Bóng người thon dài được bao phủ trong bộ chiến giáp màu bạc, đứng lẳng lặng trên đỉnh đầu tượng đá, hào quang màu bạc tựa như có linh tính, lưu chuyển quanh thân chiến giáp, tạo nên cảm giác thần bí.
Thân ảnh mặc chiến giáp chỉ đứng ở nơi đó, nhưng khí tức nguy hiểm vô tình lộ ra lại khiến cho con mắt của rất nhiều thiên kiêu đỉnh tiên trong vùng tinh không này không khỏi ngưng tụ lại.
Ngay cả mấy người Lữ Tiêu, Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy cũng không khỏi kinh nghi, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên sử dụng bộ chiến giáp màu bạc này...
Trong số tất cả mọi người, chỉ có duy nhất Tô Ấu Vi, là khi nhìn thấy bộ chiến giáp màu bạc thì nhoẻn miệng cười, trong mắt tràn đầy hoài niệm.
Nàng còn nhớ rõ, năm đó ở Vương triều Đại Chu, lúc Tề Vương làm phản, thì chính Chu Nguyên đã mượn sức mạnh của bộ giáp bạc này để đứng ra ngăn cơn sóng dữ, chém tan đám phản loạn.
Lần trước từ biệt, nháy mắt đã qua nhiều năm.
Vị Điện hạ của Đại Chu năm đó nay đã là Tiềm Long ra uyên. Nàng tin tưởng, dù cho tại nơi như Hỗn Nguyên Thiên này, Chu Nguyên cũng sẽ tỏa ra hào quang thuộc về mình hắn, không yếu kém hơn bất cứ kẻ nào!
- Ngân Ảnh, đã lâu không gặp... -Tô Ấu Vi dùng âm thanh mà chỉ có nàng nghe thấy nhẹ nói.
Trong rất nhiều ánh mắt kinh nghi ấy, Từ Minh biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Chu Nguyên lúc này đã khoác áo giáp, hắn không ngờ Chu Nguyên lại có thể chống đỡ đòn sát thủ của hắn mà còn hoàn hảo như vậy!
Nhưng cũng chỉ thoáng qua, trong mắt Từ Minh đã lộ vẻ âm tàn.
- Giả thần giả quỷ!
Từ Minh hét dài một tiếng, mười hai con Hoàng Kim Thú lại bắn mạnh mà ra, nguyên khí cường hãn bắn mạnh ra từ trong cơ thể, khiến cho hư không chấn động, vang lên tiếng nổ liên tiếp.
Thế công sắc bén liên tục không ngừng lại bao phủ về phía Chu Nguyên.
Dưới mặt nạ màu bạc, đồng tử lạnh lẽo của Chu Nguyên phản chiếu lấy hình ảnh mười hai con Hoàng Kim Thú đang đáng tới, mũi chân điểm một cái, thân hình đã bắn mạnh mà ra.
Lần này, hắn không lùi mà tiến!
Chu Nguyên trực tiếp xông về phía con Hoàng Kim Thú ở ngay đầu tiên!
- Muốn chết! -Từ Minh thấy vậy thì vô cùng vui mừng, trong mắt lướt qua vẻ tàn nhẫn
Xoẹt!
Một con Hoàng Kim Thú xuất hiện ở phía trước Chu Nguyên, móng vuốt sắc bén vạch xuống, trực tiếp cào ra năm cái vết mờ trong hư không, chỉ một trảo này cũng đủ để xé tan một ngọn núi lớn.
Bàn tay được bao bọc trong chiến giáp cũng đưa lên, va chạm trùng điệp vào chiếc móng vuốt sắc bén kia.
Ầm!
Trong nháy mắt khi va chạm xảy ra, một vòng sóng xung kích nhộn nhạo lan tràn.
Khác xa so với những lần va chạm trước đây, lần này thân thể Chu Nguyên lại đứng vững như bàn thạch, không nhúc nhích tí nào.
Mà con Hoàng Kim Thú kia lại liên tục gầm thét, điên cuồng vung lên bộ trảo sắc bén, muốn xé rách bàn tay Chu Nguyên. Nhưng móng vuốt sắc bén xẹt qua bàn tay bao phủ trong ngân giáp của Chu Nguyên, lại chỉ tạo nên từng tiếng vang chói tai cùng tia lửa bén tung tóe.
