Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1023 - Chương 1022: Đàm Phán Thất Bại

Chưa xác định
Chương 1022: Đàm phán thất bại

- Các ngươi... ngay cả một cọng lông cũng không có được!

Khi Chu Nguyên bình thản nói ra câu này, thì sắc mặt của Liễu Thanh Thục cùng Triệu Vân Tiêu đều đồng thời biến đổi.

Đặc biệt là Liễu Thanh Thục, lông mày nhướng lên, gương mặt lạnh lẽo. Cô ta vốn là thiên kiêu của Vạn Tổ Vực, tuy rằng xếp hạng trên Thần Phủ bảng cũng không cao như Chu Nguyên hay Triệu Vân Tiêu, nhưng dù sao cũng được coi là hòn ngọc quý của Vạn Tổ Vực, ngày thường luôn được nghe ca ngợi chiều chuộng.

Dù cho là Triệu Mục Thần thì cũng đối xử nói năng với cô ta rất hòa nhã ôn nhu.

Thế nên từ lúc mới bắt đầu, khi nói chuyện với Chu Nguyên, cô ta vẫn luôn mang theo tâm tính từ trên cao nhìn xuống. Cô ta cho rằng, với thân phận như bây giờ của mình mà có thể nói chuyện nhẹ nhàng với Chu Nguyên như vậy là đã nể mặt hắn lắm rồi.

Thế mà cô ta lại không ngờ tới, dẫu vậy mà Chu Nguyên lại dám không nể mặt mình!

Thậm chí còn nói ra những lời thô lỗ như vậy trước mặt mình!

Quả thực là quá không biết điều!

Đôi mắt đẹp mang theo vẻ lạnh lẽo của Liễu Thanh Thục nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:

- Tổng các chủ Chu Nguyên lớn gan thật. Trong mấy năm gần đây, chỉ có ngươi là kẻ đầu tiên dám nói năng thô lỗ với Vạn Tổ Vực ta như vậy thôi đấy!

Cô ả Liễu Thanh Thục này cũng rất nham hiểm, rõ ràng Chu Nguyên chỉ nói với chính cô ta, nhưng giờ qua lời cô ta nói lại thành Chu Nguyên có thái độ khinh thường Vạn Tổ Vực.

Chỉ cần cô ta đem lời này truyền đi, thì toàn bộ người của Vạn Tổ Vực đều sẽ mang theo địch ý đối xử với Chu Nguyên.

Liễu Thanh Thục cười lạnh nói:

- Về sau nếu gặp được Triệu sư huynh thì ta cũng sẽ đem những lời ngươi nói này nói cho huynh ấy biết.

Đây là đang lợi dụng uy danh của Triệu Mục Thần để uy hiếp Chu Nguyên.

Nhưng mà Chu Nguyên nghe vậy lại chỉ cười cười:

- Triệu Mục Thần ấy à? Thế thì khỏi cần. Dù sao ân oán giữa chúng ta cũng đã nảy sinh sẵn rồi. Trong tòa tiểu không gian thứ nhất, ta đã đụng phải hắn, đúng là rất lợi hại.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Liễu Thanh Thục cùng Triệu Vân Tiêu đều giật mình, không ngờ Chu Nguyên lại gặp Triệu Mục Thần ngay trong tòa tiểu không gian đầu tiên?

Vậy vì sao hắn vẫn còn có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ hắn thoát được từ trong tay Triệu Mục Thần? Hơn nữa nhìn đội ngũ do hắn mang tới thì có vẻ cũng chẳng có tổn thất mấy mà...

Liễu Thanh Thục bĩu môi nói:

- Nói quàng nói xiên, chắc cái vị trí tổng các chủ này của ngươi cũng là nhờ vào nói bậy mà có được à? Chứ nếu thật gặp phải đại sư huynh thì cỡ ngươi còn lâu mới thoát được khỏi lòng bàn tay của huynh ấy!

Trong lòng Liễu Thanh Thục vẫn luôn coi Triệu Mục Thần là nhân vật vô địch đương thời, mà Chu Nguyên thì sao? Hơn một năm trước vẫn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi!

