Trong vô số ánh mắt hoảng sợ tới đờ đẫn của người xung quanh, thân ảnh Triệu Mục Thần dần ngã xuống, cuối cùng rơi vào trên vùng bình nguyên. Sau một tiếng ầm vang đã nện ra một cái hố sâu.
Khói bụi ngập tràn.
Toàn bộ tinh không đều trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Vương Hi đang đứng ở bên ngoài màn sáng nguyên khí cũng tạm dừng lại, ánh mắt mang theo vẻ khó có thể tin nhìn cái hố sâu kia.
Ở nơi xa, trên một tượng đá khác, ba người Viên Côn, Cửu Cung, Lý Thông Thần vốn đang kịch chiến cũng đồng thời dừng lại, sắc mặt biến đổi không chừng nhìn về phương hướng bên này...
Ai cũng không ngờ tới, trong cuộc chiến giữa ba vị Vương giả này, Triệu Mục Thần lại là người ngã xuống đầu tiên!
Đây chính là Triệu Mục Thần, là người đứng thứ nhất trong cảnh giới Thần Phủ của Hỗn Nguyên Thiên cơ mà! Trong những năm gần đây, dù là hai vị thiên kiêu tuyệt đại là Võ Dao và Tô Ấu Vi liên tục tỏa sáng hào quang rực rỡ, hắn vẫn cứ vững vàng đứng trên vị trí thứ nhất, không thể bị lay động cơ mà!
Đối với rất nhiều người ở đây, Triệu Mục Thần chính là tấm gương, là mục tiêu mà bọn họ phấn đấu.
Trong Đại hội Cửu Vực lần này, mặc dù nói Võ Dao và Tô Ấu Vi có thể tạo thành uy hiếp cho Triệu Mục Thần, nhưng có thể khẳng định là trên tám phần mười người đều cho rằng đến cuối cùng Triệu Mục Thần vẫn sẽ là người chiến thắng.
Bởi vì... hắn là Triệu Mục Thần!
Thế nên, khi nhìn thấy Triệu Mục Thần bị hai người Võ Dao và Tô Ấu Vi liên thủ đánh ngã thì tất cả mọi người mới có thể rung động như vậy.
Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng biết lừa người!
Võ Dao, Tô Ấu Vi đứng giữa hư không, cách nhau một khoảng cách không ngắn, quanh thân mỗi người vẫn luôn duy trì nguyên khí bàng bạc cường đại. Rõ ràng là hai nàng cũng đang đề phòng lẫn nhau.
Nhìn qua chỗ Triệu Mục Thần ngã xuống, hai nàng liếc nhìn nhau, trong ánh mắt không hề có sự tín nhiệm của hai người vừa mới hợp tác, trái lại lại tràn đầy sắc bén cùng đề phòng.
Võ Dao mở ra mắt phượng, nói:
- Xem ra bây giờ đến phiên chúng ta rồi?
Trên gương mặt của Tô Ấu Vi vẫn còn lưu lại tử quang nhàn nhạt, xinh đẹp tuyệt luân:
- Từ lâu đã muốn giao chiến một trận với ngươi rồi!
Đôi môi đỏ của Võ Dao hơi cong lên, nói:
- Bởi vì Chu Nguyên?
Tô Ấu Vi nói:
- Khí vận mà ngươi vừa thể hiện ra... vốn thuộc về Điện hạ, đúng chứ?
- Ngươi có thể có thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn là dựa vào thiên phú trác tuyệt, nhưng những khí vận này cũng góp phần trợ giúp không nhỏ.
Võ Dao gật nhẹ đầu, cũng không hề phủ nhận. Nàng duỗi ra một ngón tay thon dài, nơi đầu ngón tay hiển hiện một dòng khí lưu huyền diệu, sâu trong đôi mắt hiện lên chút đạm mạc cùng chán ghét.
- Đừng tưởng rằng ta thích thứ này... Nếu không phải vì nó, mẫu hậu ta đã không phải chết!
Nàng lại nhìn Tô Ấu Vi, nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng nói mấy lời ngây thơ kiểu như: "Nếu cô đã không thích thì hãy trả lại cho chủ cũ" kia... Nếu có một ngày Chu Nguyên có thể dùng thực lực của chính mình để cướp lại những khí vận này, vậy ta cũng không để ý hắn tiện tay chém giết luôn ta, tựa như khi hắn giết Võ Hoàng, diệt Đại Võ, ta cũng không hề oán hận.
