- Không gian siêu cấp, cuối cùng ngươi cũng mở ra...
Ở bên ngoài núi băng, Viên Côn cùng Cửu Cung lại quay về, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên vết nứt trên bầu trời, đều không nhịn được cảm thán, ánh mắt nóng bỏng.
Lúc trước bọn họ đã chuẩn bị rời đi tòa tiểu không gian này, nhưng chợt nhận ra ba động dị thường giữa thiên địa, lúc này mới quay trở về.
Không gian siêu cấp xuất hiện cũng khiến cho bọn hắn rung động cùng kinh hỉ.
Bọn họ hiểu rõ sự xuất hiện của không gian siêu cấp là đại biểu cho điều gì.
Nếu như nói các tòa tiểu không gian nhỏ mà trước đó được mở ra kia thật ra là để dành cho các đội ngũ chi nhánh của các Vực, thì không gian siêu cấp chính là chỗ để cho các đội ngũ chủ lực tiến hành thu hoạch.
Chu Nguyên đứng cách hai người Viên Côn, Cửu Cung không xa, quay đầu cười cười với hai người, nhưng hắn cũng không định tiến lên nói chuyện tiếp, mà hơi trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục ngồi xếp bằng xuống.
Bất kể thế nào, hắn cũng cần phải nếm thử xem có khơi thông được tầng Thần Phủ thứ chín không đã.
Không gian siêu cấp mở ra, đội ngũ chủ lực của bát Vực khác cũng sẽ nhao nhao xuất hiện, thậm chí hắn sẽ đụng phải Triệu Mục Thần một lần nữa... Nếu như không muốn đến lúc hai bên gặp nhau mình lại phải quay đầu chạy trốn, thì hắn nhất định phải nghĩ cách tăng thực lực của bản thân lên đã.
Mà khơi thông tầng Thần Phủ thứ chín chính là thủ đoạn trực tiếp nhất hiện nay để tăng nhanh thực lực.
Chu Nguyên ngồi xếp bằng, bàn tay nắm một cái, viên Vẫn Lạc Nguyên Châu kia xuất hiện trong tay, hai tay hơi hợp lại, nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng phun trào.
Vẫn Lạc Nguyên Châu bộc phát ra hào quang óng ánh, từng luồng lực lượng mênh mông tràn vào trong cơ thể Chu Nguyên tựa như dòng lũ, lực lượng cường đại mang tới còn mạnh hơn rất nhiều so với những viên Vẫn Lạc Nguyên Châu mà hắn hấp thụ lúc trước.
Dưới lực lượng cọ rửa ấy, dù cho là nhục thân mạnh mẽ như Chu Nguyên cũng bắt đầu cảm thấy nhói nhói.
Chịu đựng từng cơn đau nhói, Chu Nguyên cũng không hề kinh hoảng, ngược lại lại rất vui mừng. Lực lượng của viên Vẫn Lạc Nguyên Châu này càng mạnh thì khả năng hắn khơi thông được tầng Thần Phủ thứ chín sẽ càng cao.
Lực lượng cường đại của Vẫn Lạc Nguyên Châu tràn qua kinh mạch, cuối cùng tụ hợp trong Thần Phủ Chu Nguyên, sau đó dưới sự dẫn dắt của hắn, lao về cọ rửa tầng màng ngăn cách tầng Thần Phủ thứ chín kia.
Ầm ầm!
Phảng phất như toàn bộ Thần Phủ đều đang rung động.
Dưới sự rèn luyện mạnh mẽ ấy, tầng màng ngăn trở tầng Thần Phủ thứ chín đang bị mài mòn với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Điều này khiến cho Chu Nguyên hết sức vui mừng.
Thời gian trôi dần, từng lớp từng lớp lực lượng không ngừng cọ rửa, rèn luyện.
