Mảnh vỡ màu vàng rơi vãi đầy trên mặt quảng trường rộng lớn trên đỉnh đầu tượng đá.
Vô số ánh mắt mang theo sự rung động nhìn cảnh tượng bừa bộn này, cuối cùng lại nhìn thân ảnh thon dài khoác trên mình bộ giáp bạc đứng ở nơi xa kia, giờ khắc này, dù là các thiên kiêu đỉnh tiêm của các Vực thì cũng không khỏi nhìn Chu Nguyên với ánh mắt ngưng trọng.
Sức chiến đấu kinh người mà Chu Nguyên thể hiện ra khiến cho người ta không thể không kiêng kị.
Ai cũng không ngờ rằng 12 Kim Thú của Từ Minh lại bị Chu Nguyên dùng cách thức dễ như trở bàn tay này để đánh nát...
- Sao lại thế này...
Khuôn mặt Từ Minh vặn vẹo, nhìn cảnh tượng trước mắt này. Trước đó, hắn mang theo sự ghen ghét mà nhiều lần khiêu khích Chu Nguyên. Bởi vì hắn biết rõ lúc Chu Nguyên mới ở Bát Thần Phủ mà đã có tư cách đấu có qua có lại với các thiên kiêu lâu năm như bọn hắn, vậy một khi đợi đến lúc Chu Nguyên khơi thông đến Cửu Thần Phủ, nguyên khí tăng vọt, thì chỉ sợ là lúc ấy Chu Nguyên sẽ vượt qua hắn.
Thế nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là, dù cho Chu Nguyên không khơi thông tầng Thần Phủ thứ chín... thì hắn vẫn có năng lực đánh tan 12 Hoàng Kim Thú mà hắn vẫn luôn coi là kiêu ngạo này.
Không thể nghi ngờ rằng đây là một sự đả kích không nhỏ cho kẻ xưa nay cuồng ngạo như Từ Minh.
- Đồ chơi à...
Nghe thấy lời nói của Chu Nguyên, khuôn mặt Từ Minh dần trở nên dữ tợn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, cười giận dữ nói:
- Ngươi là cái thá gì mà dám chửi bới bảo bối của Yêu Khôi Vực ta?!
Hai tay hắn đột nhiên kết ấn.
Vút! Vút!
Chỉ thấy vô số những mảnh vỡ đang nằm trên mặt đất kia đột nhiên rung lên, sau đó bay thẳng về phía Từ Minh, trực tiếp đâm vào trong thân thể của hắn, khiến cho toàn thân Từ Minh chảy ra từng dòng máu tươi.
Phanh phanh!
Chỉ mấy tức thời gian ngắn ngủi, toàn thân Từ Minh đã to thêm không ít, tựa như một con cự nhân khôi lỗi do vô số mảnh vỡ chồng chất lại mà thành, một luồng khí tức cuồng bạo ngang ngược bộc phát ra.
Mặt đất dưới chân khôi lỗi cũng không chịu nổi nứt ra mấy vết nứt.
- Yêu Khôi Thuật!
Tiếng rít gào sắc nhọn vang vọng đất trời, vị trí đầu con khôi lỗi bắt đầu vặn vẹo, dần dần biến thành hình đầu thú.
Rống! Rống!
Từ Minh gào thét, chân tay giẫm mạnh một cái, thân ảnh khổng lồ đã bắn mạnh mà ra, trực tiếp đập mạnh về phía Chu Nguyên.
Oanh!
Lực lượng một quyền còn chưa hạ xuống, nhưng tiếng nổ đùng đoàng đã vang dội chói tai, thậm chí trên mặt đất đã bắt đầu bị kình khí đè ép ra từng cái hố nhỏ.
- Chu Nguyên, chết đi cho ta! -Tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng khắp tinh không.
Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn kình phong khủng bố cuốn xuống từ trên trời, sắc mặt hơi nhúc nhích. Tựa hồ chiêu Yêu Khôi Thuật này cũng đem khôi lỗi dung hợp với lực lượng tự thân. Nói theo một góc độ nào đó thì cũng có bản chất khá giống Ngân Ảnh.
Nhưng hiển nhiên là Từ Minh còn chưa tu luyện tới mức viên mãn, nên quá trình dung hợp này diễn ra rất miễn cưỡng.
Hiện tại, trong mắt Chu Nguyên, Từ Minh chỉ là con chó cùng đường đang rứt giậu mà thôi.
Năm ngón tay Chu Nguyên khép lại, lông tơ màu tuyết trắng tràn ra, bao vây nắm đấm của hắn, tựa như găng tay.
