Từng pho tượng cổ lão bay lơ lửng trong tinh không, tỏa ra khí tức thần bí.
Tổng cộng có chín pho tượng lớn, đứng thành một hàng theo thứ tự, càng lùi về sau thì càng khổng lồ, đặc biệt là pho tượng cuối cùng kia đã cao tới vạn trượng, pha tạp, cổ xưa, tựa như Thần Đế đang nhìn xuống chúng sinh.
Chu Nguyên quan sát những pho tượng này, Thần Phủ trong cơ thể thì điên cuồng rung động, nguyên khí trong cơ thể cũng mất khống chế.
Hắn phải rất tốn công mới áp chế được Thần Phủ yên tĩnh trở lại, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng không phải vì mệt, mà là vì hưng phấn. Biểu hiện dị thường của Thần Phủ là vì nó cảm ứng được sự tồn tại của Tiên Thiên Linh Cơ, rất nhiều Tiên Thiên Linh Cơ.
Rất có khả năng là trong chín pho tượng thần bí kia có cất giấu rất nhiều Tiên Thiên Linh Cơ!
Hơn nữa, theo thứ tự từ thấp đến cao của các pho tượng thì khả năng cao là pho tượng càng cao lớn, lượng Tiên Thiên Linh Cơ ẩn chứa bên trong sẽ càng nhiều...
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn về phía pho tượng cao vạn trượng ở cuối cùng kia, trong lòng nhận định đây sẽ là mục tiêu khiến cho cuộc tranh đấu trong Đại hội Cửu Vực trở nên mãnh liệt nhất. Mà ai có thể chiếm cứ được pho tượng này thì chắc chắn sẽ giành ngôi vị quán quân trong Đại hội Cửu Vực.
Ánh mắt Chu Nguyên không khỏi lấp lóe, bốc lên chiến ý rừng rực.
Vút!
Trong lúc Chu Nguyên đang quan sát các pho tượng cổ xưa sâu trong tinh không này, thì ở xung quanh chợt vang lên rất nhiều tiếng xé gió. Hắn quét mắt nhìn lại, chỉ thấy từng vết nứt không gian hiện lên, sau đó có rất nhiều đội ngũ nhao nhao chui ra từ bên trong đó.
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, khắp nơi trở nên huyên náo.
- Sao nhiều đội ngũ như vậy?
Sau lưng Chu Nguyên, Y Thu Thủy đột nhiên kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ tất cả các đội ngũ còn chưa bị đào thải đều có cơ hội đi vào nơi đây sao?
Chu Nguyên nhìn thoáng qua, gật nhẹ đầu, nói:
- Đại hội Cửu Vực đã tiến vào giai đoạn quan trọng nhất...
- Đến giai đoạn này, các đội bình thường đã không thể tạo ra tác dụng quá lớn.
Hắn lại giương cằm chỉ chỉ từng pho tượng đứng sừng sững giữa tinh không phía trước, nói:
- Những pho tượng này mới là điểm mấu chốt để quyết định xếp hạng của Đại hội Cửu Vực. Mà thực lực của người thường thì chưa chắc đã tiếp cận được với các pho tượng này.
Chu Nguyên có thể cảm nhận được, rằng trong chín pho tượng cổ xưa này đang không ngừng tỏa ra nguyên khí thiên địa mênh mông, tạo thành từng tầng màn sáng nguyên khí. Với thực lực của người thường thì khó có thể xuyên qua được tầng màn sáng này. Thế nên, để có thể tiếp cận các pho tượng đồng thời chiếm cứ lấy nó thì chỉ có các cường giả đỉnh cao của các Vực ra tay mới làm được thôi.
Về phần các thành viên khác thì chắc chỉ có thể làm quần chúng đứng xem mà thôi.
- Phát tín hiệu, thông báo cho người của chúng ta tụ hợp lại đi. -Chu Nguyên nói với Y Thu Thủy.
Lúc này, số lượng các đội ngũ tràn vào đã càng ngày càng nhiều, đã có rất nhiều đội ngũ phát tín hiệu triệu tập các đội viên của Vực mình.
Y Thu Thủy nghe vậy, gật nhẹ đầu, lấy ra một cây nến, vung tay ném lên trời.
Ầm.
Ngọn nến nổ tung giữa không trung, hóa thành hình một cái tháp.
