Thiên địa xanh biết, sinh cơ dào dạt.
Dãy núi trải dài, lan tràn trên cả một vùng bình nguyên, nhìn từ xa như một tầng ngăn cách giữa hai thế giới.
Mà lúc này, Chu Nguyên đang dẫn theo đội ngũ dừng chân trên một ngọn núi lớn. Mà khi đám người vừa mới rơi xuống thì lập tức có những tiếng hô cùng tiếng mừng rỡ bộc phát ra.
Bởi vì bọn hắn phát hiện số lượng lớn Linh Cơ được sinh ra trong ngọn núi này.
Chu Nguyên cũng không khỏi cảm thán, nguyên khí thiên địa của tòa tiểu không gian này quả là nồng đậm, ngay cả số lượng Linh Cơ được sinh ra cũng vượt xa so với lúc trước. Phải biết, nơi này cũng chỉ là một địa điểm mà trước đó trinh sát tùy ý tìm kiếm mà thấy mà thôi. Vì thế có thể tưởng tượng nếu ở những chỗ khác thì số lượng Linh Cơ tồn tại cũng sẽ không hề ít.
Hơn nữa, tòa tiểu không gian này còn càng thêm bao la so với các tòa trước đó.
- Sâu trong dãy núi hẳn là còn có nhiều Linh Cơ chưa tìm thấy, phái các trinh sát ra để tìm kiếm định vị đi! -Chu Nguyên nhìn về phía Thương Tiểu Linh, nói.
Thương Tiểu Linh gật gật đầu, lập tức xoay người đi truyền lệnh.
Y Thu Thủy đứng tại bên cạnh Chu Nguyên, nhìn ra xa xa, nói:
- Nếu nguyên khí của tòa tiểu không gian này đã nồng đậm như vậy thì khả năng sinh ra Tiên Thiên Linh Cơ là rất cao.
Nói tới đây, nàng hơi dừng một chút, nói:
- Cũng đồng nghĩa với việc khả năng chúng ta gặp phải đội ngũ chủ lực của tám Vực khác cũng tăng lên.
- Thậm chí, còn không phải là một đội.
Chu Nguyên cũng trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không có vẻ quá sợ hãi, nói:
- Không sao, mặc kệ kẻ địch là ai, nếu chúng ta đánh được thì đánh, không đánh được liền chạy.
Y Thu Thủy nghe vậy không khỏi bật cười. Còn tưởng rằng cái tên này sẽ nói ra mấy lời cổ vũ khích lệ nữa cơ, ai ngờ lại nói thẳng nói thật như vậy.
Chu Nguyên cười cười, cũng không cảm thấy xấu hổ, nói:
- Thực lực không bằng người ta, cho nên phải tạm thời rút lui thì cũng không có gì là mất mặt. Thậm chí trước khi ta có thể xuyên qua tầng Thần Phủ thứ chín, ta đều không dự định liều mạng với bốn tên đứng đầu bảng kia.
Y Thu Thủy nghe vậy chậc chậc vài tiếng, nói:
- Làm sao nghe lời huynh nói mà ta lại cảm thấy có mùi vị của sự kiêu ngạo quanh quẩn đâu đây. Huynh nói thế nghĩa là trừ bốn người đứng đầu bảng ra, thì huynh đều có tự tin so tay với mấy người xếp phía sau rồi à?
Phải biết, tám vị trí đầu trong Thần Phủ bảng đều là những thiên kiêu tuyệt đỉnh chân chính. Đó là dòng máu mới mà cả Bát Vực đang dốc lòng bồi dưỡng. Thiên phú của bọn hắn, những tài nguyên mà bọn hắn được hưởng thụ, đều vượt xa so với những thiên kiêu của thế lực đỉnh tiêm kia.
Thế nên mặc dù nói trong quãng đường vừa qua, Chu Nguyên liên tiếp đánh bại Lô Hải, Triệu Vân Tiêu, Liễu Thanh Thục, nhưng nếu đem mấy người này so với tám vị Thần Phủ đứng đầu bảng thì còn kém nhiều lắm.
