Mười hai luồng kim quang nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Chu Nguyên, mà theo từng luồng sát khí ngang ngược tựa như từng con hung thú chân chính đang vồ tới, nguyên khí quay cuồng thành gió lốc quét qua làn da khiến cho toàn thân Chu Nguyên không khỏi căng cứng, có chút nhói nhói.
Chu Nguyên cũng không hề coi thường, bàn tay nắm một cái, hít sâu một hơi, 58 triệu tinh thể nguyên khí lấp lóe, ba động nguyên khí dập dờn tràn ra khiến cho cả thiên địa đều rung chuyển.
Ầm ầm!
Một con Hoàng Kim Thú dẫn đầu lao tới, nanh vuốt sắc bén lướt qua hư không, ngay cả không gian đều bị xé để ra từng vết rách nhỏ xíu, tốc độ di chuyển quá nhanh tạo thành âm bạo nổ tung, tựa như pháo vang.
Sắc mặt Chu Nguyên ngưng trọng, tay cầm kiếm quang, trực tiếp chém xuống.
Keng!
Kiếm quang va chạm cùng móng vuốt màu vàng, khiến cho tia lửa bắn ra tung tóe, không gian run rẩy.
Trong nháy mắt va chạm ấy, Chu Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng là có một luồng lực lượng kinh khủng trút xuống thân thể mình, khiến cho toàn thân không khỏi run rẩy.
Keng! Keng!
Không đợi Chu Nguyên có cơ hội ngơi nghỉ, mười một con Hoàng Kim Thú còn lại cũng lao tới, móng vuốt bao phủ xuống, trực tiếp công về tất cả các điểm yếu hại quanh thân Chu Nguyên.
Đối mặt với từng đòn tấn công dày đặc sắc bén này, dù là Chu Nguyên cũng không dám trực tiếp đỡ lấy. Chỉ thấy thân ảnh hắn lóe lên, đã hóa thành một cái bóng mờ tránh lui đi.
Nhưng mười hai con Hoàng Kim Thú lại đuổi theo như bóng với hình, một đợt nối liền một đợt, không để cho Chu Nguyên có cơ hội thở dốc.
Keng keng keng!
Tia lửa bắn tung tóe, Chu Nguyên liên tục bị đẩy lui trong từng lần va chạm, thế công của mười hai con Hoàng Kim Thú liên thủ lại kín kẽ sắc bén làm người không kịp ứng phó.
Trong tinh không, đội ngũ các phương thấy cảnh này, đều âm thầm tắc lưỡi. Trình độ khôi lỗi của Yêu Khôi Vực quả là cao cường. Với loại công kích ở mức độ như thế này thì ngay cả là người xếp trên Từ Minh như Cửu Cung cũng phải cảm thấy đau đầu.
Gương mặt mập mạp của Viên Côn cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng, hắn đã nhìn ra Từ Minh đang muốn trọng thương Chu Nguyên đây!
Đối mặt với sát cơ của Từ Minh, nếu Chu Nguyên không có thủ đoạn đặc thù gì, thì chỉ sợ là rất khó có thể lật bàn.
Viên Côn nhìn ra được, đương nhiên là các thiên kiêu của các Vực khác cũng nhìn ra.
Cửu Cung âm thầm lắc đầu, xem ra dù Chu Nguyên mượn nhờ Tứ Nguyên văn miễn cưỡng tăng nội tình nguyên khí lên tới 58 triệu, nhưng thủ đoạn công kích lại còn có thiếu hụt, chưa được tương xứng với nội tình mạnh như vậy.
“Đáng tiếc, tiềm lực của Chu Nguyên cực kỳ phi phàm, nếu để hắn có cơ hội đột phá lên Thần Phủ cấp chín thì chỉ sợ Từ Minh sẽ trực tiếp bị hắn nghiền ép...”- Cửu Cung cảm thấy tiếc hận. Có lẽ Từ Minh cũng biết điểm này, thế nên mới khiêu khích nhiều lần như vậy, hòng ép Chu Nguyên phải ra tay, tranh thủ trước khi Chu Nguyên có thể tận dụng tài nguyên nơi đây để đột phá liền đá hắn ra khỏi Đại hội Cửu Vực.
Có lẽ, Từ Minh hành động như vậy cũng có một phần bởi vì lòng ghen ghét.
