Thần còn chẳng thèm phủ nhận, hai mắt không khỏi híp lại. Mới tiếp xúc bước đầu, nhưng Chu Nguyên đã có thể cảm nhận được, giấu dưới vỏ ngoài bình thản của tên Triệu Mục Thần này là một thái độ ngạo mạn coi bản thân ưu việt hơn hết thảy.

Ánh mắt hắn nhìn Chu Nguyên không hề mang theo sự khinh miệt, bởi vì một người nhìn thấy con sâu cái kiến dưới chân mình thì cũng chẳng bao giờ sinh ra cảm xúc khinh miệt nó cả.

- Chu Nguyên, đừng mong kéo dài thời gian. Nếu như ngươi biết điều thì ở yên đây, ta còn có thể suy xét thả đám người đằng sau ngươi được an toàn rời đi. Dù sao ta cũng không cảm thấy hứng thú khi phải dọn dẹp một đám tôm cá nhỏ. -Triệu Mục Thần nhìn qua đám người đang nhanh chóng tiến vào vết nứt không gian, cười nhạt nói.

- Ngươi biết đấy, nếu bây giờ ta ra tay, thì các ngươi sẽ phải chịu tử thương không hề nhỏ.

Chu Nguyên bình tĩnh lại, nói:

- Được, ta ở yên đây, không động đậy.

Triệu Mục Thần nghe vậy cười cười, coi như thật tin tưởng Chu Nguyên.

Thế là trên hư không, hai người cứ đứng giằng co như vậy, mà đội ngũ mấy trăm người Thiên Uyên Vực ở phía dưới thì có chút hốt hoảng nhanh chóng chui vào trong vết nứt không gian.

Trừ Chu Nguyên, Y Thu Thủy là người cuối cùng tiến vào vết nứt không gian, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng nhìn hai người trên bầu trời. Nàng hiểu, Chu Nguyên đang bị Triệu Mục Thần nhằm vào.

Nhưng nàng cũng hiểu, việc mà mình cần làm bây giờ là nhanh chóng rời đi. Cứ cố lưu ở nơi này sẽ chỉ khiến Chu Nguyên bị cản trở.

Y Thu Thủy hít sâu một hơi, chợt bàn tay lắc một cái, chỉ thấy vô số nhánh cây bay ra từ trong túi Càn Khôn bên hông nàng, che trời ngập đất bay về phía Chu Nguyên, mang theo bóng tối đầy trời.

Cùng lúc đó, nàng cũng không hề do dự, nhảy vào trong khe nứt không gian, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Ngay tại thời điểm đó, nhìn thấy nhánh cây bay đầy trời do Y Thu Thủy ném ra, ánh mắt Chu Nguyên sáng lên, thân ảnh trực tiếp hóa thành một luồng hắc quang, biến mất mà đi.

Những nhánh cây kia bay múa đầy trời, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời tạo ra từng cái bóng.

Mà Chu Nguyên thì biến thành hư ảnh, dựa vào những chiếc bóng này mà nhảy vọt, dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi lao về phía khe hở không gian.

Ảnh Tiên Thuật!

Giữa không trung, Triệu Mục Thần nhìn thân ảnh Chu Nguyên dần dần biến mất, cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng, nói:

- Môn Nguyên thuật thật là kỳ diệu, thảo nào mà dám lưu lại ở nơi này.

Nói xong, chỉ thấy hình hoa sen nơi mi tâm Triệu Mục Thần bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhạt.

Ngay sau đó, trong hai con ngươi của Triệu Mục Thần cũng hiện lên hình hoa sen. Trong chớp mắt ấy, thần quang chiếu rọi, trong tầm mắt của Triệu Mục Thần, phảng phất như toàn bộ thế giới đều trở nên lập thể cùng rõ ràng.

Hắc ám lui dần, bóng tối biến mất.

Mà hắc quang do Chu Nguyên biến thành đang nhảy vọt trong bóng cây cũng bị hắn thấy rõ ràng.

- Xem ra ngươi còn chưa thật biết điều đâu...

Triệu Mục Thần cười khẽ một tiếng, nói:

- Chỉ là nếu muốn chạy thoát từ trong tay ta, thì cũng không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu!

- Ngươi cho rằng lúc trước ta thật chỉ đứng đó chơi à? Lúc ấy, ta đã dùng bí thuật khóa chặt ngươi, cho nên tiếp sau đây, dù ngươi có trốn ở đâu, thì mọi công kích của ta đều sẽ nhắm trúng vào ngươi!

- Chu Nguyên, ngươi quá yếu!

Triệu Mục Thần khép hai tay lại, một vòng ánh sáng nhạt dần hiển hiện giữa hai tay. Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng nhạt bắt đầu kéo dài, dần hình thành một chiếc quang toa dài chừng một tấc.

Chiếc quang toa có hình giống như giọt nước, đầu mũi nhọn lóe lên ánh sáng cực kỳ sắc bén, chỉ hơi chấn động đã khiến hư không bị xé nứt.

