Trong vô số những cái nhìn soi mói kia, Chu Nguyên duỗi lưng một cái, sau đó bước ra một bước, thân ảnh đã xuất hiện ở trước cái lồng ánh sáng đang bao phủ Triệu Mục Thần kia, nhanh chóng tựa như thuấn di.
Mà lúc này, ánh mắt Triệu Mục Thần cũng đang nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, khóe mắt co giật.
- Chu Nguyên, đừng có giả thần giả quỷ…
- Lần Đại hội Cửu Vực này, ngươi được nhận vị trí thứ hai thì cũng coi là…
Nhưng mà Triệu Mục Thần còn chưa nói được hết câu, Chu Nguyên đã cười khẽ. Hắn giơ bàn tay lên, sau đó cắm thẳng vào cái lồng ánh sáng kia. Bàn tay chỉ hơi dùng lực, đã trực tiếp xé mở cái lồng ánh sáng do nguyên khí của ba người Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi hội tụ mà thành kia, dễ dàng như đang xé một tờ giấy!
Thấy cảnh này, toàn bộ thiên địa đều yên lặng lại, dường như ngay cả tiếng gió đều biến mất.
Âm thanh của Triệu Mục Thần cũng tắc ở cổ họng.
Vô số ánh mắt cực kỳ chấn động nhìn qua cảnh tượng này…
Có thể dễ dàng xé tan lồng ánh sáng do nguyên khí ba vị cường giả Thần Phủ cao cấp nhất… Điều đó đã đủ để chứng minh…
- Hắn… hắn… hắn thành công rồi?!
Giờ khắc này, ngay cả đám thiên kiêu như Vương Hi, Lý Thông Thần đều mở to hai mắt, trên khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
Triệu Mục Thần cũng khó giấu nổi vẻ kinh hãi, trơ mắt nhìn Chu Nguyên xé mở lồng sáng nguyên khí, bước từng bước tới chỗ hắn, trên mặt vẫn còn treo nụ cười trêu tức.
- Ngươi còn chưa hoàn thành đột phá à? – Chu Nguyên nhìn thoáng qua vô số tinh thể nguyên khí đang bắt đầu dung hợp sau lưng Triệu Mục Thần, cười hỏi.
Ánh mắt Triệu Mục Thần lấp lóe, âm thanh trầm thấp nói:
- Chu Nguyên, ngươi quả là đối thủ đáng gờm, lại có thể làm được điều mà tưởng như chỉ có trong truyền thuyết này!
Ánh mắt hắn tràn đầy phức tạp, bởi vì bản thân Triệu Mục Thần cũng là người cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, sự kiêu ngạo của hắn bị đánh nát.
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Nếu ngươi có can đảm, thì cứ chờ ta một lát, để sau khi ta đột phá sẽ đi khiêu chiến cái Thần Phủ phá vỡ mọi cực hạn này của ngươi, để xem đến tột cùng nó có thể mạnh bao nhiêu! Thế nào? Ngươi có dám hay không?!
Chu Nguyên nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn vẻ mặt khiêu khích của Triệu Mục Thần, sau đó chợt xoay trong thân hình, chân trái làm trụ, chân phải cuốn theo một luồng nguyên khí kinh khủng vô biên, chấn vỡ không gian, trong cái nhìn đầy kinh sợ của Triệu Mục Thần kia, tựa như một viên thiên thạch va chạm, trực tiếp quét vào trên khuôn mặt của hắn.
Trong nháy mắt ấy, khuôn mặt vốn anh tuấn tựa như điêu khắc kia trực tiếp lún xuống, trở nên vặn vẹo, máu tươi chảy ròng.
Ầm!
Ở hư không sau lưng Triệu Mục Thần, vô số tinh thể nguyên khí đồng thời nổ vỡ, quá trình đột phá bị cưỡng ép dừng lại!
Ầm! Ầm!
Mà thân thể Triệu Mục Thần thì liên tục bay ngược ra ngoài, va đụng trên mặt đất tạo ra từng cái hố to liên tiếp, cuối cùng kéo lên tạo thành một cái rãnh dài tới vạn trượng trên vùng bình nguyên này.
Thân thể Triệu Mục Thần như một quả bóng da rách rưới, bị vùi lấp trong hố sâu, máu tươi khắp người, da tróc thịt bong, gần như hấp hối.
Cả thiên địa lại trở nên tĩnh mịch.
