Trên đại địa, bụi mù vẫn còn tràn ngập.
Mà ánh mắt của mọi người vẫn còn mang theo vẻ khiếp sợ nhìn chằm chặp vào vết rách kéo dài trên mặt đất. Chỉ mấy giây trước đó thôi, Triệu Vân Tiêu vẫn còn hùng hùng hổ hổ, khí thế sắc bén. Nhưng nào ai có thể ngờ tới, chỉ vài giây sau thì hắn đã bị Chu Nguyên đánh cho một chưởng không biết sống chết.
Không ngờ vị tổng các chủ Chu Nguyên này lại mạnh đến như thế.
Giữa không trung, Liễu Thanh Thục nhìn thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp không nhịn được biến đổi. Mặc dù thực lực của cô ta là mạnh hơn một chút so với Triệu Vân Tiêu, thế nhưng cũng chỉ mạnh có hạn mà thôi. Mà nếu Chu Nguyên đã có thể dùng một quyền đánh bay Triệu Vân Tiêu, thì nếu đổi lại là cô ta e rằng cũng phải nhận kết cục tương tự.
Ánh mắt cô ta biến ảo, bống nhiên quát lên:
- Đám người Võ Thần Vực kia, còn không mau đánh trả đội ngũ Thiên Uyên Vực, báo thù cho đội trưởng Triệu Vân Tiêu của các ngươi đi!
Ở cách đó không xa, đội ngũ của Võ Thần Vực cũng có chút xao động. Hiển nhiên, Triệu Vân Tiêu bị đánh bại nhanh như thế làm cho bọn hắn có chút không biết làm sao.
Mà ngay tại lúc bọn hắn còn đang do dự, đội ngũ Vạn Tổ Vực ở phía sau lại đột nhiên ồn ào lên, cả đám đều hô hào chém giết xông về phía trước. Nhìn qua thì có vẻ đám người này đang xông lên đánh với đội ngũ Thiên Uyên Vực, nhưng vô tình lại bức bách đội ngũ Võ Thần Vực ở đằng trước cũng phải xông lên theo.
Đội ngũ Võ Thần Vực cũng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể nâng cao tinh thần, bộc phát lửa giận, nguyên khí phun trào, bắt đầu phát động thế công tới đội ngũ Thiên Uyên Vực.
Chu Nguyên đang đứng ở chỗ cao cũng thấy cảnh này, cũng thấy đám người Võ Thần Vực vốn không muốn xông lên lại bị bức phải lao lên phía trước. Kể từ đó, chính đội ngũ Võ Thần Vực mới là nhóm người phải đứng mũi chịu sào, hứng chịu trực tiếp sự phản công đến từ Thiên Uyên Vực.
Cô ả Liễu Thanh Thục này đúng là tâm ngoan thủ lạt.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thục, đừng nhìn cô gái này có vẻ ngoài kiều mị xinh đẹp, nhưng kì thực lòng dạ độc ác như rắn rết.
Lúc này, nhìn hai đội ngũ đang lao tới kia, gương mặt xinh đẹp của Y Thu Thủy cũng trở nên nghiêm nghị, quát khẽ lên:
- Công kích!
Thế là trong nháy mắt tiếp theo, đội ngũ Thiên Uyên Vực, vốn đã chuẩn bị từ trước, đồng thời bộc phát nguyên khí, thế công bàng bạc tràn về phía hai đội ngũ đang lao tới kia.
Phanh phanh!
Ba bên nổ ra chiến tranh, cả vùng dãy núi chịu ảnh hưởng, mặt đất không ngừng sụp đổ, đất đá bụi mù bay khắp nơi.
Đòn tấn công toàn lực của đội ngũ Thiên Uyên Vực khiến cho hai đội ngũ Vạn Tổ Vực và Võ Thần Vực không kịp trở tay, hậu quả là phải gánh chịu tổn thất không nhỏ. Không ít người bị đánh nát ấn ký trên thân, không gian xung quanh lập tức nhúc nhích, hóa thành vòng xoáy cuốn thân thể bọn hắn vào bên trong.
Những người này bị trực tiếp loại khỏi cuộc thi.
Đám người Vạn Tổ Vực và Võ Thần Vực bị áp chế tới mức không ngóc đầu lên được. Ánh mắt của bọn hắn nhìn mấy người Thiên Uyên Vực như nhìn những tên điên. Không ai ngờ tới mấy người Thiên Uyên Vực này lại chẩng tiết kiệm một chút nguyên khí nào, chiêu nào chiêu nấy đều bộc phát toàn lực.
