Rõ ràng là chỉ cần dùng một cước liền có thể chấm dứt, vậy tội gì cần phải mua việc vào thân? Nếu Chu Nguyên quả thật làm như thế, thì không phải là hắn tự tin, mà là ngu xuẩn!
Liễu Thanh Thục lỡ miệng nói ra, thấy nhiều người quăng tới ánh mắt xem thường, cũng kịp thười ngậm miệng lại. Cô ta nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Nói thật, thậm chí là cô ta có thể tiếp nhận việc Triệu Mục Thần thua ở dưới tay Võ Dao, Tô Ấu Vi. Nhưng lại khó có thể chấp nhận việc hắn bị một kẻ đáng ghét như Chu Nguyên đánh bại!
Hết thảy nguyên nhân cũng bởi vì trước đến nay cô ta vẫn luôn coi thường Chu Nguyên, tâm thái luôn luôn cảm thấy mình hơn người, mình là thiên kiêu của Vạn Tổ Vực, lại có đại sư huynh lợi hại làm chỗ dựa. Mà Chu Nguyên? Chỉ là một kẻ không có chiến tích nào sáng chói, đến từ một nơi đã xuống dốc là Thiên Uyên Vực mà thôi.
Tất thảy những nhân tố ấy khiến cho Liễu Thanh Thục xem thường Chu Nguyên, thế nhưng cô ta cũng không thể ngờ được rằng, chính người đã từng bị cô ta xem thường nầy lại là người trực tiếp giẫm lòng kiêu ngạo của cô ta vào trong vũng bùn.
Nhưng mặc kệ cô ta có khó tiếp nhận thế nào, thì sự thật trước mắt cũng khó có thể sửa đổi.
Ở một nơi xa hơn, Viên Côn sờ lên gương mặt mập mập của mình, cũng có chút nghẹn họng, lại quay đầu nhìn sang Cửu Cung ở bên cạnh, cười nói:
- Xem ra Thần Phủ cảnh của Hỗn Nguyên Thiên này sắp sửa đổi trời rồi!
Hắn biết Cửu Cung vẫn luôn cực kỳ coi trọng Triệu Mục Thần. Mà kết quả này ắt sẽ khiến cho cô ấy chấn động cực lớn.
Cũng chính xác là như thế, Cửu Cung là người trực tiếp xét duyệt Thần Phủ bảng, thế nên gần như là người tận mắt được thấy Chu Nguyên liên tục sáng tạo nên các chiến tích kinh người, cuối cùng từ một kẻ trước đó chỉ vô danh, nay thành người danh chấn Hỗn Nguyên Thiên như ngày hôm nay.
Mà bây giờ, Chu Nguyên lại sáng tạo ra kỳ tích, phá vỡ cực hạn Thần Phủ cảnh, đánh bại Triệu Mục Thần…
Từ nay về sau, không ai có tư cách xem thường hắn nữa!
- Hiện giờ điều mà ta quan tâm hơn, là chờ tới lúc Chu Nguyên bước vào Thiên Dương cảnh, sẽ khuấy động Thiên Dương bảng sóng gió ngập trời thế nào đây? -Cửu Cung nói khẽ.
Sau Đại hội Cửu Vực lần này, các thiên kiêu đỉnh tiêm như bọn hắn sẽ lục tục đột phá , nhường chỗ lại cho các thiên kiêu thế hệ mới của Thần Phủ cảnh, mà bọn họ… thì sẽ tiếp tục chinh chiến ở tầng cấp Thiên Dương cảnh cao hơn kia.
Mà những người mà bây giờ có tên trên Thiên Dương bảng kia thì đều đã từng là những thiên kiêu đỉnh tiêm thế hệ đi trước. Bọn họ có nội tình sâu hơn, tu vi cao hơn. Nếu như nói người ở trên Thần Phủ bảng là sơ cấp máu mới của các Vực, thì các cao thủ trên Thiên Dương bảng chính là cao cấp máu mới.
Về phần Nguyên Anh bảng, thì chính là sức chiến đấu nhất lưu của các vực.
Pháp Vực không có bảng danh sách, vì chỉ cần đặt chân vào Pháp Vực cảnh, thì ắt trở thành bá chủ một phương.
Viên Côn nghe Cửu Cung nói vậy thì cũng rất đồng ý, nói:
- Mấy tên trên Thiên Dương bảng kia luôn lấy thái độ nhìn từ trên cao xuống để đối xử với chúng ta, coi tranh đấu của chúng ta như là trò đùa. Nếu như Chu Nguyên bước vào Thiên Dương cảnh, lại phá vỡ lòng kiêu ngạo của bọn hắn, thì quả là thú vị.
Nói đoạn, hắn lại chuyển mắt nhìn về đỉnh đầu tượng đá cổ xưa nhất kia, cảm thán một câu:
- Chỉ là, kết quả thế này…. Ai mà ngờ tới cơ chứ?
Viên Côn lại cười ha hả, nỏi:
- Thế mới nói ánh mắt của ta thật là tốt, không hề xung đột với Chu Nguyên, ngược lại còn từng hợp tác với hắn. Cô nhìn hai tên Từ Minh với Triệu Mục Thần kia kìa, giờ đều bị đào thải cả rồi. Ta phát hiện, chỉ cần là người muốn đối nghịch với hắn thì chẳng ai có kết cục tốt cả…
Cửu Cung lờ đi, chẳng thèm để ý tới vẻ tự đắc kia của Viên Côn.
