- Triệu Mục Thần...
Chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho toàn bộ 300 người của Thiên Uyên Vực cảm thấy áp lực lớn lao, sắc mặt trắng bệch.
Một vài người tâm tính kém cỏi, càng không nhịn được run rẩy, nói:
- Sao lại là Vạn Tổ Vực? Sao lại là Triệu Mục Thần?! Không thể nào!
Có thể nói, đội ngũ do Triệu Mục Thần dẫn dắt, chính là đội ngũ có các thành viên mạnh nhất của Cửu Vực, hành động dưới sự dẫn dắt của vị Thần Phủ cảnh mạnh nhất của Cửu Vực!
Theo suy nghĩ của đám người, nếu đội ngũ của mình gặp phải đội ngũ không phải chủ lực của bát Vực, thì may ra còn có sức đánh một trận. Nhưng nếu gặp phải chủ lực của các Vực khác, thì chỉ còn nước bại lui, huống chi... bây giờ lại trực tiếp gặp phải đội ngũ của Triệu Mục Thần!
Một khi bên mình xảy ra va chạm với bên Triệu Mục Thần, thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
Trên bầu trời, tám tên đội viên của Vạn Tổ Vực đứng lơ lửng trên không, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức nhìn đội ngũ 300 người của Thiên Uyên Vực. Cho dù nhân số của bọn hắn rất ít, nhưng khí thế lại còn mạnh hơn cả 300 người bên kia.
Ánh mắt Chu Nguyên cũng biến ảo, khuôn mặt âm trầm. Hắn cảm giác được, chỉ sợ đây là một âm mưu nhằm vào mình.
Hắn tuyệt đối không tin rằng lại có sự trùng hợp đến mức mình vừa vào Vẫn Lạc Chi Uyên đã chạm trán ngay với đội ngũ của Triệu Mục Thần được...
“Chắc chắn có người đã động tay chân.”
“Mà ai là kẻ làm loại chuyện này?”
“Triệu Tiên Chuẩn!”
Trong mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ lạnh lùng. Cũng chỉ có vị cường giả Pháp Vực Triệu Tiên Chuẩn kia của Vạn Tổ Vực mới có thể làm được điều này. Hơn nữa ngay tại thời điểm rút thăm, Chu Nguyên đã cảm thấy dường như vị Triệu Tiên Chuẩn này có ác ý cực lớn với mình.
“Tuy nhiên, làm thế nào mà hắn có thể gian lận được?”
“Chính là đạo ấn ký kia!”
Chu Nguyên nghĩ tới một đạo ấn ký bên trong cơ thể, đó là một loại ký hiệu mà trước khi tiến vào trong Vẫn Lạc Chi Uyên, tất cả thành viên tham dự sẽ được mang lên. Đây là sản phẩm do các cường giả Pháp Vực của Cửu Vực liên thủ luyện chế.
Chắc chắc là tên Triệu Tiên Chuẩn này đã dùng thủ đoạn nào đó che mắt sư tỷ Si Tinh, sau đó động tay động chân lên ấn ký của Thiên Uyên Vực!
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Chu Nguyên không khỏi phun trào tức giận. Vị Triệu Tiên Chuẩn này đúng là không từ thủ đoạn, đường đường là cường giả Pháp Vực mà lại có thể làm ra những hành động ti tiện hạ lưu như vậy!
Vốn là người chủ trì Đại hội Cửu Vực, hắn nên công chính công bằng mới phải. Thế mà sự thật lại trái ngược, người này lại lợi dụng đó mà thừa cơ gây sự, phẩm tính quả là xấu xa.
“Triệu Tiên Chuẩn à? Đừng để về sau ta có cơ hội, bằng không ta ắt sẽ trả lại những bất công mà ta đã phải chịu đựng hôm nay.” -Trong lòng Chu Nguyên ngập tràn lửa giận, ghi nhớ khoản nợ này vào trong tâm.
Cường giả Pháp Vực thì đã sao? Tại thương huyền thiên, Chu Nguyên còn chẳng sợ cung chủ Thánh Cung đã là Bán Thánh rồi đâu!
Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ nguyên nhân, tên đầu lĩnh của tám người kia lại tưởng là hắn bị uy danh của Triệu Mục Thần dọa cho sợ rồi, thế là không khỏi cười đầy khinh miệt, thản nhiên nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên, coi như lần này các người không may, lại gặp phải sư huynh ta. Bây giờ tốt nhất là đám người các ngươi đàng hoàng chờ ở chỗ này, chờ tới khi đại sư huynh tới, rồi sẽ quyết định xử trí đám các ngươi thế nào đi!
Chu Nguyên nghe vậy, ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn Y Thu Thủy, nói:
- Tất cả mọi người lập tức rút lui, hướng về chỗ khe hở không gian vừa tìm thấy!