Chỉ là, niềm vui mừng của Chu Nguyên cũng không hề kéo dài được quá lâu. Bởi vì hắn phát hiện, khi tầng màng mỏng này bị mài mòn tới một mức độ nhất định thì kể từ đó về sau, mặc kệ hắn có dùng lực lượng va đụng, rèn luyện như thế nào thì nó lại không hề bị lay động, xuyên qua nữa...
Thời gian trôi nhanh, lực lượng của Vẫn Lạc Nguyên Châu cũng đang dần dần bị hao hết.
Cuối cùng, toàn bộ Thần Phủ trở về trạng thái bình tĩnh, mặc dù tinh thể nguyên khí bên trong trở nên càng thêm sáng chói, nhưng tầng màng chỉ còn mỏng manh kia lại vẫn cứ tồn tại, khiến cho kỳ vọng xuyên qua tầng thứ chín của Chu Nguyên thất bại.
Chu Nguyên chậm rãi mở mắt, cho dù với tâm tính như của hắn thì lúc này cũng không khỏi trầm cả mặt.
“Chết tiệt!”
Hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lấp lóe, độ khó để xuyên qua được tầng Thần Phủ cuối cùng này còn khó hơn so với khi xuyên qua tất cả các tầng Thần Phủ trước đó cộng lại.
Hơn nữa...
Chu Nguyên cau mày, không biết vì cái gì, hắn lại có một cảm giác mơ hồ, rằng có một thứ gì đó tồn tại trong tầng Thần Phủ thứ chín của mình, chính vì thứ này đang áp chế tầng màng mới khiến cho hắn tiến hành khơi thông nhiều lần mà không thành công!
- Chẳng lẽ là ảo giác? -Chu Nguyên tự lẩm bẩm, bởi vì hắn cũng không dám khẳng định cảm giác của bản thân là đúng.
Bởi vì trước đó chưa từng có người lại gặp phải tình huống giống hắn thế này.
Sắc mặt Chu Nguyên có chút khó coi, nhưng qua một lúc cũng bình thường lại. Mặc dù lần này thất bại, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch được gì. Chu Nguyên cảm giác, bản thân mình cách lúc đột phá lại gần thêm một bước.
Chỉ cần có càng nhiều Vẫn Lạc Nguyên Châu mạnh mẽ như vậy, vậy thì chắc chắn sẽ có lúc hắn xuyên qua được tầng Thần Phủ thứ chín này.
Chu Nguyên cũng không lo lắng mình không kiếm được Vẫn Lạc Nguyên Châu ở cấp bậc như thế này, bởi vì ngay sau đây hắn sẽ tiến vào không gian siêu cấp, nơi mà số lượng cơ duyên còn nhiều hơn nhiều so với trước đây.
Chỉ tiếc là nếu như vậy, nếu gặp phải Triệu Mục Thần, thì tạm thời chỉ còn cách vẫn phải rút lui...
Nghĩ tới đây, Chu Nguyên không nhịn được bĩu môi, đã nhiều năm rồi hắn còn chưa bị áp chế tới mức gặp người mà chỉ còn nước quay đầu chạy trốn thế này... Tên Triệu Mục Thần này đúng là hung ác, không hổ là Vương giả trong Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên.
“Chỉ là...ngươi cũng không còn vui vẻ ngồi trên cái chức vị vương giả này bao lâu nữa đâu... chờ đến lúc ta xuyên qua tầng Thần Phủ thứ chín, việc đầu tiên mà ta làm là tìm đánh ngươi một trận cho hả giận!”
Hơn nữa... coi như không xuyên qua được tầng Thần Phủ thứ chín, nhưng nếu khiến cho Chu Nguyên thật sự nổi điên lên, hắn sẽ triệt để liều mạng. Đến lúc đó, dù cho Chu Nguyên không thể thắng nổi Triệu Mục Thần, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho hắn phải trả một cái giá không nhỏ. Mà chắc chắn là Triệu Mục Thần sẽ không muốn phải trả giá đắt như thế, bởi vì hắn vẫn chưa thực sự là vô địch, ở trong Đại hội Cửu Vực này còn có Võ Dao, Tô Ấu Vi đang nhăm nhe vị trí của hắn nữa đâu.
