Trên không trung vùng bình nguyên, Tô Ấu Vi gặp phải nguy cơ lớn nhất từ đầu trận tới giờ. Triệu Mục Thần cùng Võ Dao có thực lực không kém nàng, bây giờ lại đột nhiên liên thủ tấn công, một khi không cẩn thận, thì dù cho nàng có nội tình nguyên khí cao hơn so với hai người thì chỉ sợ là cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Nàng đứng lơ lửng trên không, trên dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Tô Ấu Vi hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên, nguyên khí quanh thân cuồn cuộn, hai tay tinh tế chắp lại, nhanh chóng kết ấn.
Ấn pháp biến ảo, vô số ngôi sao màu tím đang hiển hiện quang thân nàng cũng bắt đầu kết nối, hóa thành một bức tinh đồ* cực kỳ to lớn.
*tinh đồ: bức tranh vẽ trời sao.
Tinh đồ rủ xuống, bao phủ Tô Ấu Vi vào bên trong, tạo thành một tầng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
- Tiểu Thánh Thuật - Tử Tinh Tinh Đồ!
Cánh môi Tô Ấu Vi hơi nhấc, một tiếng ngâm khe khẽ vang lên.
Đối mặt với thế công dồn dập của Triệu Mục Thần cùng Võ Dao, Tô Ấu Vi lựa chọn dùng chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình để chống đỡ. Bởi vì lúc này không gian xung quanh nàng đều đã bị Triệu Mục Thần khóa chặt lại, lựa chọn rút lui cũng đã không còn là lựa chọn sáng suốt nữa.
Oanh!
Trong khoảnh khắc khi bức tinh đồ hình thành, đòn công kích của Triệu Mục Thần cũng đến trước một bước. Chỉ thấy bàn tay cổ xưa nhợt nhạt kia đập nát hư không, mang theo lực lượng hủy diệt, trùng điệp đánh mạnh vào trên tầng tinh đồ kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không rung động kịch liệt, cuốn lên từng cơn gió lốc.
Tầng tầng tinh đồ lấp lóe kịch liệt, chịu ảnh hưởng của đòn đánh vừa rồi, bắt đầu nứt vỡ.
Tuy nhiên hiển nhiên là tinh đồ cũng có khả năng tự chữa trị, thế nên ngay tại thời điểm bắt đầu vỡ vụn thì lại có từng tầng tinh đồ ngưng kết xuất hiện.
Hai bên xảy ra giằng co ngắn ngủi.
- Li!
Cũng vào lúc này, giữa thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng phượng hót to rõ. Chỉ thấy hư không ở một bên khác vỡ ra, một con Lôi Hoàng màu đen cực kỳ to lớn lao ra, trong móng vuốt cuốn theo hắc lôi vô biên, hung hãn vô địch đánh mạnh vào trên tinh đồ.
Ầm ầm!
Dưới sự oanh kích của hai luồng lực lượng kinh khủng, tốc độ vỡ nát của tinh đồ lập tức tăng mạnh.
Nếu nhìn từ xa, có thể thấy tầng tinh đồ màu tím quang thân Tô Ấu Vi đang nhanh chóng bị tan rã, tựa như một quả cầu tuyết đang bị chôn vùi trong dung nham nóng bỏng...
Triệu Mục Thần thấy vậy, biết rằng chỉ cần thêm một đòn nữa là đòn phòng ngự mạnh nhất này của Tô Ấu Vi sẽ không chống nổi nữa, thế là tâm thần điều động, theo đó bàn tay cổ xưa kia trực tiếp co lại hình thành một đạo quyền ấn.
- Thiên Quyền Trảm Phách Ấn!
Oanh!
Quyền ấn cổ xưa lao đi, lôi cuốn theo ba động cực kỳ khủng bố, đánh mạnh vào trên tầng tinh tầng đã lung lay sắp đổ kia...
Ầm!
Vụ va chạm hình thành sóng nguyên khí cao tới vạn trượng, chỉ nghe một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, tinh đồ màu tím trực tiếp sụp đổ hơn một nửa.
- Võ Dao, động thủ! -Triệu Mục Thần trầm giọng quát lên,
- Li!