Nếu mấy người này cứ tiêu hao như thế này, về sau nếu muốn khôi phục thì cần biết bao thời gian? Bọn hắn không còn muốn tranh đoạt Linh Cơ nữa à?
Liễu Thanh Thục cũng khó có thể tưởng tượng nổi vì sao đội ngũ Thiên Uyên Vực lại làm như vậy, cô ta cười lạnh nhìn Chu Nguyên, nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên, tầm nhìn của ngươi đúng là hạn hẹp. Chỉ vì một tòa tiểu không gian này mà ngươi chấp nhận để cho đội ngũ phải tiêu hao nhiều nguyên khí ở nơi đây, chẳng lẽ trong thời gian dài tới đây đội ngũ của ngươi không muốn đi đâu nữa à?
Bởi vì hoàn cảnh ác liệt của Vẫn Lạc Chi Uyên, thế nên việc tiến hành khôi phục nguyên khí là rất khó khăn và chậm chạp. Thế nên mỗi đội ngũ đều sử dụng rất tiết kiệm nguyên khí của mình. Còn hành động như Chu Nguyên, vừa đánh đã dốc hết toàn lực, thì chắc chỉ có số rất ít.
Ánh mắt Chu Nguyên mang vẻ bình thản, lười nhác phải giải thích với nữ nhân này. Thân hình hắn hơi động, đã hóa thành một đạo lưu quang xuất hiện ở sau lưng Liễu Thanh Thục.
Liễu Thanh Thục thấy thế, gương mặt xinh đẹp biến đổi, vội vàng lùi lại.
Sau khi chứng kiến sức mạnh thực sự của Chu Nguyên, đương nhiên là cô ta không còn dám liều mạng cùng Chu Nguyên nữa.
Vừa lui lại, cánh tay cô ta vừa ra hiệu. Chỉ thấy trong đội ngũ Vạn Tổ Vực lập tức bay ra mười mấy người. Những người này đều có tu vi Thần Phủ cảnh hậu kì, cũng đều là những cường giả tinh nhuệ của Vạn Tổ Vực.
Mười mấy người này bay thẳng tới chỗ Chu Nguyên, hiển nhiên là dự định trợ giúp Liễu Thanh Thục.
Mà ở nơi xa, Y Thu Thủy thấy cảnh này, lập tức chỉ huy đội ngũ bộc phát ra lực công kích càng mạnh, khiến cho đội ngũ Vạn Tổ Vực cùng Võ Thần Vực bị đánh cho thủng trăm ngàn lỗ.
Ầm ầm!
Một lát sau, mười mấy người Thần Phủ cảnh hậu kì tinh nhuệ đã trực tiếp bộc phát nguyên khí, mang theo lực lượng đáng sợ, đánh thẳng về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên nắm bàn tay một cái, Kiếm Hoàn lập tức bay ra.
Bành! Bành!
Kiếm Hoàn hóa thành mười mấy luồng kiếm quang bàng bạc, lao ra trực tiếp chém tan thế công của mười mấy người kia. Ánh mắt Chu Nguyên lạnh nhạt, thân ảnh hơi rung, đã hóa thành bóng ma biến mất.
- Cẩn thận! -Liễu Thanh Thục thấy thế, vội vàng quát lên.
Lúc nãy bị Chu Nguyên tấn công, bởi vì bản thân cũng tinh thông Nguyên thuật loại thân pháp, thế nên Liễu Thanh Thục mới có thể tránh thoát. Nhưng mười mấy người này lại không có được tốc độ như vậy.
Bành!
Chỉ là tiếng kêu cảnh báo của cô ta còn chưa dứt, thân hình Chu Nguyên đã xuất hiện ở phía sau lưng một tên Thần Phủ cảnh hậu kì của Vạn Tổ Vực. Kiếm Hoàn trong tay bộc phát ra hào quang sáng chói, tựa như sao chổi rơi, trực tiếp trảm vào trên thân thể tên cường giả Vạn Tổ Vực kia.
- Aaaaaa!
Tên cường giả Vạn Tổ Vực kia bị chém trúng, kêu lên từng tiếng kêu thảm thiết, thân thể ngã nhào xuống dưới, ấn ký trên thân thể cũng bị tác động nổ tung. Không gian xoay chuyển, trực tiếp nuốt thân thể hắn vào bên trong.
