Khi uy áp dần dần tràn ra từ trong thân thể Triệu Mục Thần, thì trong vùng tinh không này, vô số ánh mắt đều mang theo vẻ sợ hãi nhìn lại. Dù sao Triệu Mục Thần có uy vọng quá lớn trong lớp Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên. Nếu như hắn muốn xuất thủ với ai, thì tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn tới cục diện hiện nay.
Nhưng điều làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi là uy áp của Triệu Mục Thần lại hướng về Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực...
Cùng với đó, rất nhiều người không khỏi kinh ngạc, bởi vì trước đó cũng chưa từng nghe nói giữa Triệu Mục Thần và Chu Nguyên có mâu thuẫn gì...
Nhưng càng nhiều người lại mang theo tâm tình cười trên nỗi đau của người khác mà đứng nhìn. Bởi vì bây giờ vừa mới vào tiết mục chính của Đại hội Cửu Vực, thế mà nếu vị tổng các chủ Chu Nguyên này bị đào thải ngay ở lúc này, vậy không biết sẽ khó chịu cỡ nào.
Từ Minh thấy cảnh này, cũng nở ra một nụ cười đầy mỉa mai, hắn lắc đầu, xem ra không đến phiên mình đi dạy dỗ Chu Nguyên rồi...
Viên Côn ở cách đó không xa cũng sờ lên cái cằm trắng trắng mập mập, không nhịn được thở dài một hơi. Đối mặt với kẻ hung hãn như Triệu Mục Thần thì dù cho có là hắn cũng chẳng giúp được gì.
Dù sao hắn còn có trách nhiệm chiếu cố đám người Ngự Thú Vực của mình, nếu bây giờ đắc tội Triệu Mục Thần cùng Vạn Tổ Vực, thì cực kỳ không sáng suốt.
Vẻ mặt Cửu Cung cũng mang theo nét tiếc hận. Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, nàng có thể hiểu rõ tiềm lực của Chu Nguyên. Nếu như chờ đến lúc hắn khơi thông được tầng Thần Phủ thứ chín thì chỉ sợ là lực chiến đấu của hắn cũng đủ để xếp vào trước bốn.
Đến lúc đó, dù cho Triệu Mục Thần có muốn đối phó Chu Nguyên thì cũng phải phí công phí sức một chút.
- Đáng tiếc... xem ra Triệu Mục Thần cũng không muốn cho Chu Nguyên có cơ hội trưởng thành.
- Nhưng... có lẽ bại ở dưới tay Triệu Mục Thần cũng không tính là quá mất thể diện.
Có thể thấy dù là người kiêu ngạo như Cửu Cung cũng không khỏi tán thưởng trước sức mạnh của Triệu Mục Thần.
Có lẽ trong tương lai sẽ có lúc Chu Nguyên có đủ tư cách để đấu một trận với Triệu Mục Thần, nhưng không phải hiện tại... Hơn nữa, đợi đến lúc Chu Nguyên lại tiến thêm một bước thì chỉ sợ là Triệu Mục Thần đã đột phá lên Thiên Dương cảnh, đến lúc đó thì chênh lệch giữa hai bên càng lớn hơn.
Trên con đường tu luyện, nếu chậm một bước hơn người, thì chỉ sợ sẽ càng ngày càng chậm, không phải dễ mà đuổi kịp được.
Chỗ đội ngũ của Võ Thần Vực, Võ Dao khoác bộ váy đỏ rực, sắc bén uy nghiêm, hai tay ôm ngực, mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt lưu động, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, đứng ở phía sau nàng là hai người Lam Đình cùng Triệu Vân Tiêu. Sắc mặt bây giờ của Triệu Vân Tiêu vẫn còn trắng bệch, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Trước đó, trong tòa tiểu không gian kia, suýt chút nữa hắn đã bị Chu Nguyên đánh chết.
Thực ra, giờ đây sâu trong nội tâm hắn đã bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi. Trận đấu suýt chết ấy đã để hắn hiểu rõ, rằng hai bên đã không còn đứng ở trên cùng một đẳng cấp.
Tên thanh niên mà năm đó suýt nữa bị hắn đánh chết trên tường thành Đại Võ... nay đã vượt xa hắn rồi.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Triệu Vân Tiêu không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc này.
Lam Đình đứng ở một bên cũng chỉ trầm mặc không nói. Hắn cũng đã biết những sự việc mà Triệu Vân Tiêu gặp phải. Mà thực lực của hắn cũng chỉ sàn sàn với Triệu Vân Tiêu, nếu Chu Nguyên đã có thể một quyền đánh gần chết Triệu Vân Tiêu, thì đổi lại là hắn kết cục gặp phải cũng sẽ không khác mấy.
Hai kẻ mà lúc ban đầu tràn đầy tự tin còn đánh cược nọ kia, nay lại xám xịt không còn chút ngạo khí.
