Trên bình nguyên, khói bụi ngập tràn.
Một cái rãnh sâu hoắm trải dài, tại điểm cuối cùng là một cái hố, xung quang miệng hố tràn đầy vết nứt.
Vô số ánh mắt trong thiên địa đều tụ tập vào chỗ này. Trong nhiều năm gần đây, rất nhiều người đều chưa từng thấy Triệu Mục Thần chật vật như vậy.
Nhìn có vẻ bản thân đang chiếm cứ ưu thế cực lớn, nhưng Chu Nguyên lại không hề mừng rỡ. Đôi mắt lạnh lẽo ẩn sau lớp giáp bạc nhìn chăm chú vào cái hố sâu kia. Tuy rằng đòn công kích lúc trước đã đủ mạnh, nhưng nếu nói như thế đã đủ để giải quyết Triệu Mục Thần thì đã quá coi thường vị Vương giả của Thần Phủ cảnh này rồi.
Ầm!
Từ trong hố sâu, mặt đất bỗng nhiên rung động, một cánh tay duỗi ra, chậm rãi bò lên.
Triệu Mục Thần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lúc này, quần áo toàn thân hắn đã rách nát hết, khóe miệng còn lưu lại vết máu, đôi mắt cực kì âm trầm.
Hắn vươn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, thân thể hơi rụng, quần áo vốn rách nát trực tiếp hóa thành bột phấn tan đi, để lộ ra thân trên cường tráng. Trên da thịt hắn cũng dần hiện lên một vài quang văn, những quang văn này bện lại với nhau, tạo thành một tấm lưới bao trùm lấy thân thể Triệu Mục Thần.
Lúc này, làn da Triệu Mục Thần đã dần chuyển sang màu xanh xám, một luồng sức mạnh khổng lồ đang phun trào trong cơ thể.
Hiển nhiên, Triệu Mục Thần cũng là người tu luyện thân thể.
Chu Nguyên nhìn chăm chú lớp quang võng* trên làn da Triệu Mục Thần kia, chính là lớp quang võng này đã hóa giải phần lớn lực lượng lúc trước của hắn.
*quang võng: tấm lưới ánh sáng.
Triệu Mục Thần thản nhiên nói:
- Đây là Nguyên Từ Huyền Võng Thuật của Vạn Tổ Vực ta. Nó được coi là thuật hộ thân bậc nhất Hỗn Nguyên Thiên, thế nên đòn đánh lén vừa rồi của ngươi cũng chẳng có tác dụng là mấy đối với ta.
- Hơn nữa… việc trực tiếp đụng vào thân thể ta thì cũng chẳng phải là việc tốt lành đâu!
Ngay khi âm thanh của hắn vừa dứt, hai tay Triệu Mục Thần đã nhanh chóng kết ấn.
Oanh!
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, vang vọng cả thiên địa. Chu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên cao ngàn trượng trên đỉnh đầu mình, đã xuất hiện một cái quang trận màu vàng cực kì to lớn. Quang trận xoay tròn, phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa, tỏa ra ba động cực kì đáng sợ.
- Tiểu Thánh Thuật – Lạc Phách Kim Quang!
Quang trận màu vàng ầm ầm vận chuyển, trong nháy mắt tiếp theo, một chùm sáng màu vàng óng đột nhiên được phóng ra, bắn mạnh về phía Chu Nguyên tựa như một con Kim Long giận dữ.
Ầm ầm!
Kim quang lướt qua, hư không rạn ra từng vết rách, một vài mảnh vỡ không gian bị kim quang cuốn theo, khiến cho sức hủy diệt của kim quang càng tăng thêm.
Chu Nguyên cũng không khỏi nghiêm nghị. Tên Triệu Mục Thần này quả không hổ danh là thiên kiêu được Vạn Tổ Vực dốc hết toàn lực bồi dưỡng mà thành, được tu luyện tầng tầng lớp lớp Tiểu Thánh Thuật. Nếu chỉ bàn về điều kiện được hưởng thì đã vượt xa so với vị đệ tử thân truyền của Thiên Uyên Đại Tôn là hắn đây rồi.
Kim quang lao xuống, Chu Nguyên có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong đó, thế là thân ảnh lóe lên, đã hóa thành bóng ma tan biến trong không gian.