Ngược lại là Chu Nguyên vỗ nhẹ tay một cái, nhìn qua nơi xa, cười nói:
- Thế này không phải là càng gọn gàng nhanh chóng hơn sao? Vì cái gì mà phải chờ cho tới lức ngươi đột phá?
Trên vùng bình nguyên, một cái rãnh dài thẳng tắp kéo dài ra xa vạn trượng, tựa như một vết chàm trên gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ, vô cùng chói mắt…
Toàn bộ thiên địa đều trở nên yên tĩnh.
Vô số ánh mắt đờ đẫn nhìn qua nơi cuối cùng của cái rãnh sâu kia, nơi đó, thân thể Triệu Mục Thần nằm thẳng, máu tươi đầy người, hơi thở mong manh, đâu còn chút nào khí thế như vừa rồi khi đang chuẩn bị đột phá lên Thiên Dương cảnh nữa!
Ai cũng không ngờ tới, kết quả của quá trình đột phá của Triệu Mục Thần lại như thế này…
Hắn bị Chu Nguyên đá một cước, đánh gãy đột phá!
Mà một cước này, cũng chính là dấu chấm tròn đánh dấu cho sự kết thúc của Đại hội Cửu Vực…
Thế là ánh mắt của vô số người đều không khỏi nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ kính sợ. Ngay cả người kiệt ngạo như Vương Hi thì khuôn mặt cũng không khỏi hiện lên vẻ phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ kiệng kị không gì sánh được.
Mọi người đều biết, bắt đầu từ giờ khắc này, vị Vương giả cũ của Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên đã ngã xuống, một truyền kỳ mới sẽ lên ngôi.
Quá trình thay thế này là đương nhiên, đối mặt với sức mạnh đã phá vỡ cực hạn Thần Phủ cảnh của Chu Nguyên, không có bất kỳ người nào dám đưa ra chất vấn về thực lực của hắn nữa.
Sự việc Chu Nguyên chỉ dùng một tay để xé tan lớp phòng ngự do nguyên khí của ba người Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi đã đủ để chứng minh hết thảy.
Hiện giờ, chỉ sợ là một mình Chu Nguyên cũng đủ để đánh bại cả ba người Triệu Mục Thần.
Trong sự tĩnh lặng khắp thiên địa ấy, không gian chỗ Triệu Mục Thần bắt đầu nhúc nhích, cuối cùng hình thành vòng xoát, nuốt hết toàn bộ thân thể hắn vào trong…
Nhìn qua cảnh này, vô số người lại không khỏi tắt tiếng.
Bởi vì điều này chứng tỏ rằng thương thế của Triệu Mục Thần là quá nặng, ấn ký trong cơ thể bị kích phát, trực tiếp hình thành vòng xoáy nguyên khí đá hắn ra khỏi Vẫn Lạc Chi Uyên. Nói cách khác, hắn bị đào thải rồi!
Người vốn được coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch Đại hội Cửu Vực, đã bị Chu Nguyên đánh bại rồi!
Kết quả này khiến cho trong lòng vô số người không khỏi run rẩy. Nào ai có thể nghĩ tới, một người đã xưng bá Thần Phủ cảnh nhiều năm như Triệu Mục Thần… lại ngã xuống ở chỗ này!
- Không thể nào…
Chỗ Vạn Tổ Vực, tất cả mọi người đều hồn bay phách lạc.
Đặc biệt là cô ả Liễu Thanh Thục kia, sắc mặt biến đổi, âm thanh sắc nhọn:
- Không thể như vậy được! Đại sư huynh sao có thể thua được? Là do tên Chu Nguyên kia, đúng, là do hắn sợ hãi, không dám để cho sư huynh hoàn thành đột phá! Thế này thì không công bằng!
Chỉ là nghe những lời gần như điên cuồng này của ả, các thành viên Vạn Tổ Vực xung quanh lại chẳng có hứng thú phụ họa theo, bởi vì bọn hắn đã có thể cảm nhận được những ánh mắt xem thường bắn tới từ các thành viên của các Vực khác.
Thất bại thì thất bại đi, cô ả Liễu Thanh Thục này còn cố tìm cái cớ vớ vẩn như vậy làm gì?
Dựa vào cái gì mà muốn bắt người ta phải chờ tới lúc đại sư huynh của cô đột phá rồi mới tấn công? Tưởng rằng Đại hội Cửu Vực này là trò chơi trẻ con à? Đừng quên, dù có chết ở chỗ này thì cũng là việc hết sức bình thường mà thôi.