- Hết thảy, đều là bởi vì một chân lý - cường giả vi tôn!
- Năm đó phụ vương ta cướp đi Thánh Long chi khí từ trong cơ thể hắn, là vì ông ta mạnh, Đại Chu yếu.
- Về sau Chu Nguyên có thể lật ngược thế cờ, tiêu diệt Đại Võ, là bởi vì hắn mạnh, Đại Võ yếu.
- Thế nên, nếu hắn đã có bản lĩnh, thì đích thân đến đây mà lấy lại đồ vật của mình. Đương nhiên, nếu hắn không lấy về được, thì cũng đừng trách ta đoạt nốt đi phần Thánh Long chi khí còn lại trong cơ thể của hắn.
Tô Ấu Vi hơi yên lặng, nói:
- Nếu đã vậy, vậy ta liền mạo muội giúp Điện hạ, lấy lại thứ vốn thuộc về ngài ấy thôi!
Võ Dao nhìn chằm chằm nàng một lúc, nói:
- Thật không hiểu nổi tên kia có điểm gì tốt mà lại khiến cho cô có thể vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy... ta vốn cho rằng hai chúng ta có thể làm bạn tương giao cơ đấy!
Từ trước đến giờ, Võ Dao chưa bao giờ che giấu vẻ tán thưởng đối với Tô Ấu Vi. Chỉ tiếc là Tô Ấu Vi lại luôn thờ ơ trước thiện ý mà nàng thể hiện ra.
Tô Ấu Vi thản nhiên nói:
- Người mà ngươi thưởng thức chỉ là Tô Ấu Vi của hiện tại. Nhưng ngươi lại không biết là, đã từng có một Tô Ấu Vi, không hề sáng chói như bây giờ, ngược lại lại chỉ là một cô bé lăn lộn trong đám bùn đen... Nếu không có ngài ấy, sẽ không có Tô Ấu Vi của hiện tại.
- Gia gia đã nhắc nhở ta nhiều lần, có ơn, thì phải báo.
Nói đoạn, nàng chậm rãi nâng tay lên, tử quang chảy xuôi quang lòng bàn tay, dần hóa thành một thanh trường kiếm óng ánh như ngôi sao.
Mũi kiếm chỉ về hướng Võ Dao ở xa xa.
- Động thủ đi!
Khuôn mặt Võ Dao vẫn bình tĩnh không gợn sóng, sâu trong nội tâm lại thở dài một cái, ngay sau đó mắt phượng cũng dần trở nên sắc bén. Nếu đã nói không được, vậy cứ dùng thực lực để quyết định đi.
Oanh!
Nguyên khí bàng bạc cường hãn dần tràn ra từ trong cơ thể hai người Võ Dao và Tô Ấu Vi, khiến cho thiên địa rung động.
Bầu không khí giữa hai người cũng dần trở nên giương cung bạt kiếm, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thế nhưng, trong khoảng khắc khi hai bên chuẩn bị động thủ, thì bỗng nhiên có một âm thanh khác lạ vang lên.
- Ha ha...
Đồng tử của Võ Dao cùng Tô Ấu Vi đồng thời co rút lại, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy ở trên vùng bình nguyên vốn bị che khuất bởi khói bụi kia nay đã dần dần hiện rõ.
Trong hố to, Triệu Mục Thần ngã nằm trong đó, mà lúc này, con mắt hắn đang mở to, khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị nhìn lên hai cô gái ở trên không.
Tại chỗ mi tâm của hắn đang có một cái ấn ký hình hoa sen đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Vết thương kinh dị gần như xuyên thủng nửa thân thể kia của hắn vẫn còn đang chảy máu, nhưng dường như hắn lại chẳng hề để ý tới, ý cười nơi khóe môi lại càng ngày càng đậm.
Hơn nữa, điều làm cho Võ Dao cùng Tô Ấu Vi có chút kinh sợ chính là, trong cảm nhận của các nàng, nguyên khí của Triệu Mục Thần lại không hề có dấu hiệu suy yếu nên có.
Không hề giống như của người đang bị thương nặng!
