Trong chớp mắt khi Chu Nguyên bước vào kết giới kim quang, choáng ngợp tầm mắt hắn là hào quang óng ánh. Nhìn về đâu cũng chỉ thấy kim quang.
Ong ong!
Đột nhiên, một luồng ba động dị thường truyền ra từ sâu trong kết giới. Chỉ thấy hư không dập dờn, một số lượng lớn kim quang đặc như thực chất tuôn ra, từ trên trời giáng xuống, vẩy vào các nơi trong kết giới.
Chu Nguyên nhìn chăm chú luồng kim quang đặc như thực chất kia, cảm nhận lực lượng ba động đặc thù bên trong nó.
Đó là dấu hiệu khi Tử Ngọ Kim Quang đã bắt đầu vận chuyển.
Một khi để những kim quang này rơi vào trên người, vậy thần hồn sẽ bị mê muội, trở nên ngưng trệ, thân thể khó có thể động đậy, đến lúc đó chỉ còn cách đứng yên để kẻ địch muốn làm gì thì làm.
“Chắc hẳn lúc này các đội ngũ khác tiến vào trong kết giới cũng đã gặp phải kim quang.”
Chu Nguyên lấy một chiếc gương đồng ra từ trong tay áo. Chỉ thấy trên bề mặt gương có nhiều điểm sáng lấp lóe, mỗi điểm sáng đại diện cho một đội ngũ.
Mà lúc này, những điểm sáng kia đều có vẻ ảm đạm. Đó là bởi vì bọn hắn đã đóng lại cảm ứng thần hồn tự thân. Mà một khi thần hồn bị đóng lại, thì Tán Phách Kim Quang cũng không còn có cách nào có thể tổn thương tới thần hồn được nữa.
Nhưng ngược lại, không có trợ giúp của thần hồn, độ nhạy cảm của bọn hắn với bên ngoài sẽ giảm xuống.
Chỉ là, nếu những người khác thì có thể đóng lại thần hồn để tránh né Tán Phách Kim Quang, nhưng Chu Nguyên thân là người chủ trì, lại không thể dùng cách gần như tự mình hại mình này để tránh né.
Thần sắc Chu Nguyên bình thản, mắt nhìn làn kim quang đang bao phủ xuống kia, một tay nhấc lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay đang có từng đạo Nguyên văn tỏa sáng dâng lên.
Những Nguyên văn kia bay ra, hóa thành một chiếc lồng ánh sáng bao phủ bên ngoài thân thể Chu Nguyên. Mà khi những luồng Tán Phách Kim Quang kia rơi xuống thì sẽ bị những Nguyên văn trên lồng ánh sáng hóa giải, đánh tan.
Tuy nhiên theo đó thì số lượng Nguyên văn trên lồng ánh sáng cũng giảm bớt. Thế nên Chu Nguyên còn cần liên tục bổ sung.
Ở một nơi nào đó của kết giới, Tiết Kinh Đào nhìn đám người Chu Nguyên xông vào kết giới, cười lạnh một tiếng, nói:
- Lại đi ra lệnh cho mọi người chủ động đóng lại thần hồn, đây chính là thủ đoạn của ngươi à? Quả thực là buồn cười.
- Một khi đóng lại thần hồn, vậy những thành viên kia đã gần như trở thành kẻ điếc, kẻ mù lòa, vậy để cho bọn hắn vào trong kết giới thì làm được cái gì? Làm bia đỡ đạn à?
Ánh mắt Tiết Kinh Đào lóe lên, nói:
- Phái ra một số người đi tập kích, chú ý chỉ chuyên ra tay với người Ngự Thú Vực.
Thủ đoạn của Tiết Kinh Đào quả là âm hiểm. Bởi vì Chu Nguyên chính là người chủ trì của đợt xông trận này. Nếu như đến lúc đội ngũ bị tổn thương, mà lại toàn là người của Ngự Thú Vực bị thương, mà bên Thiên Uyên Vực lại chẳng tổn hao gì, thì ắt sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Đến lúc đó hai bên đã có lòng nghi ngờ nhau, cái gọi là hợp tác hết sức yếu ớt này cũng trực tiếp sụp đổ.
Mệnh lệnh của Tiết Kinh Đào được truyền ra, ở phía dưới lập tức có người nhận lệnh, thân ảnh vừa động, đã tan biến ở trong kim quang.
Trong kết giới kim quang, Chu Nguyên nhìn Tán Phách Kim Quang vung vãi đầy đất, thở dài một hơi. Giờ coi như cũng đã hóa giải được đợt tấn công thứ nhất, bây giờ liền đến phiên hắn ra tay.
Chu Nguyên cầm gương đồng trong tay, nhìn những điểm sáng ở trên đó.