Tiếng phượng gáy vang vọng, Lôi Hoàng màu đen lại lao tới, mỏ phượng há rộng, trực tiếp nuốt cả tinh đồ đã sắp vỡ nát cùng cả Tô Ấu Vi vào trong bụng. Ngay sau đó, phần bụng của nó lập tức vang lên những tiếng ầm ầm như lôi quang đánh phá.
Triệu Mục Thần thấy thế, vẻ mặt lộ ra nét thả lỏng.
- Lôi Hoàng bá đạo thật! -Hắn cười nói.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp nói thêm gì, con ngươi lại đột nhiên co rút lại. Bởi vì hắn nhìn thấy sau khi con Lôi Hoàng kia nuốt Tô Ấu Vi vào, thì tốc độ không những không giảm trái lại còn tăng thêm, trực tiếp lướt qua hư không, lao thẳng tắp về phía hắn.
Tiếng sét đánh vang vọng hư không, mang theo khí tức cuồng bạo.
Triệu Mục Thần nhíu mày lại, nói:
- Tô Ấu Vi mới vừa bị áp chế xong, cô đã không nhịn được ra tay với ta rồi à?
Trên mặt Triệu Mục Thần cũng không có vẻ gì là bất ngờ, bởi vì bàn tay nguyên khí cổ xưa của hắn kia cũng chưa hề bị tán đi. Thực ra nếu đợi thêm mấy tức nữa thì hắn cũng sẽ phát động tấn công về phía Võ Dao.
Cuộc liên thủ lúc trước cũng chỉ là vì loại bỏ bớt một người thôi.
Bây giờ Tô Ấu Vi rơi vào trong bụng Lôi Hoàng, hiển nhiên là sẽ bị trọng thương, uy hiếp giảm nhiều.
Oanh!
Triệu Mục Thần vung tay áo lên, bàn tay cổ xưa kia lại kết thành quyền ấn, mang theo áp lực đáng sợ, đánh nát hư không, trực tiếp va chạm với con Lôi Hoàng màu đen đang lao tới kia.
Ầm!
Trong nháy mắt va chạm, hắc lôi che kín giăng khắp trời, vô số lôi quang trút xuống, oanh tạc cả vùng bình nguyên tạo thành ngàn vạn cái hố.
Rầm rầm rầm!
Trên không trung, Lôi Hoàng huýt dài, liên tục va chạm với bàn tay cổ xưa kia.
Mỗi lần va chạm đều khiến cho thiên địa run rẩy. Loại lực phá hoại như thế này đã khiến cho vô số người đứng xem ở bên ngoài tê cả da đầu. Với mức độ giao chiến thế này thì dù cho là mạnh như mấy thiên kiêu đỉnh tiêm như Viên Côn, Cửu Cung, thì đi vào một cái chết một cái.
Sức chiến đấu của hai vị thiên kiêu đứng đầu Thần Phủ bảng này quả là đáng sợ.
Võ Dao đứng giữa hư không, nhìn cục diện giằng co trước mắt, trong mắt phượng hiện lên từng tia sắc bén.
Từ trong cơ thể của nàng, có một luồng khí thế huyền diệu đột nhiên phóng lên tận trời, hóa thành hư ảnh một con Phượng Hoàng to lớn. Hư ảnh vừa xuất hiện, nguyên khí thiên địa lập tức nhộn nhạo.
Lúc này, toàn thân Võ Dao như đã dung hòa vào trong thiên địa, mượn ngờ uy thế của thiên địa.
- Đó là... Thiên Hoàng khí vận!
Trong cơ thể Võ Dao có hai luồng khí vận lấy được từ chỗ Chu Nguyên. Trải qua mấy năm này, hai luồng khí vận cũng dần dần dung hòa, biến hóa thành một loại Thiên Hoàng khí vận thuộc về riêng nàng!
Đương nhiên, khí vận vốn thiên biến vạn hóa. Nếu Chu Nguyên có thể đoạt lại phần khí vận này, thì hiển nhiên là cũng sẽ biến đổi được chúng trở lại thành Thánh Long khí vận.
Võ Dao đứng trong hư không, duỗi ra ngón tay ngọc, chỉ vào không trung.