Nhưng điều này là không thể nào, vì lúc trước cả hai nàng đều không hề nương tay. Nếu đổi lại là các nàng phải chịu loại thương thế kia thì đã sớm không chịu đựng được rồi!
- Liên thủ, giải quyết hắn!
Võ Dao lập tức quát lên, nụ cười quỷ dị của Triệu Mục Thần khiến cho nàng cảm thấy bất an.
Trên khuôn mặt Tô Ấu Vi cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng. Ngay khi nghe được tiếng quát của Võ Dao, nàng cũng không hề do dự điều động nguyên khí, thân hình xinh đẹp bắn mạnh mà ra.
Võ Dao cũng lao nhanh về phía Triệu Mục Thần.
Trong hố sâu, Triệu Mục Thần thất tha thất thểu đứng dậy, nhìn hai cô gái đằng đằng sát khí đang lao tới, cười nói:
- Các ngươi gài bẫy ta, nhưng có biết ta cũng đang gài bẫy các ngươi không?
Nói đoạn, hắn duỗi ra hai tay, trực tiếp đâm vào vết thương trên thân thể.
Khi hai tay nhuộm đẫm máu tươi thu về, đã mang theo hai luồng nguyên khí nhỏ xíu.
Đó là nguyên khí của hai người Tô Ấu Vi cùng Võ Dao...
Hai tay vẫn còn đẫm máu của Triệu Mục Thần nhanh chóng kết ấn.
Nụ cười nơi khóe môi của hắn càng thêm trở nên quỷ dị, ấn ký hình hoa sen nơi mi tâm càng ngày càng sáng chói, dần dần nở rộ, giữa thiên địa dần nổi lên một luồng ba động dị dạng.
Âm thanh khàn khàn của hắn cũng chậm rãi vang vọng khắp bình nguyên.
- Thánh Liên...
- Nghịch Chuyển Thuật!
Trên hư không, hai người Võ Dao cùng Tô Ấu Vi vốn đang lao nhanh thì sắc mặt lại đột nhiên biến đổi. Bởi vì cả hai nàng đều đồng thời cảm nhận được quanh thân mình đột nhiên có một luồng lực lượng quỷ dị giáng lâm, nguồn lực lượng ấy trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể các nàng, hóa thành quang ảnh của hai đóa hoa sen.
Hoa sen sinh động như thật, tỏa ra một cỗ lực lượng thần diệu.
Thân ảnh vốn đang bắn mạnh của hai người Võ Dao và Tô Ấu Vi đột nhiên dừng lại.
Thời không tưởng như đã bị đông cứng.
Nhưng điều quỷ dị nhất lại là, trên thân thể hai nàng cũng bắt đầu xuất hiện hai vết thương cực kỳ dữ tợn. Hình dạng của vết thương giống như đúc vết thương trên người Triệu Mục Thần!
Triệu Mục Thần cười tủm tỉm nhìn hai bóng hình xinh đẹp đang dừng lại trên không, mặc kệ vết thương trên người vẫn còn đang chảy xuôi máu tươi, giang hai cánh tay lên, lộ ra nụ cười:
- Cảnh tượng xinh đẹp quá...
- Hai nàng hồ điệp*... rơi vào trong tay...
*hồ điệp: bươm bướm.
Dưới tinh không.
Vô số người thấy cảnh tượng này, không khỏi lại rung động lần nữa.
Nào ai ngờ tới, vốn tưởng như Triệu Mục Thần đã rơi vào tuyệt cảnh, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã lại lật bàn...
Sắc mặt vô số người trở nên phức tạp, âm thầm lắc đầu, vị Vương giả đứng đầu của Thần Phủ cảnh quả không hổ với danh tiếng vang dội của mình.
Tại chỗ Vạn Tổ Vực, thấy cảnh này, Liễu Thanh Thục cùng đám người Vạn Tổ Vực cũng buông lỏng thân thể, tiếng hoan hô vang vọng mà lên.
Tiếng reo hò quanh quẩn trong tinh không, truyền vào trong một pho tượng đá cổ xưa.
Tại đỉnh đầu của tượng đá, thân ảnh vốn ngồi xếp bằng thật lâu, tựa như nhận ra một cảm ứng nào đó, đôi mắt vốn đóng chặt chầm chậm mở ra...