Võ Dao hơi lướt mắt quan sát hai người một chút, âm thầm lắc đầu. Ban đầu coi thường Chu Nguyên đã chứng tỏ ánh mắt hai người này kém cỏi, tự cao tự đại; nay vừa mới bị đánh bại thì tâm chiến đã hoàn toàn biến mất, không hề có tính bền dẻo kiên trì. Chỉ nhìn qua thôi đã thấy hai người này kém hơn Chu Nguyên quá nhiều.
Nếu như để cho hai người này nếm thử những gian khổ hiểm nguy mà Chu Nguyên từng trải qua trước đây, thì chỉ sợ cả hai đã sớm chôn thây ở đâu đó rồi, chứ nói gì tới kiên cường quật khởi?
Chỉ tiếc, bây giờ Chu Nguyên lại phải đối mặt với Triệu Mục Thần, đây quả là một thử thách cực kỳ nguy hiểm.
Võ Dao xoa nhẹ ngón tay, ánh mắt lấp lóe. Bản thân nàng không muốn Chu Nguyên lại bị Triệu Mục Thần đào thải vào ngay lúc này. Bởi vì Đại hội Cửu Vực cũng là cơ hội tốt nhất để nàng thu hồi nốt đạo Thánh Long Khí Vận còn lại trong cơ thể Chu Nguyên.
“Cái tên Triệu Mục Thần này quả là toàn đi gây chuyện hỏng việc người khác.”
“Liệu có cần đi ra ngăn cản hay không đây?”
Trong tinh không, rất nhiều ánh mắt đều hội tụ vào đây, chờ đợi một trận trò hay chuẩn bị trình diễn.
Tại trong những cái nhìn cười trên nỗi đau khổ của người khác kia, thần sắc Chu Nguyên vẫn cứ bình tĩnh không gợn sóng, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, khuôn mặt không cảm xúc, chất lỏng màu bạc dần tràn ra bao trùm cánh tay giấu trong tay áo.
Tuy nhiên, trong chớp mắt khi nguyên khí trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào, thì trong vùng tinh không này lại đột nhiên dâng lên một luồng uy áp nguyên khí cực kỳ cường đại.
Vô số người cũng cảm ứng được, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy, Tô Ấu Vi của Tử Tiêu Vực tiến lên một bước, không gian quanh thân hơi chấn động, uy áp tỏa ra không hề kém hơn Triệu Mục Thần, mục tiêu của luồng uy áp ấy cũng chỉ thẳng Triệu Mục Thần.
Nàng không nói một lời, nguyên khí phun trào, tích súc mà không bộc phát.
Đây là tín hiệu cảnh cáo!
Tín hiệu này thông báo cho Triệu Mục Thần, nếu như hắn dám ra tay ở chỗ này, thì nàng cũng sẽ xuất thủ can thiệp.
- Xoạt!
Tiếng xông xao trầm trầm lập tức vang lên, khuếch tán ra xa tựa như sóng triều.
Cường giả các phương đều không khỏi chấn kinh, không ngờ tại giờ phút nguy hiểm này Tô Ấu Vi lại đứng ra, thay Chu Nguyên đối diện với Triệu Mục Thần!
Đến tột cùng thì hai người này có quan hệ như thế nào đây?!
Tuy rằng bọn họ cũng đã từng chứng kiến Tô Ấu Vi vì Chu Nguyên mà đẩy lui Từ Minh hồi còn ở trong Vẫn Lạc Chi Thành, nhưng dù sao Từ Minh cũng không thể so sánh được với Triệu Mục Thần...
Ở sau lưng Tô Ấu Vi, Tiết Kinh Đào không khỏi biến sắc. Lúc trước, hắn đã thêm mắm thêm muối đem hành động của Chu Nguyên đối với đội ngũ mình nói hết cho Tô Ấu Vi nghe rồi, bây giờ nàng lại tỏ thái độ, nhưng không ngờ là thái độ lại nghiêng về phía Chu Nguyên, đối phó với Triệu Mục Thần!
- Sư muội! Muội đang làm gì vậy? Tại sao muốn vì hắn mà đi đắc tội với Triệu Mục Thần cơ chứ? -Tiết Kinh Đào nghiêm nghị nói.
- Muội đừng quên thân phận bây giờ của mình!
Tô Ấu Vi chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, nói:
- Ngươi không hiểu, là bởi vì ánh mắt của ngươi quá nông cạn. Triệu Mục Thần là đại địch của chúng ta, bây giờ chúng ta ra tay bảo vệ Chu Nguyên, vậy sau này Chu Nguyên sẽ trở thành uy hiếp cực lớn cho Triệu Mục Thần!
Tiết Kinh Đào giận quá mà cười, Tô Ấu Vi đang đùa à? Cái tên Chu Nguyên kia mà có thể uy hiếp được Triệu Mục Thần à? Hắn là cái thá gì chứ?!