Khóe miệng Chu Nguyên lộ ra một nụ cười tràn đầy ý lạnh.
Cánh tay hắn đột nhiên dùng sức, trực tiếp bắt lấy con Hoàng Kim thú, vung vẩy mấy lần rồi đập mạnh xuống đất như vung chày giã gạo.
Đùng!
Mặt đất bị va đập không khỏi run lên, sau đó một vết rách nhỏ xíu dần dần lan tràn.
Còn nhớ, dù là lúc trước khi Chu Nguyên cùng Từ Minh chiến đấu thì cũng không thể làm cho mặt đất bị tổn hại chút nào, nhưng lúc này cú va đập lại tạo thành một chút vết rách, bởi vậy cũng có thể thấy được lực ném đáng sợ của Chu Nguyên!
Nhưng Chu Nguyên vẫn chưa dừng lại, hắn gầm nhẹ một tiếng, một tay giữ chặt đầu Hoàng Kim Thú, một tay cầm lấy chân sau của nó.
Hoàng Kim Thú điên cuồng giãy dụa, nhưng lại không cách nào thoát ra khỏi đôi tay màu bạc kia của Chu Nguyên.
Cuối cùng hai tay Chu Nguyên chấn động, dùng sức kéo mạnh ra hai bên.
Lực lượng kinh khủng bộc phát.
Ầm!
Trong nháy mắt tiếp theo, vô số người vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy, con Hoàng Kim Thú có cường độ nguyên khí lên tới 60 triệu khó có thể bị phá vỡ kia, nay lại bị Chu Nguyên dùng tay không trực tiếp xé nát!
Phảng phất như toàn bộ tinh không đều trở nên tĩnh lặng.
Vô số con mắt không khỏi trợn to, Hoàng Kim Thú... bị Chu Nguyên xé thành hai nửa?!
Đây là loại lực lượng gì?!
Phải biết con Hoàng Kim Thú kia có bộ vỏ cứng rắn không khác gì một vị Thần Phủ cảnh hậu kỳ chuyên tu luyện thân thể, mà cường độ nguyên khí của nó cũng cao tới 60 triệu, để có thể xé nát được nó thì cần một lực lượng kinh khủng tới nhường nào?!
Thần sắc Từ Minh cũng hơi ngốc trệ trong giây lấy, hắn nhìn con Hoàng Kim Thú nay chỉ còn là mấy chục miếng linh kiện rơi vãi trên mặt đất kia, sắc mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo, thì thào nói:
- Không thể nào! Ngươi đã làm cái gì?!
- Làm sao ngươi lại có thể đánh nát Hoàng Kim Thú của ta?!
Tâm thần Từ Minh không khỏi rối loạn. Hoàng Kim Thú chính là khôi lỗi mà hắn vẫn luôn coi đó là kiêu ngạo, mà bây giờ, nó lại bị Chu Nguyên coi như đồ chơi, trực tiếp xé thành hai nửa...
Đây là một sự đả kích không nhỏ cho lòng tin của Từ Minh!
- Giết hắn!
Khuôn mặt Từ Minh trở nên vặn vẹo, hắn gầm lên.
Mười một con Hoàng Kim Thú còn lại cũng gia tốc, đằng đằng sát khí nhào về phía Chu Nguyên.
Oanh! Oanh!
Đối mặt với sự vây giết của mười một con Hoàng Kim Thú, Chu Nguyên khoác trên mình bộ ngân giáp, thẳng tiến không lùi, thân hình như hóa thành một luồng ngân quang, trực tiếp xông vào trong vòng vây của mười một con Hoàng Kim Thú.
Phanh! Phanh!
Giữa hai bên liên tiếp xảy ra va đụng, nguyên khí cuồng bạo tàn phá bừa bãi, hư không rung động kịch liệt.
Điều càng làm cho mọi người sợ hãi chính là, trong quá trình chém giết kịch liệt ấy, thân ảnh Chu Nguyên lướt qua bầy thú, cơ hồ là đánh đâu thắng đó, mười một con Hoàng Kim Thú hung tàn không gì sánh được nay lại liên tục bại lui dưới đôi thiết quyền màu bạc của hắn.
Quá trình chiến đấu kéo dài, thậm chí là Hoàng Kim Thú đã xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ...
Một con lại một con Hoàng Kim Thú dần dần bị đấm nát, hóa thành mảnh vỡ rơi đầy đất.