Tuy rằng nhiều người đều nói Chu Nguyên là ngôi sao mới nổi của Hỗn Nguyên Thiên, nhưng ở trong suy nghĩ của Liễu Thanh Thục, thì trong mấy năm gần đây cũng đâu thiếu những nhân tài kiệt xuất mới nổi, nhưng cuối cùng khi những người được coi là thiên tài này đối mặt với Triệu Mục Thần, thì cũng chỉ có nước trở thành đá đặt chân khiến cho danh vọng của Triệu Mục Thần càng thêm vang dội mà thôi.

Thế nên bây giờ nghe thấy Chu Nguyên nói hắn gặp phải Triệu Mục Thần, hơn nữa còn thoát khỏi sự truy đuổi của huynh ấy, thì Liễu Thanh Thục chẳng thèm tin một chữ nào.

Triệu Vân Tiêu ở một bên cũng cười cười, nói:

- Xem ra thủ đoạn của ngươi cũng không ít đâu, lại đi dùng loại biện pháp này để tăng thêm thể diện cho mình à? Thật sự là quá ngây thơ rồi!

Liễu Thanh Thục cũng lắc đầu, giọng nói lạnh lùng, nói:

- Chu Nguyên, ta cũng không có hứng thú ở đây đùa chơi với ngươi. Nếu ngươi đã không đồng ý với kết quả thương nghị của chúng ta, vậy thì hãy mang theo đội ngũ của mình mà cút ra khỏi tòa tiểu không gian này đi.

Chu Nguyên nhìn hai người, tựa như đang nhìn hai kẻ ngu si, nói:

- Cút đi? Các ngươi cho rằng mình là Triệu Mục Thần đấy à?

Nghe thấy ý giễu cợt trong lời nói của Chu Nguyên, nét lạnh lùng trên gương mặt Liễu Thanh Thục lại càng đậm hơn, nói:

- Nghe ngươi nói như vậy là muốn động tay động chân rồi hả?

Triệu Vân Tiêu cũng cười híp mắt nói:

- Tuy rằng tổng các chủ Chu Nguyên ngươi dẫn theo người đều là tinh nhuệ của Thiên Uyên Vực, nhưng nếu ngươi đã muốn làm loạn, vậy chúng ta cũng chỉ còn cách liên hợp lại một phen, dạy cho tổng các chủ ngươi biết thế nào là quy củ!

Còn chưa nói xong, thân hình Triệu Vân Tiêu đã lóe lên, xuất hiện ở đằng sau Chu Nguyên, ngăn lại đường lui của hắn.

Cùng lúc đó, hai người Triệu Vân Tiêu cùng Liễu Thanh Thục cũng liếc nhau, đồng thời vung tay lên.

Oanh!

Thấy tín hiệu của hai người, chỉ thấy hai đội ngũ đang chờ dưới chân núi lập tức bùng phát, nguyên khí bàng bạc phóng lên tận trời. Chỉ trong nháy mắt, hơn ngàn bóng người đã bay lên, rơi vào phía trên gò núi, ngăn cản đội ngũ Thiên Uyên Vực ở bên ngoài.

Cùng lúc đó, Y Thu Thủy cũng nhận ra có biến cố đã xảy ra, lập tức phát tin, đám người Thiên Uyên Vực cũng bộc phát ra nguyên khí ngập trời, xông lên giằng co cùng hai đội ngũ kia.

- Xem ra đàm phán không thành công rồi! -Thương Tiểu Linh nghiêm túc nói.

Y Thu Thủy gật đầu, nói:

- Bắt đầu dựa theo kế hoạch làm việc!

Lúc trước, khi trên đường đi tới nơi đây, Chu Nguyên cũng đã tính tới khả năng này, thế nên cũng đã có đối sách đối phó.

- Một khí khai chiến, thật sự phải triệt để bộc phát nguyên khí hay sao? -Thương Tiểu Linh hơi do dự, hỏi lại.

Bởi vì hoàn cảnh trong Vẫn Lạc Chi Uyên quá ác liệt, việc khôi phục nguyên khí bị tiêu hao gặp nhiều khó khăn, thế nên trước đó đám người Thương Tiểu Linh vẫn luôn dùng nguyên khí rất tiết kiệm. Nhưng theo như kế hoạch của Chu Nguyên thì bọn họ lại cần thi triển toàn bộ nguyên khí của mình.