- Ta là đội trưởng của Tử Tiêu Vực, nếu ngươi đã không phục tùng quyết định của ta, thì có thể lập tức rời khỏi Đại hội Cửu Vực! -Tô Ấu Vi lạnh lùng nói, giọng nói chưa từng băng lãnh như bây giờ.
Tiết Kinh Đào nắm chặt nắm tay, khuôn mặt vặn vẹo, cuối cùng chỉ có thể oán hận lùi xuống, để lại một câu:
- Được, muội cứ làm ẩu đi, để xem sau khi trở về muội giải thích chuyện này thế nào với các vị trưởng lão!
Thế là trong rất nhiều tiếng xôn xao kia, ánh mắt Triệu Mục Thần cũng hơi ngưng tụ lại, hắn nghiêng đầu, nhìn qua Tô Ấu Vi, chậm rãi nói:
- Tô Ấu Vi, ngươi đang muốn tuyên chiến với ta sao?
Tô Ấu Vi nói:
- Nếu ngươi cảm thấy ta muốn làm vậy, vậy cứ coi như thế đi.
Triệu Mục Thần hơi lặng yên, nói:
- Ngươi có hiểu… nơi này không phải là chỗ tốt nhất, cũng không là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta giao thủ không?
Tô Ấu Vi lạnh nhat nói:
- Thế nên ta mới hy vọng ngươi có thể lý trí một chút!
Triệu Mục Thần lặng yên một lúc, chợt cười khẽ, giơ ngón tay lên, uy áp nguyên khí phát ra từ trong cơ thể dần tản đi, nói:
- Thôi được, như ngươi mong muốn. Tuy nhiên, Tô Ấu Vi, ngươi không bảo vệ nổi hắn đâu!
Tô Ấu Vi là đối thủ đáng để Triệu Mục Thần phải kiêng kị, hơn nữa, ngoại trừ Tô Ấu Vi ra thì hắn còn cảm nhận được một tia khí cơ mờ mịt cũng đang khóa chặt mình. Đối mặt với tình huống không xác định này, Triệu Mục Thần cũng chỉ đành tạm lui một bước.
Tô Ấu Vi lắc đầu nói:
- Chờ đến lúc Chu Nguyên khơi thông tầng Thần Phủ thứ chín, có lẽ chính ngươi mới là người phải cân nhắc xem làm thế nào để bảo vệ mình đi.
Triệu Mục Thần cười nói:
- Ngươi coi trọng hắn đến mức ấy cơ à? Nếu thế thì để ta rửa mắt mong chờ đi!
Thực ra Triệu Mục Thần cũng không hề coi thường Chu Nguyên, càng không coi thường thực lực của Chu Nguyên khi hắn xuyên qua tầng Thần Phủ thứ chín, chỉ là bản thân Triệu Mục Thần có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình mà thôi.
Uy áp của hai người dần thu lại, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong tinh không này cũng dần tiêu tán, rất nhiều người không khỏi tiếc nuối lắc đầu, đáng tiếc không được xem đánh nhau.
Tên Từ Minh kia lại tựa như cười mà không phải cười nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên thật là có phúc!
Trong ngôn ngữ mang theo cả châm chọc và mỉa mai.
Nhiều ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên cũng mang theo vẻ trêu tức, mà giấu ở đằng sau sự trêu tức ấy là ghen ghét cùng đố kị.
Đố kị vì Chu Nguyên lại có thể được Tô Ấu Vi để ý chăm sóc như vậy!
Chất lỏng màu bạc trong cánh tay Chu Nguyên cũng dần dần rút đi, hắn nhìn qua Từ Minh ở chỗ xa, nói:
- Trong chín pho tượng, mặc kệ ngươi chọn trúng pho tượng nào, ta cũng sẽ cướp đi.
Mặc dù tạm thời chưa tính toán với Triệu Mục Thần, nhưng lại có thể chọn tên Từ Minh này làm quả hồng mềm làm đối tượng xả giận.
Sư tử thì đợi chút nữa hẵng đánh, nhưng sài cẩu thì nên giết ngay bây giờ!
Từ Minh nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
- Xoạt!
Đám người vốn còn đang ngán ngẩm vì không được xem đấu đá thì nay lập tức ồn ào phấn chấn lên, không thể nghi ngờ là lời nói lúc nãy của Chu Nguyên chẳng khác nào là trực tiếp tuyên chiến với Từ Minh...
*Nguyên văn từ câu: chọn quả hồng mềm mà bóp, ý chỉ muốn dọa dẫm, ước lượng một nhóm người thì cứ chọn người yếu nhất mà thử, mà đè ép. Qua đó dễ dàng đạt hiệu quả như giết gà dọa khỉ.