Dù sao, mới chỉ ở cảnh giới Thần Phủ Bát Trọng mà Chu Nguyên đã có thể so cao thấp với một kẻ ở cảnh giới Thần Phủ Cửu Trọng lâu năm như hắn, điều này đã gián tiếp chứng tỏ thiên phú của Chu Nguyên mạnh hơn Từ Minh nhiều lắm.
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Võ Dao mang theo vẻ bình tĩnh quan sát cuộc chiến trên đỉnh đầu tượng đá. Mà ở sau lưng nàng, tên Triệu Vân Tiêu kia lại trợn tròn mắt, cắn răng, tựa như đang mong mỏi thời khắc Chu Nguyên thất bại bị phá hủy.
- Ấu Vi sư muội, muội đã đắc tội Triệu Mục Thần rồi, nếu một lát nữa tên Chu Nguyên kia bị Từ Minh đánh bại thì muội không thể nhúng tay thêm nữa! -Phía bên Tử Tiêu Vực, Tiết Kinh Đào thấy Chu Nguyên đã bị Từ Minh triệt để áp chế, trong lòng không khỏi phấn khởi, lại quay đầu nhìn Tô Ấu Vi, trầm giọng nói.
- Bằng không, cùng lúc đắc tội với Vạn Tổ Vực cùng Yêu Khôi Vực thì dù cho Tử Tiêu Vực chúng ta cũng không thể chịu đựng nổi. -Hắn cố gắng khuyên nhủ.
Ánh mắt tinh khiết của Tô Ấu Vi lẳng lặng nhìn Tiết Kinh Đào, khiến cho hắn không khỏi mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, biện giải:
- Ta cũng vì suy nghĩ cho Tử Tiêu Vực chúng ta mà thôi.
Sâu trong con ngươi Tô Ấu Vi lướt qua nét coi thường, nhàn nhạt nói:
- Ngươi cứ việc yên tâm, Chu Nguyên sẽ không thua Từ Minh!
Tiết Kinh Đào thấy đến giờ phút này rồi mà Tô Ấu Vi vẫn cứ tín nhiệm Chu Nguyên như vậy, ngọn lửa đố kị lại bùng lên trong lòng, hắn cười lạnh nói:
- Ồ? Thế ư? Bây giờ hắn đang bị áp chế toàn diện, bộ dáng chật vật như vậy, ta lại chẳng nhìn ra là hắn có cơ hội gì để lật bàn cả.
Tô Ấu Vi nhàn nhạt nói:
- Ngươi không nhìn ra... chẳng qua chỉ bởi vì chênh lệch giữa ngươi và hắn quá lớn mà thôi.
Nghe vậy, trên trán Tiết Kinh Đào không khỏi nổi lên gân xanh, cố kìm nén cơn giận, hắn nói kháy:
- Thế ư? Vậy ta cũng muốn chống mắt lên xem hắn còn có thể làm thế nào để giải quyết cục diện này!
Keng!
Kiếm quang quét ngang, trực tiếp đụng vào năm con Hoàng Kim Thú, chỉ tiếc kiếm quang sáng chói lại bị đánh nát ra, hóa thành vô số điểm sáng bay lả tả.
Thân ảnh Chu Nguyên bị đánh bay ngược lại, bàn chân kéo lê trên mặt đất tạo thành hai vết rách dài.
Lúc này, nguyên khí trong cơ thể hắn có chút trì trệ. Sức chiến đấu của mười hai con Hoàng Kim Thú này mạnh mẽ ngoài dự liệu của hắn. Lại thêm mười hai con cự thú này lại có sự phối hợp hoàn mỹ, thế nên nếu chỉ dựa vào nội tình 58 triệu nguyên khí này thì rất khó có thể chống lại được.
Chu Nguyên hơi bĩu môi, xem ra những thiên kiêu bát Vực này cũng không phải hạng người đơn giản, thủ đoạn sở trường của tên nào tên nấy đều khiến người ta đau đầu không thôi.
- Xem ra... thật là phải nghiêm túc rồi!
- Mấy lá át chủ bài kia... cũng không giấu được nữa!
- Rống!
Trong nháy mắt khi Chu Nguyên hơi thất thần, mười hai con Hoàng Kim Thú lập tức gầm lên một tiếng, chỉ thấy kim quang lóe lên, chúng đã xuất hiện ở bốn phương tám hướng, tổng cộng mười hai cái phương vị quanh người Chu Nguyên, triệt để khóa kín mọi góc chết quanh người hắn.