Chu Nguyên không định cậy mạnh chống lại. Bởi vì đích thật là bây giờ hắn còn không đánh lại được Triệu Mục Thần, trên cả phương diện đoàn đội hay thực lực cá nhân thì đều yếu hơn so với kẻ địch.
Y Thu Thủy cũng quả quyết gật đầu, quay người nhanh chóng phát ra mệnh lệnh.
Nhận được mệnh lệnh, dù hơn 300 đội viên Thiên Uyên Vực không nỡ phần Linh Cơ còn chưa kịp thu hoạch, nhưng cũng hiểu tình thế cấp bách, thế là chỉ chuẩn bị một chút, liền chuẩn bị rút lui.
Tất cả mọi người hiểu rõ, đối mặt với đội ngũ mạnh nhất của Vạn Tổ Vực dưới sự dẫn đầu của Triệu Mục Thần, bọn họ không thể nào là đối thủ!
Cưỡng ép chiến đấu chỉ tổ tổn thất nặng nề, thậm chí tất cả bị tiêu diệt!
Cách đó không xa, tên tiểu đội trưởng dẫn đội của Vạn Tổ Vực nhìn thấy động tĩnh của nhóm người Thiên Uyên Vực, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:
- Chu Nguyên, ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao?
- Thành thật đợi ở chỗ này, đừng đánh mất cơ hội được khoan dung cuối cùng này!
Nhưng mà Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới lời cảnh cáo này của hắn.
Tên đội trưởng càng trầm mặt, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên, ngươi vẫn cứ cứng đầu không nghe sao?
Chu Nguyên không nói chuyện, chỉ là lòng bàn tay đã hiện lên một viên Kiếm Hoàn.
Ông!
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, kiếm khí ngập trời đã bao phủ khắp thiên địa, hóa thành tám luồng kiếm quang sắc bén vô địch, trực tiếp chém về phía tám tên đội viên của Vạn Tổ Vực kia.
Tám tên thành viên Vạn Tổ Vực kia thấy vậy, lập tức gầm lên một tiếng, nguyên khí trong cơ thể cuộn trào, bùng phát ra. Bọn hắn cũng biết thực lực của Chu Nguyên không yếu, nhưng lại không cho rằng bây giờ hắn lấy một địch tám lại có thể thành công!
Dù sao tám người bọn hắn cũng là mạnh có tiếng trong thế hệ Thần Phủ cảnh của Vạn Tổ Vực!
Oanh!
Tám người ra tay, nguyên khí hung mãnh hai bên va chạm trong hư không.
Chỉ là, trong nháy mắt khi va chạm xảy ra, sắc mặt tám người lại đồng thời biến đổi. Bởi vì tám luồng kiếm quang kia sắc bén vượt xa so với tưởng tượng của bọn hắn, công kích của bọn hắn chỉ tồn tại được nháy mắt, đã bị chém rách, kiếm quang còn sót lại cũng theo đó xuyên qua, hung hăng chém vào trên thân thể mỗi người.
Phốc phốc!
Tám người đồng thời phun máu, chật vật bay ngược lại.
Trên mặt mũi tên đội trưởng Vạn Tổ Vực kia tràn đầy sợ hãi, hắn không ngờ là Chu Nguyên lại mạnh như thế, lại có thể chém tan được đòn tiến công của tám người liên thủ.
Mà trong núi lớn, đội ngũ Thiên Uyên Vực đang rút lui, thấy tổng các chủ của mình uy phong mãnh liệt, không khỏi ầm vang hoan hô, sĩ khí vốn sa sút nay được khôi phục một chút.
Y Thu Thủy nhanh chóng thúc giục, hơn 300 người bay vút lên không, sau đó bay hướng về phương hướng nơi Tiểu Linh phát ra tín hiệu trước đó.
Chu Nguyên đứng giữa hư không, ánh mắt đạm mạc quét nhìn tám người Vạn Tổ Vực. Lúc này, đám người này đang tập trung ở xa xa, không dám tới gần, ánh mắt vừa giận vừa sợ.
Chu Nguyên hừ lạnh một tiếng, người của Vạn Tổ Vực quả là kiêu căng, chỉ là mấy tên vô danh mà cũng dám vênh váo tự đắc ở trước mặt hắn.
- Đúng là Triệu Mục Thần rất mạnh. Nhưng đáng tiếc là nếu chỉ bằng mấy người các ngươi thì còn chưa thể ngăn chặn được ta.
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Nếu còn dám đuổi theo, thì cũng đừng trách ta lấy đi tính mạng.
Nói xong, Chu Nguyên đã xoay người bay đi, tốc độ không nhanh không chậm.