Nhưng nếu thật làm như thế, mặc dù sức chiến đấu sẽ mạnh hơn, nhưng nguyên khí tiêu hao nhanh chóng thì làm sao bây giờ? Chưa kể có thể thắng nổi hai đội ngũ của kẻ địch hay không, dù có thắng, nhưng về sau sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể khôi phục lại, ảnh hưởng rất lớn tới tiến độ tìm kiếm Linh Cơ.

Y Thu Thủy trầm ngâm một lúc, nói:

- Cứ dựa theo mệnh lệnh của tổng các chủ mà làm đi. Phải qua cửa ải trước mắt, thì mới có thể lo cho về sau.

Thương Tiểu Linh nghe vậy, cũng không nói thêm lời, cấp tốc ban bố mệnh lệnh xuống phía dưới.

Thế là ba đội ngũ giằng co trên dãy núi, nguyên khí càn quét bốn xung quanh.

Trên gò núi, Chu Nguyên cũng phát hiện sự giằng co của đội ngũ phía sau, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Vân Tiêu, lại nhìn Liễu Thanh Thục, cười nói:

- Đây là dự định hai đánh một đấy à?

Liễu Thanh Thục mỉm cười nói:

- Dù sao tổng các chủ Chu Nguyên cũng là nhân vật số một của Thần Phủ cảnh của Thiên Uyên Vực, chúng ta cẩn thận như vậy là chuyện đương nhiên, không phải à?

Xem ra cô ả này cũng rất tỉnh táo, mặc dù biểu hiện ra thái độ khinh thị đối với thân phận của Chu Nguyên, nhưng lúc ra tay lại không chủ quan lơ là chút nào.

Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm.

Chu Nguyên vẫn rất bình thản, hỏi lại:

- Đây chính là lựa chọn cuối cùng của các ngươi à?

Triệu Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, nói:

- Chu Nguyên, đến lúc này mà ngươi còn giả bộ cao thủ làm gì nữa? Chẳng lẽ cho rằng cái xếp hạng thứ chín rác rưởi kia của ngươi sẽ dọa được chúng ta đấy à?

- Lần trước ta còn chưa có cơ hội đập chết ngươi, nhưng hôm nay lại có cơ hội thử một lần nữa rồi!

Thực ra kể từ khi biết tổng các chủ của Thiên Uyên Vực lại là Chu Nguyên, thì trong lòng Triệu Vân Tiêu đã sớm đố kị ghen ghét rồi. Bởi vì dù cho Thiên Uyên Vực đã xuống dốc từ lâu, nhưng dù sao cũng vẫn là một trong Cửu Vực. Mà Chu Nguyên lại trở thành nhân vật đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi Thiên Uyên Vực, tức là thân phận địa vị đã sáng ngang với Võ Dao rồi. Đây là thứ mà dù Triệu Vân Tiêu có phấn đấu nhiều năm cũng không thể đạt được.

Càng đáng giận hơn chính là, một tên nhà quê mà hắn từng coi thường lại có thể làm được điều đó!

Oanh!

Thế là, trong nháy mắt khi âm thanh vừa dứt, nguyên khí bàng bạc từ trong cơ thể Triệu Vân Tiêu đã phóng lên tận trời. Nguyên khí chiếu rọi hư không, hiện ra vô số tinh thể nguyên khí, đếm sơ qua có chừng hơn 33 triệu viên!

Nội tình nguyên khí mạnh mẽ như vậy đã vượt qua nhiều so với đám người Lô Hải rồi. Bởi vậy cũng có thể thấy được, những thiên kiêu của Võ Thần Vực này đã ẩn giấu đi nhiều thực lực tới cỡ nào. Mà sự ẩn giấu này cũng là vì muốn bất ngờ thể hiện trong Đại hội Cửu Vực này, một tiếng hót làm vạn người kinh ngạc.

Cảm nhận luồng nguyên khí bàng bạc trong cơ thể kia, trong nội tâm Triệu Vân Tiêu phun trào tự tin mãnh liệt, ánh mắt hắn trở nên bễ nghễ, tiếng quát vang vọng:

- Chu Nguyên, nếu ngươi đã không biết điều, vậy hôm nay ta cũng chỉ có thể dạy cho ngươi một bài học, để ngươi hiểu bản thân vốn không có tư cách nói điều kiện gì với chúng ta!

- Cho chút mặt mũi mà lại không cần, đã vậy thì cũng đừng trách ta dẫm cái mặt mũi này của ngươi vào trong bùn đất!

Bình Luận (0)
Comment