Trong lòng có quyết định, Chu Nguyên đứng dậy.
Ánh mắt nhìn quét qua, phát hiện hai đội ngũ của Cửu Cung cùng Viên Côn vẫn ở nơi này. Bởi vì bọn họ đang đợi vết nứt không gian trở nên ổn định hơn, mới dám đi qua.
Mà khi Chu Nguyên tu luyện xong, thì Viên Côn cùng Cửu Cung cũng cảm ứng được, đều quay đầu nhìn tới.
Có thể nhìn ra, trong mắt của hai người đều hiện lên nét tiếc hận. Xem ra là đều tiếc nuối cho lần đột phá thất bại này của Chu Nguyên.
Y Thu Thủy cũng bước nhanh tới, đôi mắt sáng mang theo vẻ lo lắng nhìn Chu Nguyên.
Chu Nguyên khoát tay áo, ra hiệu nàng không cần lo lắng. Từ lúc bước chân vào con đường tu luyện cho tới giờ, Chu Nguyên đã phải trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ. Chỉ là một thất bại nho nhỏ khi đột phá thì đừng mơ có thể dao động niềm tin của hắn.
Hắn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn vết nứt không gian đang ngày càng mở rộng trên không trung kia.
Vết rách đang chậm rãi lan tràn, mà gió bão nguyên khí cuốn ra từ bên trong cũng trở nên càng thêm sắc bén, cuồng bạo.
Chu Nguyên híp mắt, nhìn sâu vào trong vết nứt, tựa như muốn tìm kiếm sự huyền diệu của pháp tắc không gian. Chỉ tiếc là làm như vậy là tốn công vô ích, thông tin duy nhất mà hắn cảm giác được là tòa không gian siêu cấp ẩn chứa đằng sau vết nứt này vô cùng mênh mông, ẩn chứa khí tức cổ xưa.
“Thật sự chờ mong xem ở một nơi có lịch sử xa xưa như tòa không gian siêu cấp này sẽ dựng dục ra được cơ duyên huyền diệu to lớn tới nhường nào...”
“Thậm chí... có khi ngay cả cơ duyên để tấn thăng lên Thiên Dương cảnh cũng tồn tại ở bên trong...”
Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ vẩn vơ, vết nứt không gian trên hư không cũng bắt đầu trở nên ổn định, cuồng phong tàn bạo cũng dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất.
Ngay lúc này, Viên Côn cùng Cửu Cung cũng không do dự nữa, đồng thời phóng lên trời. Ở phía sau họ, đội ngũ gần ngàn người cũng vận chuyển nguyên khí, theo sát mà lên.
Hai đội ngũ xông vào vết nứt không gian, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Chu Nguyên cũng không do dự nữa, ra hiệu mọi người nâng cao cảnh giác, sau đó dẫn đầu bay lên không, dẫn theo đội ngũ xông vào vết nứt không gian đang chậm rãi nhúc nhích kia.
Trong nháy mắt khi tiến vào vết nứt, Chu Nguyên có thể cảm giác được rằng toàn bộ giác quan của mình đã bị mất kiểm soát, thiên địa như đang đảo ngược, không gian đang vặn vẹo...
Loại cảm giác này kéo dài vài chục giây liền bến mất.
Chu Nguyên mở mắt ra, phát hiện cảnh tượng xung quanh mình đã biến hóa.
Ánh mắt của hắn nhìn quét qua xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng trong một vùng tinh không, trong tinh không có vô số hòn đảo đang trôi nổi, cảm giác như đây là một mảnh vỡ của thiên địa.
Tầm mắt của hắn dần dần trôi về hướng sâu trong tinh không, rồi trong chớp mắt nào đó đột nhiên dừng lại, con ngươi Chu Nguyên hơi co rút lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy từng pho tượng hình người cực kì to lớn đang lẳng lặng trôi nổi trong tinh không.