Chỉ là, mặc kệ thân ảnh hắn đã biến mất, những chùm sáng màu vàng này vẫn không hề dừng lại, liên tực chuyển hướng trong hư không.
Trong bóng tối, sắc mặt Chu Nguyên không khỏi trầm xuống. Bởi vì hắn phát hiện dù cho mình có tránh né đến thế nào, thì chùm sáng kia vẫn có thể chueyẻn hướng chính xác vào mình…
“ Xem ra là bởi vì lúc trước chạm vào thân thể của hắn, bị hắn dùng thủ đoạn nào đó định vị được mình rồi!”
Chu Nguyên cảm thán trong lòng, tên Triệu Mục Thần này tựa như con nhím, đụng phải thân thể hắn cũng chẳng phải là việc tốt lành gì.
Ầm ầm!
Trên hư không, chùm sáng màu vàng tựa như một con Kim Long, liên tục chuyển hướng, vạch ra từng dòng quang ngấn trong hư không. Nhìn cảnh này, ai cũng biết Triệu Mục Thần đã thật nổi giận rồi, trực tiếp sử dụng sát chiêu đuổi Chu Nguyên liên tục trốn chạy.
Lúc này, Liễu Thanh Thục cùng đám đệ tử của Vạn Tổ Vực cũng thầm thở phào một hồi. Lúc trước, khi Chu Nguyên đánh bay Triệu Mục Thần, thì trái tim của bọn hắn cũng nhảy tới tận cổ họng. Nhưng cũng mau là thực lực của Triệu Mục Thần quá mạnh mẽ, không những không bị Chu Nguyên đánh trọng thương, ngược lại còn thừa cơ đánh dấu hắn, sau đó sử dụng Lạc Phách Thần Quang.
Môn Tiểu Thánh Thuật này cũng rất nổi danh trong Vạn Tổ Vực bọn hắn. Mà Triệu Mục Thần thì đã luyện được thuật này nhiều năm rồi, một khi sử dụng ắt sẽ thể hiện ra uy lực không tầm thường.
Bây giờ Chu Nguyên bị Lạc Phách Kim Quang định vị, mặc kệ hắn tránh thế nào thì Kim Quang cũng sẽ rơi vào trên đầu hắn, khiến hắn phải trả giá không nhỏ, cũng coi như là trả lại một đấm lúc trước Triệu Mục Thần phải chịu.
Liễu Thanh Thục cắn chặt hai hàm răng, nói:
- Muốn thắng đại sư huynh à? Ngươi cứ mơ hão đi!
Trong lòng của cô ta, Triệu Mục Thần chính là biểu tượng của vô địch. Trong bao năm qua, mặc kệ kẻ địch mạnh mẽ tới đâu, cuối cùng rồi sẽ thua ở dưới chân Triệu Mục Thần, khiến cho danh tiếng của hắn càng thêm nổi bật. Mà lần này cũng sẽ không ngoại lệ!
Tại phía bên Thiên Uyên Vực, đám người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy, Lữ Tiêu cũng vô cùng khẩn trương nhìn theo luồng kim quang kia đang không ngừng chuyển động. Phải biết là dù là những thiên tài như bọn hắn mà cũng khó có thể có cơ hội tiếp xúc với Tiểu Thánh Thuật, từ đó cũng có thể thấy được cấp độc của nó là không thể khinh thường.
Vút! Vút!
Thân hình Chu Nguyên hóa thành bóng ma, di chuyển với tốc độ cực nhanh. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn phát hiện tốc độ của Lạc Phách Thần Quang cũng đang tăng lên nhanh chóng…
- Không thể né tránh được à…
Chu Nguyên lẩm bẩm, trên mặt cũng chẳng có vẻ gì là kinh hoảng, lúc trước trốn tránh cũng là vì hắn cần tận dụng thời gian chuẩn bị phản kích mà thôi.
Mà bây giờ, mọi chuyện đã xong rồi.
- Tiểu Thánh Thuật à… cũng chẳng phải mỗi mình ngươi biết!
Hai tay Chu Nguyên kết ấn, nguyên khí trong cơ thể chấn động, lao nhanh trong kinh mạch như hồng thủy.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa chợt vang lên tiếng nổ vang như sấm đánh.
