Đột nhiên, nàng nghĩ tới Võ Vương, trong lòng không khỏi cười nhạt một tiếng. Phụ vương ơi là phụ vương, mưu đồ năm xưa của ngài coi như là triệt để thất bại rồi… Thánh Long khí vận này, không phải là thứ mà Võ gia chúng ta có thể đoạt được.
Tầm mắt Võ Dao dần dần khép lại, nhàn nhạt nói:
- Lấy về đi.
Với trạng thái bây giờ của nàng thì hoàn toàn không là đối thủ của Chu Nguyên được. Đương nhiên, dù cho nguyên khí của nàng đã khôi phục đầy đủ, thì đối mặt với một người đã đột phá được cực hạn của Thần Phủ cảnh như Chu Nguyên, thì cũng không có phần thắng gì. Nếu đã vậy, thì cũng không cần thiết phải cảm thấy có gì là không cam lòng.
Thân thể mềm mại thon dài của nàng vẫn đứng thẳng tắp, mặc dù thất bại, nhưng nội tâm Võ Dao vẫn tràn đầy kiêu ngạo.
Chu Nguyên cũng nhìn chằm chằm Võ Dao một lúc lâu, nội tâm hắn đang nổi sóng chập trùng. Dù sao kể từ ngày mở ra tám mạch bước chân vào con đường tu hành tới nay, hắn vẫn luôn chờ đợi tới ngày hôm nay…
Hiện tại, hắn sẽ triệt để cẩm về những thứ đã từng mất đi.
“Phụ vương, con làm được rồi…”
Chu Nguyên nói nhẹ trong lòng.
Chu Nguyên chợt xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh khảnh của Võ Dao. Trong nháy mắt đó, hắn có thể cảm nhận được thân thể của nàng hơi run rẩy một chút.
Bộ dáng như vậy đủ để khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng, nhưng khuôn mặt Chu Nguyên vẫn không hề có cảm xúc, nội tâm không hề bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là thứ thuộc về hắn, hắn đã cố gắng nhiều năm vì nó. Hôm nay, mặc kệ thế nều, hắn cũng sẽ cầm lại.
- Rống!
Trong cơ thể Chu Nguyên, một tiếng long ngâm chấn động vang lên.
Quang mang đầy trời dần hội tụ sau lưng Chu Nguyên, dần dần biến thành hư ảnh một con Cự Long.
Hư ảnh Cự Long vừa xuất hiện, đã khiến cho nguyên khí thiên địa chập trùng kịch liệt, tưởng như toàn thân Chu Nguyên đều sắp sửa dung nhập vào trong thiên địa.
Đó là Thánh Long dị tượng.
Hư ảnh Cự Long quay đầu về phía Võ Dao, mở ra miệng rồng, hấp khẽ một cái.
Thân thể mềm mại của Võ Dao lại run lên kịch liệt. Toàn thân nàng lại tỏa ra quang mang sáng chói, sau một khắc, một luồng khí tức bàng bạc mà thần bí dâng lên từ trên đỉnh đầu Võ Dao, hóa thành khói xanh uốn lượn, cuốn về phía miệng rồng.
Khí tức quen thuộc kia chính là đạo Thánh Long Khí Vận đã từng bị Võ Dao cướp đi lúc Đại Võ bị diệt.
Khuôn mặt trơn bóng của Võ Dao trở nên càng thêm tái nhợt, khóe môi dần thấm đẫm vệt máu.
Nàng có thể cảm nhận được, khi đạo Thánh Long khí vận kia bị lấy đi, thì sinh mệnh lực của mình cũng bị xói mòn theo. Nàng hiểu, thời khắc Chu Nguyên lấy đi phần Thánh Long khí vận cuối cùng trong cơ thể mình, thì cũng chính là lúc bản thân mình sẽ ngã xuống.
Long Hoàng đấu, phệ giả* sinh.
*phệ giả: kẻ cắn nuốt được kẻ kia thì sinh.
Giờ khắc này, trong lòng Võ Dao đột nhiên hiện lên tiếng gầm gừ thê lương của Võ Vương lúc bị nàng chém giết.
“Quả nhiên là thế…”
Trong nội tâm Võ Dao cũng không hề sợ hãi, trái lại lại rất yên bình.
Động tĩnh phía bên Chu Nguyên và Võ Dao cũng khiến cho rất nhiều người chú ý, lúc này đang có rất nhiều tiếng hô kinh sợ vang lên. Mặc dù ở khoảng cách rất xa, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được rằng sinh mệnh lực trong cơ thể Võ Dao đang dần héo mòn.
Ở phía Võ Thần Vực, sắc mặt mấy ngàn người đều vô cùng giận dữ, ngay lập tức, vó mấy trăm bóng người lướt không mà lên, lao về phía tòa tượng đá cuối cùng kia.