Chu Nguyên dùng một kích thành công, thân ảnh nhanh chóng hóa thành bóng ma biến mất.
Thế là giữa không trung đội hình mười mấy tên cường giả Pháp Vực tinh nhuệ của Vạn Tổ Vực lập tức rối loạn cả lên. Bởi vì cứ mỗi khi thân ảnh Chu Nguyên nhấp nhoáng một cái, thì cùng lúc cũng sẽ có một người bị chém thoát ra ngoài không gian, tổn thất thảm trọng.
Liễu Thanh Thục cũng tức giận tới xanh cả mặt, nhưng lại không làm gì được Chu Nguyên, nhất thời tiến thối lưỡng nan, trong lòng có chút hối hận vì trêu chọc phải cường địch.
Độ khó để giải quyết Chu Nguyên vượt xa so với những gì mà cô ta đoán trước.
Lại liếc mắt nhìn trận chiến giữa ba đội ngũ, sắc mặt Liễu Thanh Thục lại càng khó coi hơn. Bởi vì mặc dù thực lực tổng hợp của Vạn Tổ Vực cùng Võ Thần Vực đều mạnh hơn Thiên Uyên Vực, nhưng dù sao cô ta cùng Triệu Vân Tiêu cũng không phải là nhân vật số một của hai Vực, thế nên đội ngũ mà hai người dẫn theo đều không phải là đội ngũ chủ lực tinh nhuệ.
Mà Chu Nguyên lại chính là nhân vật đứng đầu bên Thiên Uyên Vực, thế nên chất lượng của đội ngũ của hắn còn mạnh hơn một chút so với bên này.
Bây giờ bọn hắn lại còn không hề kiêng nể gì mà dùng hết toàn bộ nguyên khí, thế nên dù trong tình huống lấy một địch hai, thì vẫn có thể áp chế hai đội ngũ địch đến liên tục bại lui.
Nhưng cũng may là vì đội ngũ Võ Thần Vực ở phía trước nhất, thế nên đa số người bị đào thải đều là người của Vực này. Còn phía bên cô ta, vì đứng ở đằng sau, nên tổn thất khá ít.
Chỉ là nếu cứ để tình trạng này kéo dài như vậy nữa thì sớm muộn gì đội ngũ của cô ta cũng tan tác hết.
Đôi mắt Liễu Thanh Thục lấp lóe, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên, việc gì mà phải hùng hùng hổ hổ thế. Nếu ngài cảm thấy không hài lòng với cách phân chia cũ, thì chúng ta có thể thương lượng một lần nữa mà.
- Thôi thì thế này, trong chín khu vực có Linh Cơ thịnh vượng thì Thiên Uyên Vực chiếm năm chỗ, thế nào?
Thân hình Chu Nguyên lóe lên, đã xuất hiện giữa không trung. Lúc này, mười mấy cường giả Pháp Vực ban đầu đã chỉ còn lại còn vài người. Ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ kiêng kị cùng sợ hãi nhìn Chu Nguyên.
- Thế Võ Thần Vực thì sao? -Chu Nguyên tựa như cười mà không phải cười, nói.
Liễu Thanh Thục mỉm cười nói:
- Triệu Vân Tiêu đã bị ngài đánh bại, đội ngũ Võ Thần Vực cũng đã phải gánh chịu tổn thất nặng nề. Bọn hắn không có tư cách chia cắt Linh Cơ cùng với chúng ta.
Chu Nguyên nghe vậy hơi nhíu mày. Nữ nhân này quả là âm hiểm, thấy Võ Thần Vực đã không còn tác dụng liền trở mặt phản bội.
Mấy ngời Võ Thần Vực nghe Liễu Thanh Thục nói vậy cũng hơi sững sờ, sau đó nhao nhao quát mắng, cuối cùng hốt hoảng chạy trốn.
Đội ngũ Thiên Uyên Vực thấy thế, cũng tạm dừng công kích, chờ đợi mệnh lệnh của Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy vậy, thản nhiên nói:
- Nếu như ngay từ đầu mà ngươi có thể có ý nghĩ như vậy thì có phải là tốt hơn không?
Liễu Thanh Thục vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cười nhạo một tiếng. Nếu như không phải thấy quá khó để giải quyết Chu Nguyên thì cô ta còn lâu mới cư xử nhẹ nhàng như bây giờ.