Trên thân thể từng con đều phun trào kim quang, chiếu sáng cả một vùng, che đi bóng mờ, khiến cho Ảnh Tiên Thuật của Chu Nguyên khó có thể thi triển để tránh né nữa.
Mười hai con đồng thời há miệng, kim quang ám trầm điên cuồng hội tụ, ba động nguyên khí kinh khủng bắt đầu ngưng tụ.
Hư không bốn phía bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Ở cách đó không xa, Từ Minh cười híp mắt nhìn Chu Nguyên, giả bộ thở dài, nói:
- Chu Nguyên, đến lúc này mà ngươi vẫn còn mất tập trung được à? Nếu đã như vậy... thì cũng đừng trách ta ra tay nặng nề không nể mặt mũi!
- Chịu một trận đòn, xong mang theo người Thiên Uyên Vực các ngươi cút đi!
Hai tay Từ Minh khép lại, âm thanh trầm thấp vang vọng:
- Thập Nhị Kim Võ!
- Rống!
Trong nháy mắt khi âm thanh phát ra, chỉ thấy 12 đạo kim quang bàng bạc bắn ra từ miệng mười hai con Hoàng Kim Thú, điên cuồng ngưng tụ lại, chỉ qua mấy tức đã biến thành 12 kiện binh khí màu vàng!
Kiếm, thương, mâu, rìu,...
Mỗi một kiện binh khí đều lóe ra ánh sáng sắc bén vô biên, lúc lướt qua cắt cả hư không, mang theo khí thế như vạn quân lao nhanh.
Tốc độ Thập Nhị Kim Võ nhanh như chớp giật, nhiều người chỉ có thể nhìn thấy kim quang vút qua tầm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức sắc bén lạnh lẽo làm da đầu người tê dại.
Giờ khắc này, ai cũng biết, Từ Minh sử dụng sát chiêu rồi!
Công kích như vậy đã đủ để đánh trọng thương, thậm chí là chém giết Chu Nguyên.
Vút!
Kim quang lao nhanh, mà dường như Chu Nguyên đã hết cách không thể né tránh, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho 12 kiện binh khí màu vàng mang theo lực phá hoại đáng sợ lao thẳng vào trên thân thể của mình.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt ấy, kim quang bộc phát, sóng ánh sáng sáng chói màu vàng lan tràn ra xung quanh.
Mấy người Lữ Tiêu, Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy nhìn thấy cảnh này, toàn thân đều run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Đối mặt với thế công kinh người như thế, dù cho Chu Nguyên có đỡ được, cũng ắt bị trọng thương!
Khóe miệng Từ Minh nở rộ ra nụ cười, hắn uể oải duỗi lưng, lầu bầu nói:
- Đúng là tên phế vật chỉ biết dựa vào mồm mép...
Hắn ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng, đó là chỗ Tô Ấu Vi, nhếch miệng cười một tiếng, dùng khẩu hình miệng nói:
- Tô Ấu Vi, ta nói rồi, ngươi không bảo vệ được cho tên phế vật này đâu!
- Tượng đá này thuộc về Từ Minh ta!
Nhưng ngay tại lúc Từ Minh đang nhếch miệng cười to, thì ở bên ngoài đột nhiên vang lên một vài tiếng hô kinh ngạc.
Từ Minh nhăn lại lông mày, quay đầu nhìn về chỗ Chu Nguyên bị đánh trúng, ở nơi đó kim quang đã dần rút đi, để lộ ra một bóng người.
Cũng vào lúc này, con ngươi Từ Minh co rụt lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, ở nơi mà Chu Nguyên đứng trước đó, có một thân ảnh mặc giáp bạc đứng sừng sững, một luồng khí tức khủng bố khó mà hình dung chậm rãi tỏa ra.
Mà 12 kiện binh khí màu vàng, lại mang theo trạng thái nứt vỡ rơi ở bốn xung quanh, theo thời gian dần trôi qua dần hóa thành điểm sáng tiêu tan đi.
Điểm sáng phản chiếu trong mắt Từ Minh, trong đó có cả hình ảnh của bộ giáp bạc tỏa ra khí tức sắc bén kia, khóe miệng hắn hơi run. Chẳng biết tại sao, đột nhiên hắn lại cảm thấy lạnh cả người.
- Đây là... thứ gì vậy?