Nguyên khí thiên địa cuồn cuộn lao đến, hóa thành từng điểm sáng nhỏ, rơi vào trên thân thể Lôi Hoàng màu đen.
Chỉ trong chốc lát, khí thế của Lôi Hoàng đã tăng vọt, những điểm sáng kia rơi trên thân thể nó hóa thành một tầng tinh lân*.
*tinh lân: tinh - điểm sáng, lân - vảy.
- Li!
Lôi Hoàng huýt dài một tiếng, hai tay khép lại, thân thể to lớn thu hẹp tựa như một mũi dùi, mang theo hắc lôi cuồng bạo quanh thân, lao thẳng về phía bàn tay cổ xưa kia.
Lần này, hắc lôi xoay tròn tựa như mũi khoan, mang theo lực phá hoại cùng lực xuyên phá cực kỳ khủng bố.
...đã trực tiếp xuyên qua bàn tay cổ xưa ấy!
Triệu Mục Thần ngưng mắt nhìn, thân ảnh lóe lên, hóa thành một cái bóng mờ bắn mạnh về sau.
Nhưng tốc độ của Lôi Hoàng lại càng nhanh, lướt đi như tia chớp, không kịp nhìn rõ.
Triệu Mục Thần thấy vậy, biết không thể tránh né, liền hơi dừng lại, hai tay nhanh chóng kết ấn, quang trận màu vàng lại hiện ra sau lưng, cường độ nguyên khí của lần này còn mạnh hơn một bậc so với lúc trước!
Ầm ầm!
Quang trận màu vàng xoay tròn, chỉ thấy lập tức có hai bàn tay cổ xưa duỗi ra, chụm vào nhau hình thành một nắm đấm to như ngọn núi lớn màu vàng.
Trên ngọn núi chảy đầy những đường vân cổ xưa, thần bí.
Ầm ầm!
Ngọn núi màu vàng nhoáng một cái, biến mất ngay tại chỗ, vừa hiện lên thì đã đang ở trên không đỉnh đầu của Lôi Hoàng. Ngọn núi đè xuống, hư không xung quanh nhanh chóng nứt gãy.
Cảm nhận được nguy hiểm áp xuống, Lôi Hoàng màu đen kêu lên một tiếng bén nhọn, vô số hắc lôi điên cuồng lao ra, muốn phá tan ngọn núi trên đầu, nhưng lại chẳng có tác dụng mấy.
Kim sơn áp xuống, càng ngày càng gần, tựa như muốn triệt để nghiền nát Lôi Hoàng.
Trong chớp mắt khi Lôi Hoàng sắp sửa bị đè xuống, nó chợt há miệng ra, một tấm lụa màu đen hình thành từ hắc lôi cực kỳ ngưng luyện phun ra, trực tiếp chém về phía đầu của Triệu Mục Thần.
Hắc lôi vô cùng ngưng luyện, hiển nhiên đã được áp súc tới một mức độ cực kỳ khủng bố.
Tốc độ của hắc lôi quá nhanh, ngay cả Triệu Mục Thần cũng không kịp tránh né, hắn đành quát lên một tiếng như sấm, nguyên khí bàng bạc cường hãn hội tụ vào hai tay, sau đó hai tay vội đưa ra trực tiếp bắt lấy tấm lụa hắc lôi kia.
Xèo xèo!
Tấm lụa hắc lôi tỏa ra sức mạnh khủng bố, tràn đầy hai tay Triệu Mục Thần, khiến cho cả bàn tay hắn tràn đầy máu tươi.
Nhưng Triệu Mục Thần cũng không để ý tới mấy vết thương này, đôi mắt chỉ nhìn chòng chọc vào tấm lụa hắc lôi lúc này chỉ cách mi tâm hắn có chừng vài tấc.
Sau lưng Triệu Mục Thần, hơn chín ngàn vạn tinh thể nguyên khí điên cuồng lấp lóe.
Tấm lụa hắc lôi vẫn đang nhích dần về phía trước, nhưng đến lúc chỉ còn cách mi tâm Triệu Mục Thần khoảng chừng một tấc thì dừng lại.