Chu Nguyên cũng quan sát thân ảnh Triệu Mục Thần dần bị vòng xoát không gian nuốt vào, trong lòng không khỏi cảm thán. Tên đối thủ này quả là khó giải quyết, nếu như không phải lần này hắn quyết tâm đi một nước cờ hiểm, thành công đột phá cực hạn, thì chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào cũng khó nói.
Nhưng mặc kệ quá trình là thế nào, mau mắn là cuối cùng hắn vẫn là người chiến thắng.
- Thế mới nói, xem ra Thánh Long khí vận của ta là cao hơn một bậc so với cái Thao Chi khí vận kia của ngươi rồi… -Chu Nguyên tự nói một mình.
Chu Nguyên không khỏi mỉm cười, sau đó xoay người lại, thân ảnh lóe lên, đó xuất hiện ở trước mặt Tô Ấu Vi.
- Muội không sao chứ? -Hắn cười hỏi.
Tô Ấu Vi cười nhẹ, nói:
- Chúc mưng Điện hạ, anh dũng đoạt danh hiệu thứ nhất Cửu Vực.
Tình huống bây giờ là Triệu Mục Thần đã bị đào thải, bản thân nàng và Võ Dao đã bị đoạt hết nguyên khí, cần phải có thêm thời gian để khôi phục. Thế nên hiển nhiên là chủ nhân của tòa tượng đá cổ xưa nhất này thuộc về Chu Nguyên rồi.
Lại được nhìn thấy Chu Nguyên tỏa sáng hào quang ở nơi Hỗn Nguyên Thiên này, trong lòng Tô Ấu Vi vô cùng vui sướng. Nàng vẫn luôn tin tưởng, với thiên phú của Chu Nguyên, thì vốn nên tựa như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm kia, khiến cho mọi người phải luôn chiêm ngưỡng, hướng về.
Trước nay nàng vẫn luôn tin tưởng như vậy, chỉ tiếc là người khác lại không tin. Nhưng bây giờ, ắt hẳn là sẽ chẳng còn ai dám chất vấn năng lực của Chu Nguyên nữa rồi.
- Không cẩn thận lại đoạt mất cái danh hiệu nội tình nguyên khí xếp đệ nhất trong Thần Phủ cảnh của muội rồi. -Chu Nguyên nói đùa.
Tô Ấu Vi nhếch lên đôi môi đỏ, cười dị dàng, ánh mắt sáng tỏ nhìn chằm chằm Chu Nguyên, sau đó nghếch nghếch đầu ý chỉ một bên khác, nói:
- Đó chỉ là việc nhỏ, việc quang trọng bây giờ là huynh còn có một cái phiền toái lớn còn chưa xử lý đâu.
Chu Nguyên cũng nhìn sang, chỉ thấy ở cách đó không xa, Võ Dao mặc bộ váy đó tiên diễm, khuôn mặt bình thản, đứng ở nơi đó.
Chu Nguyên trầm ngâm một chút, cất bước đi tới trước mặt Võ Dao.
Hắn nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp tuyệt luân kia, chậm rãi nói:
- Võ Dao, ta tới lấy lại thứ vốn thuộc về ta.
Võ Dao lẳng lặng nhìn Chu Nguyên đi tới trước mặt. Lúc này, khuôn mặt vốn đẹp tuyệt mỹ kia nay lại bởi vì nguyên khí suy yếu mà trở nên có chút tái nhợt. Nhưng dù ở thời điểm thế này, trong đôi mắt phượng hẹp dài kia vẫn không hề có ý chịu thua.
Nếu có, thì chỉ là chút cảm xúc phức tạp.
Nàng nhìn chăm chú khuôn mặt có chút trẻ tuổi của Chu Nguyên. Chính nàng cũng không ngờ tới, năm đó gặp mặt lần đầu ở đô thành Đại Võ, nay chỉ mới qua vài năm mà Chu Nguyên lại lấy tư thái như vậy để đứng trước mặt nàng.
Người thanh niên đã từng được sinh ra với Thánh Long chi khí làm bạn này… hoàn toàn có tư cách để kinh diễm tuyệt thế.
Nhưng điểm khiến cho Võ Dao khâm phục nhất, lại không phải là thiên phú của Chu Nguyên, mà là ý chí của hắn. Dù cho có lúc nhân sinh của hắn tựa như ở đáy vực sâu, hắn vẫn kiên trì cứng cỏi bước từng bước một tới ngày hôm nay.
Tuy rằng nàng cũng không rõ kể từ lúc không thể mở ra tám mạch, Chu Nguyên đã phải trải qua những gì để có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng có thể tưởng tượng được, đoạn đường mà hắn đã đi qua là gian nan gấp trăm gấp ngàn lần đoạn đường mà những người khác phải đi, và cuối cùng hẵn vẫn có thể kiên trì vượt qua được.
Thế nên cuối cùng hắn có thể quật khởi, hắn lật chuyển được thế cục.
Đối với kết quả này, Võ Dao không hề cảm thấy khó mà tiếp nhận, trái lại lại có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, tưởng như toàn bộ thân hình đều thả lòng, tựa như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, cuối đấu tranh trong mệnh số này cũng có kết quả…