Theo Y Thu Thủy, dù hiện tại Chu Nguyên còn chưa thể sánh ngang được với tám người này thì cũng chẳng có gì là mất mặt. Thế nhưng theo như lời Chu Nguyên nói thì có vẻ là chỉ khi gặp phải bốn người đứng đầu mới có thể khiến cho hắn tạm thời rút lui. Về phần bốn người xếp sau thì còn chưa đủ thực lực để hắn phải làm như thế.
Nếu là người không hiểu Chu Nguyên ở đây, nghe vậy thì ắt sẽ cho rằng hắn đang cuồng vọng tự đại.
Chu Nguyên cười cười, không nói thêm gì, hai mắt khép hờ, cẩn thận tĩnh tâm cảm ứng thiên địa, tìm kiếm ba động kỳ diệu khiến cho Thần Phủ của hắn rung động kia.
Đó là Tiên Thiên Linh Cơ!
Nhưng cũng tiếc là, mặc dù Chu Nguyên có thể cảm nhận được trong tòa tiểu không gian này chắc chắn có Tiên Thiên Linh Cơ, nhưng lại tạm thời không xác định được nó ở nơi nào.
“Xem ra trước mắt chỉ có thể dựa vào thăm dò từng chút một để tìm kiếm mà thôi.”
Sau một lúc lâu, Chu Nguyên mở ra hai mắt, vừa định nói chuyện, ánh mắt chợt biến hóa, quay đầu nhìn về một phía khác của dãy núi. Bởi vì ở nơi đó đột nhiên có nguyên khí cuồng bạo nổ ra.
- Truyền lệnh tất các đề phòng, trinh sát tiếp cận thăm dò!
Y Thu Thủy nghe vậy, vội vàng xoay người phát ra mệnh lệnh.
Trong núi, đám người vốn đang thu thập Linh Cơ nghe thấy tiếng cảnh báo, cũng lập tức quay về, hội tụ lại trên đỉnh núi, nguyên khí thoáng hiện, đề phòng nhìn qua phương hướng truyền tới tiếng nguyên khí va đụng.
Trong sự đề phòng của mọi người, từ chỗ xa có tiếng xé gió vang lên, sau đó liền thấy mười mấy bóng người vội vàng lướt đến.
Đây đều là các trinh sát được phái ra thăm dò.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ, chỉ thấy ở nơi đó liên tiếp vang lên những tiếng thú gào. Ngay sau đó, mấy trăm bóng người vút không đuổi tới.
Mà khi Chu Nguyên nhìn thấy những thân ảnh này thì trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì mấy trăm người này đều đang cưỡi trên đủ loại nguyên thú, hoặc chim bay, hoặc thú chạy. Lúc bọn hắn vừa tiến tới, tiếng thú gào thét rầm trời, thanh thế dọa người.
- Là đội ngũ của Ngự Thú Vực! -Y Thu Thủy thấy vậy, lập tức nói.
Trong Cửu Vực thì cũng chỉ có người của Ngự Thú Vực mới sử dụng nhiều Nguyên thú như vậy thôi.
- Chỉ là không biết đội ngũ này do ai dẫn đầu? Hi vọng không phải là đội ngũ chủ lực, nếu không thì khá phiền toái đây! -Y Thu Thủy nói khẽ.
Thế nhưng Chu Nguyên lại trực tiếp dội một gáo nước lạnh vào hi vọng của Y Thu Thủy, hắn nói:
- Rất tiếc, lời cầu của muội không linh nghiệm rồi, đây là đội ngũ chủ lực của Ngự Thú Vực!
Ánh mắt của Chu Nguyên khóa chặt vào một chỗ trong đội ngũ của Ngự Thú Vực, chỉ thấy ở nơi đó có một con trâu mập, toàn thân màu ố vàng, miệng kêu từng tiếng uể oải bò...ò, đang bước từng bước nặng nề như đất rung núi chuyển. Mà cưỡi trên thân thể cường tráng như núi của con trâu mập này là một tên béo trắng tròn vo.
Trâu mập đi cùng với mập mạp, trông khá tức cười.
Chỉ là khi đám người Y Thu Thủy nhìn thấy tên mập béo trắng này, sắc mặt lại trở nên cực kỳ ngưng trọng, bởi vì bọn hắn cũng nhận ra, đây chính là nhân vật số một của đội ngũ Ngự Thú Vực tham gia Đại hội Cửu Vực lần này, người đang xếp vị trí thứ tám trên Thần Phủ bảng - Viên Côn!