Đến lúc này, ngay cả người kiêu ngạo như Triệu Mục Thần cũng không khỏi thở phào trong lòng.
Nhưng là hắn còn chưa kịp thả lỏng, chỉ thấy từ trong tấm lụa hắc lôi đột nhiên tuôn ra một điểm sáng màu tím.
Con ngươi Triệu Mục Thần co rút lại, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Trong khoảng khắc khi hắn định thi triển thủ đoạn ứng đối, thì một vòng quang mang màu tím đã tỏa ra từ trong hắc lôi, hóa thành một bóng người xinh đẹp.
- Đó là... Tô Ấu Vi!
- Nàng không hề bị trọng thương trong bụng Lôi Hoàng?!
Lúc này, nguyên khí toàn thân Tô Ấu Vi vẫn cứ no đủ cường hoành, không hề có dấu hiệu suy yếu chút nào!
Sắc mặt Triệu Mục Thần lập tức trở nên xanh xám, hắn bị gài bẫy rồi!
Ngay từ đầu Võ Dao đã định liên thủ với Tô Ấu Vi đối phó hắn!
- Tử Tiêu Thanh Minh!
Lúc này nhận ra cũng đã không kịp, hai tay Tô Ấu Vi nở rộ quang mang màu tím, một thanh trường kiếm màu Tử Thanh lao ra, thân kiếm sáng chói như tinh quang biến thành, lóe lên một cái rồi biến mất.
- Phốc!
Chỉ trong nháy mắt, lồng ngực Triệu Mục Thần đã bị đâm xuyên!
Nguyên khí trong cơ thể Triệu Mục Thần điên cuồng rung chuyển, lòng bàn tay hơi buông lỏng, tấm lụa hắc lôi giãy thoát, hơi cong xuống, thọc thẳng từ nơi bả vai xuống dưới...
Bóng hình xinh đẹp của Tô Ấu Vi cũng đã xuất hiện sau lưng Triệu Mục Thần.
Ở chỗ xa hơn, Võ Dao bấm tay một cái, Lôi Hoàng màu đen ngửa mặt lên trời huýt dài.
Võ Dao nhìn Triệu Mục Thần, thản nhiên nói:
- Triệu Mục Thần, ngươi mới là kẻ nguy hiểm nhất ở đây. Thế nên ta cảm thấy... Ngươi bị loại đầu tiên mới là kết cục tốt nhất!
Trước đó, cùng lúc khi Triệu Mục Thần truyền âm cho nàng, nàng cũng đã truyền âm cho Tô Ấu Vi, tuy rằng hai nàng đều có mâu thuẫn, nhưng cả hai đều hiểu mức độ nguy hiểm của Triệu Mục Thần.
Võ Dao cho rằng, nếu như Tô Ấu Vi bị loại trước, thì độ nguy hiểm khi một mình nàng đối chiến với Triệu Mục Thần còn khó hơn nhiều khi phải đối mặt với Tô Ấu Vi.
Chắc hẳn Tô Ấu Vi cũng có suy nghĩ tương tự. Thế nên khi nàng nhận được lời truyền âm của Võ Dao, thì cũng lập tức đồng ý.
Triệu Mục Thần trợn mắt nhìn, trong cơ thể vẫn còn có nguyên khí của Tô Ấu Vi cùng Võ Dao đang tàn phá bừa bãi, nên một câu cũng không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi ngửa mặt lên trời ngã ngửa xuống.
Ở bên ngoài, lúc này tất cả mọi người đều đã choáng váng.
Vô số ánh mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, ai mà ngờ được Võ Dao liên thủ với Triệu Mục Thần chỉ là vì che giấu, thực tế ra lại là hai cô gái đã âm thầm liên thủ với nhau, Võ Dao dùng Lôi Hoàng nuốt Tô Ấu Vi vào, liên thủ hố Triệu Mục Thần một ván...
Vô số ánh mắt ngơ ngác nhìn thân ảnh Triệu Mục Thần ngửa mặt lên trời ngã dần xuống, trong lòng nổi lên suy nghĩ, chẳng lẽ vị Vương giả đệ nhất của Thần Phủ bảng này... đã trực tiếp bị đào thải rồi?!