- Đội Giáp số năm đi về bên phải trăm bước, công kích toàn lực phía chính tây.
- Đội Giáp số tám đi thẳng 300 bước, công kích phía chính nam.
- Đội Ất số ba đứng tại nguyên chỗ, công kích phía đông bắc.
- ...
Từng mệnh lệnh truyền qua gương đồng, truyền vào trong kết giới kim quang, đưa tới trong tai rất nhiều đội ngũ.
Nhận được mệnh lệnh, một số đội ngũ cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Chu Nguyên, bắt đầu hành động.
Chỉ là khi bọn hắn đi tới địa điểm được chỉ định, ánh mắt khóa chặt phương hướng mà Chu Nguyên nói, lại chỉ thấy kim quang ngập tràn, dường như chẳng có gì khác biệt so với những chỗ khác.
- Tấn công!
Âm thanh của Chu Nguyên lại lần nữa vang lên từ trong chiếc ngọc giản mà bọn hắn cầm trên tay.
Tất cả đội ngũ đều cắn răng, ánh mắt trở nên kiên quyết, nguyên khí vận chuyển, chỉ trong nháy mắt, từng dòng lũ nguyên khí gào thét lao ra, mang theo lực công kích cuồng bạo không gì sánh được đánh vào chỗ kim quang ngập tràn kia.
Ầm ầm!
Ba động nguyên khí bộc phát ra.
Chỉ thấy kim quang ở ngay chỗ bị nguyên khí tấn công bắt đầu gợn sóng. Sau một khắc, kim quang dần dần tán đi, để lộ ra cảnh tượng thực chất bên trong.
Chỉ thấy đây là một khu vực che kín tuyết của núi băng, cùng với đó là một vài thân ảnh đệ tử Tử Tiêu Vực. Lúc này cả đám người này đang mang theo vẻ mặt khiếp sợ nhìn đội ngũ ở xa, không hiểu vì sao đối phương lại có thể phát hiện chỗ ẩn thân của mình.
Lúc này, trên đỉnh đầu của những đệ tử Tử Tiêu Vực này còn có một tấm gương đang bay lơ lửng.
- Tiêu diệt bọn hắn, đánh nát Kính kim quang, đó chính là một tiết điểm của kết giới kim quang. -Âm thanh của Chu Nguyên lại thông qua ngọc giản truyền tới tất cả các đội ngũ.
Tấ cả đội ngũ còn đang trong trạng thái chấn kinh, nghe Chu Nguyên nhắc nhở mới tỉnh hồn lại, ai nấy vẻ mặt phấn chấn, đặc biệt là mấy người Ngự Thú Vực kia. Trước đây bọn hắn đã từng đi theo Viên Côn xông trận một lần. Nhưng kết quả của lần đó là khá thảm liệt. Nếu như không phải là Cửu Cung còn nương tay, thì e rằng bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn hơn nữa.
Mà dù cho trả ra một cái giá to lớn như thế, bọn hắn cũng không thể phát hiện bất cứ một chỗ tiết điểm nào...
Thế mà bây giờ Chu Nguyên chỉ nói dăm ba câu đã dẫn dắt bọn họ tìm ra được những tiết điểm vốn được ẩn giấu kỹ càng trong kết giới này một cách dễ dàng. So sánh hai bên liền hiểu trình độ phá trận của Chu Nguyên còn cao minh hơn Viên Côn rất nhiều.
Việc này đã tiếp thêm lòng tin cho đám người. Thế là một khắc sau, cả đám đều vận chuyển nguyên khí, trực tiếp bộc phát ra thế công hung hãn nhất, bao trùm về phía đám người Tử Tiêu Vực kia.
Lần này, tiến vào trong phá trận đều là những người tinh nhuệ nhất của hai Vực, mà đội ngũ bên Tử Tiêu Vực lại chỉ là đội ngũ hạng hai, hạng ba do Tiết Kinh Đào dẫn đầu mà thôi. Thế nên khi cả hai bên va chạm thì không thể nghi ngờ là kết quả nghiêng hẳn về một bên...
Mặc dù đội ngũ của Tử Tiêu Vực cũng đang cật lực chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết quả bị đánh cho phun máu bay ra, nhao nhao tan tác.
Oanh!
Cuối cùng từng dòng lũ nguyên khí bắn thẳng về phía tấm gương màu vàng đang treo trên không trung kia.
Răng rắc!
Ở rất nhiều nơi của kết giới kim quang, từng mặt gương màu vàng bị công kích, đồng thời bể nát.
Chu Nguyên hơi nghiêng đầu, nghe những âm thanh rất nhỏ truyền tới kia, khóe miệng nổi lên vẻ mỉm cười.
Những tiết điểm này bị phá vỡ, tòa kết giới kim quang này đã xuất hiện lỗ thủng, không còn hoàn mỹ nữa.