- Phá Nguyên.
Một tiếng nói trầm thấp truyền ra từ trong ngân giáp.
Lông tơ tuyết trắng tựa như bị nhiễm mực, dần dần chuyển màu, trở nên tối tăm, thâm thúy.
Oanh!
Bàn chân Chu Nguyên giẫm mạnh một cái, mặt đất rạn nứt, thân hình mượn lực phóng lên tận trời, tựa cho một con rồng màu bạc đang nổi giận, cuốn lấy lực lượng ngập trời lao về phía trước.
Hai luồng lưu quang, một vàng một bạc, lướt qua đỉnh đầu tượng đá, cuối cùng ầm vang đụng vào nhau trên không trung.
Ầm ầm!
Từng chùm sáng hai màu vàng bạc tóe ra, tựa như pháo hoa.
Từng lớp từng lớp sóng xung kích mà mắt trần có thể thấy được lan tràn ra, đụng vào màn sáng nguyên khí của tượng đá, tạo nên từng vòng gợn sóng cuồng bạo.
Mọi ánh mắt đều hội tụ vào trung tâm vụ va chạm, ai cũng biết, đây là thời khắc quyết định kết quả cuối cùng của trận đấu giữa Từ Minh và Chu Nguyên.
Cuối cùng trong pháo hoa màu vàng, bạc, hai bóng người từ trên trời rơi xuống, cuối cùng kéo lê trên mặt đất, tạo ra từng vết tích kéo dài, mãi mới ngừng lại.
Hai bóng người đứng xa xa, giằng co nhau.
Lông tơ màu đen trên nắm đấm Chu Nguyên dần rút đi, bộ giáp bạc cũng lấp lóe quang mang, tựa như đang hóa giải lực phản chấn kinh khủng sau vụ va chạm vừa rồi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thân ảnh to lớn màu vàng ở xa xa, nói:
- Trước đây ngươi đào thải một đội ngũ của Thiên Uyên Vực ta... Bây giờ, ta lại đào thải ngươi, cũng coi như ân đền oán trả.
Ầm!
Khi một chữ cuối cùng thốt ra, bóng người khổng lồ màu vàng kia chậm rãi quỳ xuống, mảnh vỡ màu vàng dần dần tróc ra, để lộ thân thể Từ Minh ở bên trong.
Thế là vô số ánh mắt đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy một cái lỗ máu khá lớn nơi lồng ngực Từ Minh.
Lỗ máu xuyên sâu vào trong lồng ngực, thậm chí còn có thể thấy nội tạng đang nhảy lên.
Sắc mặt Từ Minh trắng bệch, trong con mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Hắn không thể tin được là mình lại thua ở trong tay Chu Nguyên!
Hơn nữa, còn là Chu Nguyên khi mới ở Thần Phủ bát trọng!
- Sao lại có thể như vậy...
- Làm sao có thể!
- Sao ta lại thua được?!
- ...
Từ Minh run rẩy lẩm bẩm nói, không gian quanh hắn đầu vặn vẹo, đó là bởi vì hắn bị thương quá nặng, ấn ký trong thân thể hắn cảm nhận được, bắt đầu khởi động đưa hắn ra khỏi Vẫn Lạc Chi Uyên.
Mà một khi bị đưa ra, hắn sẽ bị đào thải!
Kể từ đó, không thể nghi ngờ là thành tích lần này của Yêu Khôi Vực sẽ nằm ở hạng chót!
Ở loại thời điểm này, dù hối hận cũng đã không có tác dụng gì. Từ Minh cắn răng, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khàn giọng nói:
- Chu Nguyên, ngươi đừng đắc ý vội, chính ngươi cũng sẽ nhanh bị đào thải thôi!
- Triệu Mục Thần sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ta ở bên ngoài... chờ ngươi cút ra ngoài!
Khi âm thanh thịnh nộ của hắn thốt ra, không gian sau lưng đã hóa thành vòng xoáy cuốn hắn vào trong.
Dưới trời sao, vô số người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trên khuôn mặt tràn đầy rung động. Không ai ngờ tới kết quả trận đấu lại là Từ Minh bị đào thải!
Những đội viên của Yêu Khôi Vực kai lại càng trắng bệch cả mặt, sắc mặt như cha mẹ chết.
Từ Minh đã bị đào thải, trong bọn hắn đã không còn ai có năng lực đi tranh cướp những tòa tượng đá kia nữa!