Dưới trời sao, vô số người không khỏi rung động.
Liền ngay cả Viên Côn đều hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt tràn đầy kiêng kị nhìn thân ảnh màu bạc trên đỉnh đầu tượng đá, lúc này thân ảnh ấy tựa như Sát Thần!
Trên gương mặt Cửu Cung cũng lấp lóe vẻ kinh nghi, đôi mặt đẹp hiện lên vẻ kì lạ. Không ngờ tên Chu Nguyên này lại vẫn còn đòn ẩn giấu, có lực lượng cường đại như thế...
- Sao lại có thể?!
Về phần hai tên Tiết Kinh Đào của Tử Tiêu Vực và Triệu Vân Tiêu của Võ Thần Vực thì không hẹn mà cùng kêu lên the thé.
Lúc trước Chu Nguyên đã liên tục bại lui, lâm vào nguy hiểm trước thế công của Từ Minh, thế mà sao chỉ trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng nghịch chuyển khủng bố như thế này?!
“Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Chu Nguyên?!”
Võ Dao lẳng lặng nhìn cuộc chiến, trong đôi mắt phượng hơi hiện lên vẻ phức tạp, mặc dù nàng biết chắc chắn Chu Nguyên cũng có thủ đoạn ẩn giấu, nhưng khi chính mắt trông thấy hắn lật chuyển chiến cục, thì nỗi lòng vẫn không khỏi hơi xao động.
“Quả nhiên, vị điện hạ Đại Chu chỉ vừa mới sinh ra liền đã mang theo Thánh Long chi khí này... không hề đơn giản!”
Cách đó không xa, Lý Thông Thần của Thánh Văn Vực, Vương Hi của Huyết Hải Vực, vốn cũng đều không có hứng thú với cuộc chiến giữa Chu Nguyên cùng Từ Minh, nhưng lúc này cũng không khỏi nhìn lại.
Khuôn mặt anh tuấn của Lý Thông Thần hơi có vẻ nghiêm nghị, ánh mắt hờ hững của Vương Hi cũng dần ngưng tụ.
- Tên Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực này... khá là thú vị đấy!
- Sao lại có thể như vậy? -Chỗ Vạn Tổ Vực, Liễu Thanh Thục không nhịn được cắn răng nghiến lợi, tràn đầy oán hận thốt lên.
Triệu Mục Thần chăm chú nhìn thân ảnh Chu Nguyên được bao phủ trong bộ giáp bạc, nói khẽ:
- Nguyên nhân là ở bộ ngân giáp kia của hắn. Đây không phải sản phẩm do một môn Nguyên thuật biến thành, cũng không phải là một loại Nguyên bảo nào đó... Nhưng kể từ khi Chu Nguyên sử dụng nó, lực lượng của hắn lại có sự tăng vọt kinh người.
Liễu Thanh Thục vội hỏi:
- Từ Minh còn có thể đánh bại hắn không?
Triệu Mục Thần nghĩ nghĩ, hơi lắc đầu, nói:
- Từ Minh... sợ rằng hắn sẽ phải thua!
- Năng lực của tên Chu Nguyên này... không thấp! -Không ngoa khi nó rằng, được một lời đánh giá này của Triệu Mục Thần, thì Chu Nguyên cũng đã đủ tư cách để xếp vào hàng ngũ các thiên kiêu Thần Phủ cảnh đỉnh tiêm của Hỗn Nguyên Thiên rồi.
Oanh! Oanh!
Cũng trong chớp mắt khi câu nói cuối cùng của Triệu Mục Thần rơi xuống, trên đỉnh đầu tượng đá cũng đột nhiên bộc phát ra một luồng gió lốc nguyên khí cực kỳ kinh người.
Chỉ nghe từng âm thanh như vụ nổ vang lên, sau đó vô số người không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy từng con Hoàng Kim Thú bay ngược ra ngoài, cuối cùng ầm vang nổ tung giữa không trung.
Mảnh vỡ màu vàng bay đầy trời.
- Phốc phốc!
Từ Minh không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn khó có thể tin trước cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy trong mảnh vỡ bay đầy trời kia, một thân ảnh khoác trên mình bộ ngân giáp chậm rãi đi ra.
Một luồng khí tức cường đại tỏa ra.
Từ sau lớp ngân giáp, một âm thanh bình thản vang lên:
- Ngươi... còn có đồ chơi nào khác nữa không?