Cục diện đã bắt đầu nghiêng về phía hắn.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó của kết giới, sắc mặt Tiết Kinh Đào đột nhiên trở nên trắng bệch. Bởi vì hắn có thể cảm giác được rất nhiều tiết điểm do Tử Tiêu Vực bọn hắn trấn thủ đang nhanh chóng tan vỡ.
Kim quang trong kết giới bắt đầu rung động, đó là dấu hiệu khi kết giới bắt đầu rạn nứt.
- Sao lại có thể như vậy...
- Làm sao hắn lại có thể phá hoại kết giới kim quang nhanh như vậy được?
Tiết Kinh Đào không nhịn được gầm thét lên. Còn nhớ lúc trước khi Viên Côn xông trận còn bị hắn trêu đùa chật vật không chịu nổi, còn tên Chu Nguyên này còn chẳng xếp hạng bằng Viên Côn, thế mà làm sao lại có thể có kết quả như vậy?
Ánh mắt hắn biến ảo, quát lên:
- Lập tức công kích!
Kim quang dao động, rất nhiều thân ảnh lao ra.
Trong kết giới kim quang, ánh mắt Chu Nguyên lóe lên, trong khoảnh khắc khi những tiết điểm kia bị phá hủy, rất nhiều quỹ tích vận chuyển của tòa kết giới này đã bị Chu Nguyên bắt được.
Hắn hơi nghiêng đầu, cảm nhận một chút ba động rất nhỏ trong kết giới, khóe miệng hơi cong lên:
- Ngu xuẩn!
- Đội Giáp số năm, cẩn thận phía bên trái, chuẩn bị phản kích.
- Đội Ất số ba, cẩn thận ở 30 trượng sau lưng.
- ...
Nghe được tiếng nhắc nhở của Chu Nguyên, nhưững đội ngũ kia không hề do dự, lập tức vận chuyển nguyên khí đánh mạnh vào hướng mà hắn đã chỉ.
Phanh phanh!
Nguyên khí bạo tạc, từng bóng người bị đánh bay ngược lại phía sau, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong kết giới kim quang.
Chu Nguyên bình thản đứng đó, tên Tiết Kinh Đào này khá âm hiểm, lại còn dự định đánh lén, chỉ tiếc là dù vậy cũng không thể cứu vãn cục diện này được. Hơn nữa bản thân kẻ này ra lệnh cho nhiều người di chuyển dưới sự bảo hộ của kết giới, đã một phần nào đó làm cho kết giới bị bại lộ càng nhiều sơ hở, khiến cho tốc độ phát hiện các tiết điểm khác của Chu Nguyên càng nhanh hơn.
- Tiếp tục phá hủy tiết điểm.
Thế là tiếp đó, từng mệnh lệnh được truyền ra. Kết quả là càng ngày càng nhiều tiết điểm bị phá hư.
Kết giới kim quang ngày càng rung động, tựa như sắp bị vỡ nát.
Tiết Kinh Đào nhìn cục diện dần thoát khỏi khống chế của mình, toàn thân đều run rẩy, da đầu tê dại. Kết giới cường đại như vậy mà lại chẳng chống nổi nửa nén hương, liền sắp bị Chu Nguyên phá rồi sao?
- Hắn làm thế nào mà được như vậy?!
Chỗ đỉnh núi băng sơn, Cửu Cung vốn đang lười biếng ngồi xếp bằng trên một tảng đá, lại vào lúc này đột nhiên đứng dậy, quét mắt nhìn từng điểm sáng trên màn hình đang nhanh chóng dập tắt, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Tên này lại có trình độ Nguyên văn cao như vậy ư?
- Cái tên Tiết Kinh Đào này quả là vô dụng... Lại đi vận chuyển những lực lượng khác của kết giới để đánh lén, đúng là không có đầu óc.
Cửu Cung liếm môi, trong đôi mắt lộ ra chiến ý nóng bỏng.
- Nhưng mà thế này mới có chút thú vị chứ!
Hai ngón tay thon mảnh của Cửu Cung nhanh chóng kết ấn, đôi mắt dần khép hờ lại.
Trong chớp nhoáng ấy, cả tòa kết giới kim quang vốn đang rung chuyển lại dần ổn định lại.
Chu Nguyên đang đứng trong kết giới, ánh mắt cũng đột nhiên ngưng lại, ngẩng đầu nhìn vào chố sâu trong kết giới.
Hắn biết, giờ khắc này, cô nàng Cửu Cung kia đã xuất thủ thu hồi quyền khống chế của kết giới kim quang.
Rốt cuộc, vị thiên kiêu đỉnh tiêm của Huyền Cơ Vực này đã không nhịn được muốn ra tay rồi!