Vút! Vút!
Qua không lâu kể từ khi tín hiệu được phát ra, từ xa trong tinh không truyền tới tiếng xé gió. Chỉ thấy có hai đội ngũ đang bay nhanh về phía bên này.
Người cầm đầu hai đội ngũ lần lượt là Lữ Tiêu cùng Diệp Băng Lăng.
Khi bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên thì vẻ mặt vốn ngưng trọng cũng lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
- Tổng các chủ!
Hai đội ngũ đi tới trước mặt Chu Nguyên, sau đó đồng thời ôm quyền hành lễ với Chu Nguyên.
Chu Nguyên nhìn lướt qua hai đội, cũng đã nhìn ra cả hai đã phải trải qua rất nhiều trận chiến đấu gian khổ, số lượng nhân viên đã bị tổn thất rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt của Chu Nguyên, Diệp Băng Lăng hổ thẹn nói:
- Đội ngũ của chúng ta thu hoạch được 1000 đạo Linh Cơ, nhưng lại bị tổn hao 132 người, đều bị đào thải.
Ánh mắt Lữ Tiêu cũng tràn đầy vẻ phức tạp, nói:
- Đội ngũ của ta thì thu hoạch được 1300 đạo Linh Cơ, nhưng bị hao tổn 89 người, đều bị đào thải.
Chu Nguyên nói khẽ:
- Mọi người đã vất vả rồi! Thực lực của Thiên Uyên Vực chúng ta là yếu nhất trong lần Đại hội Cửu Vực này, mọi người có thể kiên trì tới tận bây giờ cũng đã là tốt lắm rồi... Chỉ tiếc đội ngũ Hàn Uyên đã bị đào thải.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Lữ Tiêu cùng Diệp Băng Lăng đều biến sắc mặt.
- Cả một đội ngũ mấy trăm người đều bị đào thải? Ai ra tay, lại ra tay hung ác như vậy?
- Là tên Từ Minh của Yêu Khôi Vực làm! -Y Thu Thủy cắn răng, nói.
Nghe vậy, tất cả thành viên Thiên Uyên Vực đều không giấu nổi vẻ phẫn nộ. Tên Từ Minh này đường đường là thiên kiêu dẫn theo đội ngũ chủ lực của Yêu Khôi Vực, thế mà lại đi ra tay tàn nhẫn với một đội ngũ chi nhánh của Thiên Uyên Vực bọn họ, quả thật là vô cùng quá đáng.
Chu Nguyên khoát tay áo, ra hiệu mọi người bình tĩnh, nói:
- Nói cho cùng thì cũng là vì chúng ta không mạnh bằng người ta, bản thân ta sẽ ghi lại việc này!
Nói xong, hắn ngẩng đầu, nhìn qua một chút hòn đảo bay ở xa xa.
Lúc này, rất nhiều tín hiệu tập hợp đã được phát ra, các đội ngũ vốn tràn đầy lộn xộn nay bắt đầu phân nhánh hội tụ lại, uy thế trùng trùng điệp điệp, có vẻ tráng lệ.
Đột nhiên, Chu Nguyên cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu vào trên người mình, liền quay đầu nhìn lại, nhìn về phía một hòn đảo lơ lửng ở xa xa.
Chỉ thấy trên hòn đảo này đang hội tụ rất nhiều người, mà ở chỗ cao trên một gò đất, một bóng người không hề che giấu địch ý đang nhìn hắn, chính là tên Từ Minh của Yêu Khôi Vực kia.
Thấy Chu Nguyên cũng trông lại, khóe miệng Từ Minh lập tức nở rộ ra nụ cười âm lãnh, hắn khép mở bờ môi, dùng khẩu hình miệng nói:
- Tổng các chủ Chu Nguyên, có thích món quà ta đưa tặng không?
Hiển nhiên, món quà mà Từ Minh nhắc tới chính là sự kiện toàn bộ đội ngũ Hàn Uyên bị đào thải.
Chu Nguyên vẫn bình thản hờ hững, chỉ nhìn Từ Minh một lúc, liền chuyển mắt nhìn sang chỗ khác. Hắn cũng không để ý tới sự khiêu khích của Từ Minh, bây giờ cứ để kẻ này nhảy nhót một hồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có cơ hội báo thù.