Ngược lại, trải qua thời gian đầu chấn kinh cùng khó tin, bên Thiên Uyên Vực bên này lại bộc phát ra tiếng hoan hô ngập trời.
Diệp Băng Lăng cùng Y Thu Thủy vui sướng nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
Lữ Tiêu cùng Mộc Liễu liếc nhìn nhau, đồng thời thở phào một hơi. Bây giờ Chu Nguyên đã đào thải Từ Minh, cũng đồng nghĩa với việc Đại hội Cửu Vực năm nay thì Thiên Uyên Vực bọn họ sẽ không còn ở hạng chót nữa!
Trong vô số những cảm xúc khác nhau ấy, ngân giáp trên người Chu Nguyên hóa thành chất lỏng, dần rút đi, để lộ ra vẻ mặt bình thản của Chu Nguyên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về vô số người nơi vùng tinh không này, âm thanh nhàn nhạt vang lên:
- Tượng đá này... do Thiên Uyên Vực ta tạm thời chiếm! Nếu ai thấy mình đủ khả năng thì cứ việc đến đây!
Thanh âm của hắn quanh quẩn trong hư không, khiến cho không khí hơi có chút yên tĩnh.
Sức chiến đấu mà Chu Nguyên thể hiện ra khiến cho nhiều người không khỏi e ngại, về phần mấy người Viên Côn, Cửu Cung thì cũng không cần thiết phải đi khiêu chiến Chu Nguyên, bọn họ còn có lựa chọn khác.
Lý Thông Thần, Vương Hi thì không thỏa mãn với tượng đá mà Chu Nguyên đang chiếm, nên cũng không cần thiết phải tranh đấu với một kẻ mà nhuệ khí đang thịnh như Chu Nguyên.
Triệu Mục Thần nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt lấp lóe, nhưng hắn còn chưa kịp hành động gì, đã thấy thân ảnh Tô Ấu Vi đột nhiên bắn ra, bay về tòa tượng đá cổ xưa khổng lồ nhất kia.
Võ Dao thấy thế, mắt phượng híp lại, không nói một câu, cũng hóa thành lưu quang nhanh chóng đuổi theo.
Triệu Mục Thần thấy hành động của hai nàng, cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Chu Nguyên, bởi vì hắn không thể để cho hai nàng chiếm được tòa tượng đá lớn nhất kia được.
So sánh với hai người Võ Dao và Tô Ấu Vi, thì tính uy hiếp của Chu Nguyên còn kém quá nhiều.
- Thôi được, tạm thời tha hắn một lúc.
Triệu Mục Thần nói khẽ, sau đó thân ảnh lóe lên, tựa như thuấn di, trực tiếp đuổi về phía Võ Dao và Tô Ấu Vi.
Hành động của ba người cũng trực tiếp khiến cho bầu không khí trong vùng tinh không này nổ tung.
Vương Hi, Lý Thông Thần cũng lao về phía tượng đá mà mình đã chọn.
Viên Côn, Cửu Cung cũng nhanh chóng theo sau.
Ai cũng muốn chiếm được tượng đá càng thêm khổng lồ, bởi vì điều đó đại biểu cho cơ duyên cùng Tiên Thiên Linh Cơ càng thêm to lớn...
Chỗ tượng đá của Chu Nguyên lại khá là yên tĩnh, không ai vào xem. Dù sao vị trí tượng đá cũng có chút xấu hổ, chỉ xếp thứ bảy trong chín tòa tượng đá, không cao không thấp, lại thêm khí thế khiếp người lúc trước của Chu Nguyên còn tại, nên nhất thời lại khiến cho không ai muốn vào.
Chu Nguyên thấy vậy, cũng nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, nhìn thoáng qua từng luồng ba động cường đại trong tinh không, mí mắt dần dần rủ xuống.
Bàn tay hắn chạm nhẹ vào đỉnh đầu tượng đá, cảm nhận một luồng ba động nguyên khí bàng bạc, tinh thuần mà mênh mông ẩn chứa ở sâu trong đó.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt quả quyết.
“Ngay ở chỗ này, quyết tâm đột phá lên Thần Phủ Cửu Trọng!”
Chỉ khi lên tới cấp độ đó, hắn mới có đủ lực lượng để giao chiến cùng với Triệu Mục Thần!
Chỉ là một tòa tượng đá xếp hạng thứ bảy thì chưa thỏa mãn được Chu Nguyên!
Bởi vì trong Đại hội Cửu Vực lần này, mục tiêu của Chu Nguyên là vị trí thứ nhất kia!