Xung quanh quang toa thì được bao bọc bởi ánh sáng chín màu, lộng lẫy tới cực điểm.

Che phủ dưới sự lộng lẫy ấy là nguy cơ trí mạng.

Chu Nguyên đang lao toàn lực về phía khe hở không gian, trong khoảng khắc khi quang toa xuất hiện, trực giác cũng cảm thấy một nguồn nguy hiểm cực đoan đang bao phủ người mình. Khóe mắt hắn không khỏi giật giật, tốc độ lại liều mạng tăng vọt.

Nguyên khí trong cơ thể điên cuồng bạo phát ra.

Vút!

Chỉ qua hai hơi thở tiếp theo, Chu Nguyên đã xuất hiện ở bên ngoài khe hở không gian, một chân vừa định bước vào trong đó.

Trên hư không, Triệu Mục Thần vẫn cứ đạm mạc như cũ, hắn bấm nhẹ tay một cái, một tiếng nói nhỏ vang lên:

- Cửu Linh Phá Hồn Toa.

Vù!

Trong chớp mắt khi âm thanh rơi xuống, quang toa trong lòng bàn tay hắn hơi run lên, sau đó trực tiếp biến mất.

Ong ong!

Chỉ có người có thực lực cực mạnh, nếu đứng ở đây, mới bắt kịp được một vòng gợn sóng nhỏ xíu của hư không, cùng với đó là một đường quỹ tích mang theo nguy cơ trí mạng, trực tiếp xuyên qua không gian, bắn mạnh về phía sau lưng Chu Nguyên.

Khi quang toa kia phóng tới, Chu Nguyên, lúc này đã đặt nửa chân vào khe hở không gian, cũng đã cảm nhận được làn da nhói nhói, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân.

Cảm giác này khiến cho hắn hiểu được, nếu như bản thân bị trúng đòn tấn công này, thì dù cho thân thể đã tu luyện có chút thành tựu, thì cũng dễ dàng bị xuyên thủng.

Nhưng Chu Nguyên càng biết, bây giờ mình không thể dừng lại, nếu không Triệu Mục Thần sẽ lập tức ngăn cản đường lui của hắn. Đến lúc đó, phải đối mặt với Triệu Mục Thần cùng sự vây công của rất nhiều tinh anh của Vạn Tổ Vực, Chu Nguyên chẳng khác nào thập tử vô sinh.

Cho nên hắn không hề do dự, vẫn tiếp tục bước vào khe hở không gian. không gian lập tức dao động, bao vây lấy thân thể hắn.

Vút!

Chỉ là, cũng chính trong nháy mắt khi Chu Nguyên biến mất, thì vòng quang toa kia cũng đã lao tới, trực tiếp xuyên qua không gian, lóe lên một cái rồi biến mất.

Ba động nguyên khí trong thiên địa dần dần bình tĩnh lại.

Triệu Mục Thần vẫn đứng trong hư không, ánh mắt đạm mạc nhìn khe hở không gian đã bình tĩnh trở lại kia, lẩm bẩm nói:

- Nếu ngươi còn có thể sống sót dưới Cửu Linh Phá Hồn Toa của ta, thì coi như tha cho ngươi một lần!

Đối với chiêu này của Triệu Mục Thần, trong top 10 Thần Phủ bảng, thì trừ Võ Dao, Tô Ấu Vi, Vương Hi ra, những người còn lại mà trúng phải thì cũng phải chịu thương vong nặng nề.

Bởi vì một khi bị Phá Hồn Toa đánh trúng, thì thần hồn sẽ trực tiếp vỡ nát, có thể nói là hung ác tới cực hạn.

Mà lúc trước khi Triệu Mục Thần khóa chặt khí tức của Chu Nguyên thì quang toa này đã ghi nhớ nó, chỉ trừ khi quang toa phá hủy thần hồn Chu Nguyên, bằng không sẽ không bao giờ tan đi.

Trong mấy năm này, không biết đã có bao nhiêu cường địch chết dưới một đòn này của Triệu Mục Thần.

Bây giờ, có lẽ lại có thêm một người…

- Ban đầu Đại Tôn ra lệnh phải bắt ngươi trở về... Nhưng bây giờ xem ra, chỉ đành xem xét xem có thể mang được một cái thi thể về hay không thôi...

Triệu Mục Thần lắc đầu, cười bất đắc dĩ, sau đó chẳng thèm nhìn khe hở không gian thêm nữa, trực tiếp quay người rời đi.

Đối với loại đối thủ ở cấp bậc này, thật sự là hắn chẳng có chút hứng thú nào.

Nhưng cũng may là bây giờ giải quyết xong rồi.

Sau đây, hắn đã có thể hưởng thụ cuộc thi Đại hội Cửu Vực này rồi...

Hi vọng mấy người Võ Dao, Tô Ấu Vi sẽ không khiến cho hắn phải thất vọng...

Bình Luận (0)
Comment