Ở nơi xa, trên từng hòn đảo to lớn, đội ngũ của các Vực khác cũng bắt đầu chỉnh hợp lại.
Chu Nguyên cũng nhìn thấy đội ngũ Tử Tiêu Vực, mà đứng ở trước nhất của đội ngũ chính là bóng hình xinh đẹp kia - Tô Ấu Vi.
Ở bên cạnh Tô Ấu Vi, Tiết Kinh Đào đang không ngừng nói cái gì đó, thỉnh thoảng ánh mắt âm lãnh lại nhìn về chỗ Chu Nguyên, chỉ sợ là đang nói tới việc lúc trước Chu Nguyên đuổi đội ngũ của bọn hắn đi.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Ấu Vi vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, không vui không buồn.
Ở một chỗ càng xa, đội ngũ Võ Thần Vực đang tụ tập. Đứng đằng trước nhất là dáng dứng ngạo nghễ của Võ Dao, trên người tỏa ra khí thế sắc bén, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về chỗ của Thiên Uyên Vực, cũng không hề bất ngờ khi thấy Chu Nguyên lại có thể đi tới vòng này.
Bởi vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ khinh thường người kia.
Dù không khinh thường, nhưng Võ Dao luôn tin tưởng mình sẽ đánh bại được hắn. Bởi vì bản thân nàng mới là người thừa hưởng thích hợp nhất của Thánh Long Khí Vận.
Trong số rất nhiều đội ngũ đang tụ hội, không thể nghi ngờ là đội ngũ của Vạn Tổ Vực là náo nhiệt đông đúc nhất. Trong số lớn nhân mã đang tụ tập kia, nổi bật lên là bóng dáng một người thanh niên đang đứng thẳng, khí thế như vực sâu, khiến cho vô số người kiêng kị, chính là Triệu Mục Thần.
Ở bên người Triệu Mục Thần là một bóng giai nhân duyên dáng yêu kiều, chính là cô ả Liễu Thanh Thục kia.
Lúc này, Triệu Mục Thần cùng Liễu Thanh Thục cũng đang nhìn về phía Chu Nguyên.
Trong ánh mắt thâm thúy của Triệu Mục Thần lướt qua một tia kinh ngạc. Hắn nhìn Chu Nguyên một lúc lâu, bây giờ Chu Nguyên đã có thể đứng ở nơi đây, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã tránh thoát được đòn tấn công lúc trước của Triệu Mục Thần.
Liễu Thanh Thục đứng ở một bên cắn chặt răng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Đại sư huynh, huynh không thể tha cho tên không biết tốt xấu kia. Lúc trước khi gặp phải đội ngũ của hắn, muội vốn mang lòng tốt muốn chia cho bọn hắn một chút Linh Cơ, ai ngờ kẻ này lại nổi lòng tham chiếm hết Linh Cơ, còn đuổi chúng ta đi, quả thật là không hề nể mặt Vạn Tổ Vực chúng ta!
- Là do ta đánh giá thấp hắn! -Triệu Mục Thần yên lặng cười một tiếng, hơi lắc đầu, trong mắt dâng lên một chút vẻ hăng hái.
Hiển nhiên, đòn tấn công trước đó bị thất thủ cũng không hề khiến cho hắn cảm thấy tức giận gì. Chu Nguyên không chết dưới một đòn kia cũng tốt, vậy thừa dịp lần này trực tiếp bắt sống mang về.
Đôi mắt như vực sâu của hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, trong chớp nhoáng ấy, một luồng uy áp kinh người chậm rãi lan tràn ra từ trong cơ thể hắn.
Bầu không khí vốn đang ồn ào lại đột nhiên yên tĩnh lại, vô số ánh mắt kinh hãi nhìn qua Triệu Mục Thần, không ngờ tên này lại muốn động thủ ngay lúc này?!
Động thủ với ai?
Tầm mắt của mọi người nhìn theo hướng nhìn của Triệu Mục Thần mà đi, sau đó đều không khỏi giật mình.
Bởi vì người ở điểm cuối tầm mắt của Triệu Mục Thần lại là Chu Nguyên!
- Triệu Mục Thần muốn ra tay ngay với Chu Nguyên rồi ư?!
- Tên Chu Nguyên này... quá xui xẻo rồi!