- Tổng các chủ Chu Nguyên, tuy rằng bây giờ ngài đang chiếm ưu thế, nhưng hẳn là ngài cũng nên cân nhắc đến vấn đề về sau chứ? Nên nhớ, thực lực của đội ngũ này của ta còn chẳng được tính là một trong năm đội ngũ mạnh nhất của Vạn Tổ Vực đâu. - Liễu Thanh Thục nói.
- Nếu như bây giờ ngài chịu nhường một bước, thì chắc chắn sẽ nhận lại được sự thân thiện của Vạn Tổ Vực chúng ta.
Chu Nguyên vẫn cứ lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Liễu Thanh Thục, nói:
- Khả năng mượn gió bẻ măng này của cô không kém đâu!
Liễu Thanh Thục thấy Chu Nguyên không nể mặt mũi như vậy, trong lòng tức giận, thầm nghĩ:
“Ngươi cứ việc đắc ý đi. Về sau sẽ có lúc ngươi phải quỳ xuống xin lỗi!”
Chu Nguyên lắc đầu, nhìn qua thì cô ả này có vẻ xinh đẹp hiền dịu, nhưng thực tế tâm cơ lại độc ác vô cùng. Cô ta chịu thua chỉ là vì tình thế không ổn mà thôi, về phần cái gì mà thân thiện hữu nghị đến từ Vạn Tổ Vực, đúng là trò cười. Nếu có thì chỉ sợ là sự căm thù đi.
Nếu để cho cô ả Liễu Thanh Thục này có cơ hội, thì chắc chắn cô ta sẽ không do dự trả thù lại, thậm chí trả thù còn tàn ác hơn.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua đội ngũ còn khá hoàn hảo của Vạn Tổ Vực, mặc dù trong lòng cũng muốn tiêu diệt đội ngũ này, nhưng nếu thực làm như vậy thì phía bên mình cũng sẽ phải gánh chịu một chút tổn thất, không đáng.
Thế nên sau khi trầm ngâm một lúc, Chu Nguyên nhìn thẳng Liễu Thanh Thục, nói:
- Lúc trước ta đã nói rồi, trong tòa tiểu không gian này, các ngươi đừng hòng đạt được bất cứ một thứ gì. Tất cả chín khu vực có Linh Cơ này... Thiên Uyên Vực ta muốn tất!
- Nếu cô còn biết điều, thì mau mang người rời đi. Bằng không, chỉ sợ là trong lần Đại hội Cửu Vực này thì đội ngũ của cô liền dừng bước ở đây đi.
Nhìn thấy Chu Nguyên vẫn không chịu thỏa hiệp, Liễu Thanh Thục hận đến mức cắn chặt răng. Cô ta nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên muốn tuyệt tình đến mức này sao?
Chu Nguyên vẫn bình tĩnh, không thèm để ý, chỉ nói:
- Sau mười hơi nữa, Thiên Uyên Vực ta sẽ phát động công kích!
Liễu Thanh Thục tức giận nắm chặt nắm đấm. Chu Nguyên quá khó chơi, khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Thời gian chớp mắt qua nhanh, trên thân thể Chu Nguyên bắt đầu nổi lên nguyên khí bàng bạc.
Ngay khi mười hơi gần kết thúc, Liễu Thanh Thục cũng phải làm ra quyết định, cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên, Đại hội Cửu Vực mới chỉ bắt đầu mà thôi, hi vọng ngươi vẫn còn có thể huênh hoang như vậy!
- Đi!
Cô ta quát nhẹ một tiếng, sau đó dẫn theo đám người Vạn Tổ Vực, vẫn còn rất không cam lòng, rời đi.
Đám người Thiên Uyên Vực thấy vậy, lập tức bộc phát lên những tiếng hoan hô vang dội. Bọn họ đánh bại được đội ngũ của Vạn Tổ Vực cùng Võ Thần Vực, đúng là nở mày nở mặt.
Ngược lại, Chu Nguyên lại rất bình thản, trong lòng suy nghĩ, Liễu Thanh Thục phẫn nộ như thế, xem ra ân oán giữa hai bên càng ngày càng sâu rồi.
Nhưng dù thế vẫn không sao, dù sao gì thì gì, cuối cùng hai bên cũng phải có một trận đấu.
Chu Nguyên lắc đầu, nhìn về phía đám người còn đang reo hò, vung tay lên.
Cứ thu hoạch thành quả thắng lợi của nơi này rồi hẵng tính tiếp.