Mấy người Vương Hi, Lý Thông Thần cũng không khỏi chau mày, cũng không hiểu giữa hai người này đang xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ tình huống thế nào, có vẻ như trạng thái của Võ Dao đang rất không ổn.
- Chu Nguyên đang cướp đoạt đi khí vận của Võ Dao… Sao lại như thế? Chẳng lẽ hắn cũng có Thao Chi khí vận? -Cửu Cung không nhịn được nói nhỏ. Thế nhưng coi như là Triệu Mục Thần lúc trước muốn cắn nuốt khí vận của Võ Dao, cũng đã khẳng định là làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng nàng. Thế mà bây giờ đến lượt Chu Nguyên, tại sao lại trở thành như vậy?
- Không đúng, khí vận của hai người này quá giống nhau, tưởng như…. Chúng vốn là một thể!
Trong lòng Cửu Cung tràn đầu nghi hoặc. Nếu như Chu Nguyên cứ tiếp tục làm thế này, khiến cho sinh mệnh lực của Võ Dao mất hết, ắt sẽ khiến cho Võ Thần Vực nổi giận. Đây cũng không phải là hành động sáng suốt.
Phía bên Thiên Uyên Vực, thái độ của mấy người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy cũng cực kỳ ngưng trọng.
Lữ Tiêu không nhịn được nói:
- Chu Nguyên đang định làm gì vậy? Hắn đã thắng rồi, vì sao còn muốn ra tay với Võ Dao? Nếu như Võ Dao xảy ra chuyện không may, thì hắn gặp phiền phức lớn rồi!
Không có ai đáp lại Lữ Tiêu, lúc này mọi người đã không còn vui mừng như lúc trước, thay vào đó là sự kinh hãi cùng không hiểu.
Nếu như hai bên đang trong trạng thái chiến đấu mà xuất hiện sinh tử thì còn nói tạm được. Nhưng bây giờ, rõ ràng là Võ Dao đã không còn có sức chiến đấu nữa, thế mà Chu Nguyên lại còn muốn ra tay với nàng, thế này thì phiền toái to rồi!
- Điện hạ…
Tô Ấu Vi thấy thân thể Võ Dao đã gần như lung lay sắp đổ, trong đôi mắt hiện rõ vẻ lo lắng, nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
Cũng không phải là nàng lo lắng cho Võ Dao, mà là lo lắng cho Chu Nguyên không kiềm chế được thật rút hết sinh mệnh lực của Võ Dao, vậy hắn sẽ phải gánh chịu lấy hậu quả cực kì nghiêm trọng. Bởi vì nàng nghe nói vị Đại Tôn của Võ Thần Vực kia rất coi trọng Võ Dao.
Sắc mặt Chu Nguyên tràn đầy vẻ đạm mạc, hắn nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ đã hoàn toàn tái nhợt của Võ Dao kia, ánh mắt lóe lên.
Cũng tại lúc này, Võ Dao lại đột nhiên nói khẽ:
- Chu Nguyên, đến lú này rồi mà ngươi vẫn còn do dự được à? Đừng quên, năm đó khi phụ vương ta cướp đi Thánh Long khí vận của ngươi thì cũng chưa từng có chút đắn đo gì!
- Từ đầu ta đã nói, cái thứ Thánh Long khí vận này chính là thứ mà bản thân ta chán ghét nhất… Nếu như không phải vì nó, mẫu hậu ta cũng sẽ không chết, đệ đệ Võ Hoàng của ta cũng sẽ không trở nên xấu xa như vậy, mà ta cũng không cần phải tự tay giết chết chính cha ruột của mình, trở thành người cô độc còn sót lại trên đời này.
- Thế nên… bây giờ, ta trả lại ngươi!
Trong nháy mắt khi tiếng nói vừa dứt, một tay Võ Dao đột nhiên kết ấn. Cùng lúc đó, trong thân thể của Võ Dao chấn động kịch liệt, một tiếng ngâm dài đầy thê lương vang triệt mà ra, lại có một luồng khí tức thần bí từ đỉnh đầu phóng lên tận trời, hóa thành long ảnh, lao về phía Cự Long sau lưng Chu Nguyên.
Bản thân Võ Dao lại chủ động bức ra một đạo Thánh Long chi khí cuối cùng!
Trong chớp mắt khi Thánh Long chi khí rời thể mà đi kia, sức sống trên khuôn mặt Võ Dao cũng triệt để phai mờ, thân thể mềm mại chầm chậm ngã xuống.
Chu Nguyên vươn ra cánh tay, giữ lại vai nàng. Hắn nhìn qua gò mà gầy gò đang dần lạnh lẽo, ánh mắt phức tạp, nói khẽ:
- Từ nay về sau, hai nhà chúng ta… ân oán phân minh!