Tất cả người đứng xem cũng thấy thân ảnh Chu Nguyên xuất hiện.
- Không trốn tránh nữa à? -Trong mắt Triệu Mục Thần hiện lên ý lạnh.
Ầm!
Chùm sáng màu vàng óng lao xuống, từng làn sóng âm chấn động vù vù quỷ dị truyền ra. Sóng âm này có lực lượng có thể tác động tới thần hồn. Nếu đổi lại là một người có thần hồn yếu hơn ở chỗ này, thì chưa cần chờ tới lúc kim quang bắn xuống, thần hồn của hắn đã bị vỡ nát rồi.
Chùm sáng màu vàng óng nhanh chóng phóng to trong tầm mắt Chu Nguyên.
Đợi đến khi chùm sáng này chỉ còn cách đỉnh đầu chưa đầy trăm trượng, thì Chu Nguyên bỗng vung tay áo, tiếng sét đánh nổ vang khắp thiên địa.
- Âm Dương Lôi Văn Giám!
Oanh!
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, từ trong tay áo Chu Nguyên bắn ra một tia Hắc Bạch Thần Lôi, Hắc Bạch Thần Lôi đón gió mà lớn, chỉ một lát đã dài tới ngàn trượng, tựa như một con Hắc Bạch Lôi Long. Lôi Long uốn lượng thét gào, mang theo uy năng khủng bố.
Ầm ầm!
Kim Quang va chạm trực tiếp cùng Hắc Bạch Lôi Quang.
Tưởng như toàn bộ thiên địa đều ngưng lại trong khoảng khắc này. Một loáng sau, một làn sóng ánh sáng nhanh chóng lan tràn ra khắp xung quang, phá hủy hết thảy mọi thứ nơi nó đi qua.
Trong hư không, hai luồng Tiểu Thánh Thuật va chạm hơn trăm lần. Mỗi lần va chạm đều khiến thiên băng địa liệt, uy thế kinh khủng.
Chỉ là đến cuối cùng thì hai luồng Tiểu Thánh Thuật đều không làm gì được nhau, sau khi nguyên khí dần hao hết thì đồng thời tiêu tan trong thiên địa.
Triệu Mục Thần thấy cảnh này, lông mày không khỏi nhíu lại. Ngay cả Lạc Phách Kim Quang cũng không làm được gì Chu Nguyên… Cái tên này đúng là phiền phức.
Xem ra, đến lúc phải hung ác hơn rồi!
Sắc mặt Triệu Mục Thần trở nên đạm mạc, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên đang đứng ở nơi xa, đột nhiên há miệng ra, một cây đại kích màu vàng lao ra, phóng lên tận trời, xoay quang trong hư không, mang theo tiếng nổ đùng đoàng đầy bén nhọn.
Đại kích bay múa như mãng xà, sau một khắc, đột nhiên bắn mạnh xuống.
Triệu Mục Thần duỗi tay ra, tựa như chuẩn bị bắt lấy cây kích kia.
“Không ổn!” – Đồng tử Chu Nguyên chợt co rút lại, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cây đại kích kia đang lao xuống với phương thẳng tắp, tốc độ cũng không hề chậm lại.
Mặc dù không biết tên Triệu Mục Thần này đang mưu đồ chuyện gì, nhưng Chu Nguyên vẫn vung tay áo lên, một dòng lũ nguyên khí lao ra, đánh về phía cây đại kích kia.
Khóe miệng Triệu Mục Thần cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Tốc độ rơi xuống của đại kích đột nhiên tăng lên.
Phốc phốc!
Cuối cùng, đại kích vẫn kịp lao xuống, trong vô số cái nhìn đầy kinh hãi của người đứng xem, đâm thẳng vào lồng ngực của Triệu Mục Thần, lôi theo cả người hắn đính vào trên mặt đất, một cái lỗ máu dữ tợn xuất hiện trên thân thể của hắn, máu tươi chảy ra cuồn cuộn.
Triệu Mục Thần nằm trên mặt đất, để mặc cho máu tươi chảy xuối, chỗ mi tâm hắn lại lấp lóe quang liên.
- Thánh Liên…
- Ngịch Chuyển Thuật!