Tên đội trưởng của Vạn Tổ Vực nhìn Chu Nguyên mang theo đội ngũ đi xa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi cứ việc lớn lối đi! Ta đã đem tin tức nơi đây truyền cho đại sư huynh, đợi đến lúc đám người các ngươi bị đuổi kịp, ta muốn khiến ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Dù nói như vậy, nhưng tên này cũng không dám đuổi theo. Dù sao một kiếm quá sắc bén kia của Chu Nguyên cũng thật sự dọa sợ hắn.
Vút!
Ba trăm bóng người bay đi với tốc độ cực hạn, ven đường cũng không ngừng có các nhóm trinh sát khác gia nhập.
Khác biệt với tâm tình lúc đến, lúc này, sâu trong nội tâm của mỗi thành viên Thiên Uyên Vực đều tràn đầy vẻ kinh hoàng. Việc gặp phải đội ngũ Vạn Tổ Vực cùng Triệu Mục Thần khiến cho từng người cảm thấy áp lực cực lớn.
Chu Nguyên đi ở cuối đội ngũ, thấy thần sắc mọi người đè nén, cũng không mở miệng an ủi, bởi vì bây giờ dù nói gì thì cũng chẳng có tác dụng mấy.
- Triệu Mục Thần...
Chu Nguyên nhìn đám người, trong lòng không khỏi than nhẹ. Người này không hổ danh là Vương giả trong Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên, cho dù người còn chưa xuất hiện, nhưng chỉ là một cái tên đã có thể khiến cho nhiều người như vậy thấp thỏm lo âu.
Chu Nguyên cũng hiểu, bây giờ mình còn chưa phải là đối thủ của Triệu Mục Thần, bởi vì dù cho hắn có một vài át chủ bài, nhưng bản thân Triệu Mục Thần cũng có.
Trừ phi bây giờ Chu Nguyên khơi thông được tầng Thần Phủ thứ chín thì còn có cơ hội...
Chỉ là việc này quá khó khăn, mà Chu Nguyên cũng chẳng có nhiều thời gian. Thế nên dự định bây giờ của hắn là tạm thời tránh né đối đầu trực diện.
Bởi trong Vẫn Lạc Chi Uyên này ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, hắn có thể nhân cơ hội này tìm cơ hội khơi thông tầng Thần Phủ thứ chín. Đến lúc đó sẽ có thể chiến đấu trực diện với Triệu Mục Thần.
Trước khi điều đó xảy ra, Chu Nguyên không ngần ngại khi phải tránh né.
Cuộc sống sóng gió trước đây đã khiến cho Chu Nguyên biết bỏ đi sự kiêu ngạo của mình. Hắn hiểu, nếu giờ mình biết rõ là không thể địch lại mà còn cố đối đầu, thì chỉ tổ hại người hại mình mà thôi.
Gần bốn trăm người bay nhanh như chớp, qua nửa canh giờ đã thấy có mười mấy bóng người nghênh tiếp ở đằng trước, chính là đám người Thương Tiểu Linh.
Cách đó không ra, là một vùng không gian vặn vẹo, chính giữa là một vết nứt không gian đang ngọ ngoạy, đây chính là đường lui ra khỏi tòa tiểu không gian này.
Chu Nguyên vung bàn tay lên, mấy trăm người có chút trầm mặc, sau đó lần lượt lao về phía vết nứt không gian.
Tất cả mọi người đều có chút uể oải, ai cũng không ngờ tới mới mở đầu mà nhóm người mình đã chật vật như vậy.
Chu Nguyên đứng ở trong hư không, nhìn đội ngũ dần rút lui, trong lòng có chút lo lắng. Lúc này bọn họ phải giành giật từng giây, một khi Triệu Mục Thần đuổi tới nơi đây, chỉ cần hắn ra tay, thì đội ngũ bên mình khó tránh khỏi thương vong.
Bây giờ cũng chỉ có thể mong tình huống xấu đó không xảy ra.
Chỉ tiếc, khi trong lòng Chu Nguyên vừa mơi hiện lên ý nghĩ này, thì khóe mắt hắn đã không khỏi chấn động một cái. Hắn dần ngẩng đầu, nhìn vào một chỗ hư không ở xa xa. Chỉ thấy không gian nơi đó chập trùng một chút, sau đó một thân ảnh thon dài thẳng tắp chậm rãi hiện lên.
Một luồng uy áp kinh người ngập tràn mà ra.
Đội ngũ Thiên Uyên Vực còn đang rút lui, những người còn chưa kịp rút đi nhìn thấy thân ảnh kia, trong mắt ai nấy đều hiện lên sự sợ hãi nồng đậm.
Rốt cục thì, Triệu Mục Thần vẫn đuổi kịp!