- Con vật mà hắn cưỡi là Đại Địa Thần Ngưu, lực lớn vô cùng, đi lại như núi chuyển, nghe nói nếu triệt để trưởng thành thì có thể đạt tới thất phẩm, sánh ngang với cường giả Nguyên Anh. -Y Thu Thủy nhỏ giọng nói.
Chu Nguyên gật gật đầu, thân hình chậm rãi bay lên, đứng giữa không trung.
- Thiên Uyên Vực Chu Nguyên gặp qua Viên Côn các hạ! -Chu Nguyên cao giọng hô lên.
Trên thân cự ngưu, đôi mắt híp nho nhỏ của Viên Côn cũng nhìn tới, hắn lộ ra nụ cười thật thà, nói:
- Không ngờ lại gặp đội ngũ của tổng các chủ Chu Nguyên.
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Viên Côn các hạ, Thiên Uyên Vực chúng ta là người tới trước mảnh khu vực này, vậy vì sao các hạ lại hạ lệnh đuổi các trinh sát của ta đi?
Viên Côn nghe vậy lắc đầu nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên nói vậy là không đúng rồi, quy tắc của Đại hội Cửu Vực cũng đâu có quy định người nào tới trước thì được đâu!
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Chu Nguyên, sâu trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Thật ra lúc trước khi phát hiện các trinh sát của Thiên Uyên Vực, hắn cũng không để ý lắm, trực tiếp hạ lệnh xua đuổi những người này.
Nhưng hắn cũng không ngờ tới, rằng các trinh sát này lại thuộc về đội ngũ do Chu Nguyên dẫn đầu.
Bản thân Viên Côn cũng không hề coi thường Chu Nguyên. Đừng nhìn hắn trông có vẻ thật thà, nhưng thực tế lại là người khôn khéo cẩn thận. Lúc trước, hắn đã từng cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người Chu Nguyên.
Hắn khẳng định, vị tổng các chủ Thiên Uyên Vực này cũng không hề yếu như những người khác tưởng tượng như vậy.
Cũng chính bởi sự cẩn thận này, lúc nãy hắn mới không hạ lệnh trực tiếp chiến đấu.
Thế nhưng nếu chỉ vì thế mà muốn để cho hắn phải từ bỏ khu vực Linh Cơ này thì cũng là điều không thể nào. Mọi chuyện còn cần phải xem năng lực của Chu Nguyên. Viên Côn cần biết, rốt cuộc thì vị tổng các chủ mới nổi của Thiên Uyên Vực này có tư cách để ngồi ngang hàng với các thiên kiêu có uy tín lâu năm như bọn hắn không đã.
Chu Nguyên nghe Viên Côn nói, trầm mặc một lúc, nói:
- Nói như thế nghĩa là Viên Côn các hạ vẫn có ý định so tay một trận với chúng ta hả?
Chu Nguyên hiểu, đừng nhìn bộ dáng tên Viên Côn này trắng trắng mập mập như đám con em nhà giàu, nhưng nếu hắn đã có thể leo lên, ngồi vững trên cái vị trí lãnh tụ của Thần Phủ cảnh của Ngự Thú Vực thì đương nhiên không thể là người đơn giản được.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vung lên.
Oanh!
Ở đằng sau, đám người Thiên Uyên Vực thấy vậy, đồng loạt bộc phát nguyên khí.
Mà phía bên Ngự Thú Vực cũng trở nên bạo động, bầu không khí dần trở nên giương cung bạt kiếm.
Viên Côn vẫn ngồi trên lưng con Đại Địa Thần Ngưu kia. Hắn duỗi tay áo, lâu vết mồ hôi trên mặt, nhìn trước nhìn sau, sau đó đập nhẹ tay lên lưng Thần Ngưu. Thần Ngưu được ra hiệu, chậm rãi đi ra.
Thế là Viên Côn đi tới khoảng cách cách Chu Nguyên mấy trăm trượng, nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên à, nếu cả đội ngũ cùng chiến đấu thì khó tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong...
- Hay là...
Hắn cười lên, con mắt híp lại, nói:
- Chỉ hai người chúng ta chơi thử một chút?