Khi Võ Dao ngã xuống, được Chu Nguyên đỡ lấy, thì luồng Thánh Long chi khí cuối cùng kia cũng hóa thành khói xanh, uốn lượn bay về miệng rồng của hư ảnh Cự Long trên không trung kia.
Đối mặt với đạo Thánh Long chi khí cuối cùng này, Chu Nguyên cũng không hề do dự, trực tiếp điều khiển hư ảnh Cự Long chuẩn bị nuốt nó vào.
Đây là thứ vốn thuộc về hắn, bây giờ, hắn chỉ cầm lại mà thôi.
Cho dù bởi như vậy mà Võ Dao sẽ mất đi tính mệnh, nhưng Chu Nguyên cũng không hề có ý định sẽ phải thương hương tiếc ngọc. Bởi vì, đúng như những gì Võ Dao nói, có lẽ… đây chính là số mệnh của bọn họ.
Hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây đi…
Hư ảnh Cự Long gào thét, há miệng cắn về phía đạo Thánh Long chi khí cuối cùng kia.
Tuy nhiên, trong nháy mắt khi hư ảnh Cự Long chuẩn bị cắn trúng đạo Thánh Long chi khí kia, Chu Nguyên đột nhiên phát hiện toàn bộ thiên địa lại đột nhiên dừng hình lại.
Thậm chí ngay cả nguyên khí thiên địa đều ngưng trệ.
Hư ảnh Cự Long vẫn duy trì tư thế há miệng chuẩn bị cắn xuống, nhưng mặc kệ thế nào cũng không thể động đậy tiếp được, tựa như có một luồng lực lượng kinh khủng vô hình nào đó đang trói buộc nó lại.
Phải biết hư ảnh Cự Long này cũng không phải là do nguyên khí biến thành, mà là một loại hình chiếu của khí vận, bản chất của nó là hư vô và không xác định, lực lượng bình thường không thể chạm tới được nó. Thế mà bây giờ, nó lại tựa như một con muỗi trong hổ phách, bị khống chế không thể động đậy được.
Sắc mặt Chu Nguyên không khỏi biến đổi, tình huống thế này thì hiển nhiên là đang có một lực lượng cực kỳ khủng bố ở bên ngoài nhúng tay vào chuyện ở nơi đây.
Mà thân ở trong Vẫn Lạc Chi Uyên này, dù có là cường giả Pháp Vực cũng khó có thể can thiệp vào… Nói theo một cách khác, người đang can thiệp chuyện ở đây đã… siêu việt Pháp Vực rồi…
Là Thánh Giả!
Là Đại Tôn!
Là vị Đại Tôn của Võ Thần Vực kia!
Ánh mắt Chu Nguyên trở nên âm trầm. Hành vi của vị Đại Tôn này là đang phá vỡ quy tắc của Đại hội Cửu Vực. Chỉ tiếc là đối mặt với những tồn tại cao cấp như hắn thì Chu Nguyên cũng chẳng thể làm được gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh Cự Long còn đang bị ngưng kết trên không trung. Lúc này, đạo Thánh Long khí vận cuối cùng vừa bị Võ Dao bức ra kia lại cũng đang bị một lực lượng nào đó gông cùm xiềng xích lại, sau đó bị ép hạ xuống, cuối cùng bị đè trở lại trong cơ thể của Võ Dao.
Chu Nguyên lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, cũng không tiếp tục cố đoạt lại nữa. Bởi vì trước lực lượng của một vị Đại Tôn, hắn cũng chỉ là một con giun dế mà thôi. Dù có cố tình khiêu khích thì chỉ sợ hậu quả là khó có thể gánh chịu được.
- Chu Nguyên, lần này ngươi đã thắng rồi, không cần lấy đi cả Thánh Long chi khí nữa chứ?
Lúc này, một âm thanh hùng vĩ mà tràn đầy uy nghiêm vang lên trong đầu Chu Nguyên.
Chu Nguyên trầm mặc một lúc, nói khẽ:
- Ngài là… Võ Thần Đại Tôn?
Âm thanh kia không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Chu Nguyên lại nói:
- Vậy chắc hẳn Võ Thần Đại Tôn cũng đã biết nguồn gốc của những Thánh Long khí vận trong người Võ Dao chứ?
- Năm đó, phụ thân của nàng ta cướp đi Thánh Long chi khí từ trên người ta, nhưng cũng đâu hề quan tâm tới sinh tử của ta đâu!
Âm thanh của Võ Thần Đại Tôn lại vang lên lần nữa:
- Bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để ngươi lấy lại đạo khí vận Thánh Long cuối cùng trong cơ thể Võ Dao. Lần này đúng là bản tọa nhúng tay không phù hợp quy củ, thế nên cũng sẽ không để tiểu tử ngươi chịu thiệt. Chỉ cần ngươi đồng ý tạm thời buông tha đạo Thánh Long khí vận cuối cùng kia, bản tọa sẽ giúp ngươi một chuyện.
Chu Nguyên nhíu mày, giúp mình? Mình có việc gì cần ông ta hỗ trợ?
- Bản tọa sẽ ngăn trở Vạn Tổ Đại Tôn cho ngươi, không cho ông ta đích thân xuất thủ bắt được ngươi! -Võ Thần Đại Tôn nói.
Con ngươi Chu Nguyên không khỏi co rút lại, âm thanh trầm thấp, nói:
- Võ Thần Đại Tôn việc gì phải hù ta? Ta chỉ là một tên Thần Phủ cảnh nho nhỏ mà thôi, đâu đáng giá để Vạn Tổ Đại Tôn phải tự mình ra tay?
- Ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng mình có thể giấu diếm được Vạn Tổ Đại Tôn đấy à? Thương Uyên cho là mình không vào Hỗn Nguyên Thiên, lại phái một con kiến hôi vào đây, là có thể lừa gạnd được Vạn Tổ à? -Dường như Võ Thần Đại Tôn cười nhạo một tiếng, nói.
Sắc mặt Chu Nguyên hơi chút khó coi, chẳng lẽ Vạn Tổ Đại Tôn kia đã biết thân phận của hắn rồi à?
Những nếu liên kết với việc ông ta lệnh cho Triệu Mục Thần phải bắt được hắn thì khả năng này là rất cao, chỉ là bây giờ có thêm Võ Thần Đại Tôn xác nhận mà thôi.
Nghĩ tới đây, Chu Nguyên không khỏi tê cả da đầu. Bây giờ sư phụ Thương Uyên đang ở bên ngoài, nếu lỡ hắn xảy ra chuyện gì ở Hỗn Nguyên Thiên này, thì chỉ sợ là nước xa cũng khó có thể cứu được lửa gần.
- Dẫu sao vị kia cũng là một vị Đại Tôn, thân phận siêu nhiên cao quý… việc gì phải tự hạ mình đi đối phó với một tên Thần Phủ cảnh nho nhỏ như ta? -Chu Nguyên không khỏi chống chế.
- Nếu ngươi chỉ là một tên Thần Phủ cảnh nho nhỏ, thì đúng là sẽ không có ai để ý. Nhưng bản thân ngươi lại dính dáng tới một bí mật động trời. Cái bí mật này đã đủ khiến cho Vạn Tổ phải tự mình ra tay.
Âm thanh nhàn nhạt của Võ Thần Đại Tôn lại quanh quẩn trong đầu Chu Nguyên:
- Thế nào? Ngươi có hứng thú với đề nghị của bản tọa không? Phải biết cái giá để một vị Đại Tôn tự mình ra tay cũng không hề nhỏ đâu!
Ánh mắt Chu Nguyên biến ảo, sau một lúc lâu, mới nói:
- Liệu rằng ta vĩnh viễn sẽ không thể thu hồi lại đạo Thánh Long khí vận này nữa không?
- Đợi đến thời cơ thích hợp sẽ tự để cho ngươi lấy lại. -Âm thanh của Võ Thần Đại Tôn trở nên phiêu miểu.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại. Nếu như hắn chỉ là một thân một mình, thì chẳng có gì phải sợ vị Vạn Tổ Đại Tôn kia, cùng lắm thì chết chứ gì. Nhưng bây giờ hắn lại không thể chết, thậm chí không thể bị bắt, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là cứu tỉnh Yêu Yêu.
Vì mục tiêu này, thì dẫu Thánh Long khí vận quan trọng tới đâu, cũng có thể tạm gác sang một bên.
Bây giờ vị Võ Thần Đại Tôn này cũng là dựa vào việc người chống lưng cho hắn là Thương Uyên không thể trở về xuất thủ mới đưa ra điều kiện này. Nhưng Chu Nguyên tin tưởng, sớm muộn cũng có ngày Thương Uyên trở về Hỗn Nguyên Thiên này, đến lúc đó, hắn cũng không cần lo lắng Võ Thần Đại Tôn can thiệp vào việc mình đòi lại khí vận nữa.
Nghĩ tới đây, Chu Nguyên cũng không do dự nữa, gật đầu nhẹ:
- Ta đồng ý.
Tựa như Võ Thần Đại Tôn hơi cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm hứa hẹn gì. Bởi vì thân phận Đại Tôn của hắn đã đủ để cam đoạn.
Lúc này, loại lực lượng khiến cho thiên địa ngưng trệ kia dần biến mất đi, nguyên khí bị ngưng kết cũng bắt đầu vận động lại.
- Điện hạ!
Tô Ấu Vi lập tức đi tới bên cạnh Chu Nguyên, gương mặt xinh đẹp ngưng trọng, hiển nhiên cũng đã nhận ra tình huống dị thường lúc trước.
Chu Nguyên lắc đầu, ra hiệu với nàng là không có chuyện gì, sau đó hắn vung tay áo lên, hư ảnh Cự Long đang hiển hiện trên bầu trời dần hóa thành hư vô, tan biến trong thiên địa.
Cùng lúc đó, thân thể mềm mãi đang đà ngã xuống kia của Võ Dao cũng tiếp tục chúc xuống, gương mặt tựa xuống trên bờ vai Chu Nguyên, qua một lúc, đôi mắt phượng hẹp dài cũng chầm chậm mở ra.
Võ Dao lập tức đứng thẳng người, vội vàng lùi lại phía sau hai bước.
Dung nhan tuyệt mỹ kia của nàng không khỏi biến ảo, đặc biệt là khi cảm nhận được luồng khí vận Thánh Long cuối cùng vẫn còn trong cơ thể mình, hàm rằn không khỏi căn chặt lại, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, nhìn về phía hư không, nói thầm trong lòng:
- Đại Tôn, vì sao ngài còn muốn ra tay? Thắng làm vua thua làm giặc. Ta thua rồi, Đại Tôn đâu cần phải như vậy?
Âm thanh Võ Thần Đại Tôn cũng vang lên trên đầu nàng, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ:
- Võ Dao, không cần phải để ý tới thành bại nhất thời. Thần Phủ cảnh chỉ là một cái cửa ải nho nhỏ trên con đường tu đạo của ngươi mà thôi. Hãy nhớ, cuộc đấu chân chính nằm ở tương lại!
Võ Dao cắn môi đỏ, có chút quật cường. Nàng không hề thích cái kết quả này, bởi vì nếu đứng ở góc độ của Chu Nguyên mà nói thì bản thân mình đây là đánh cược thua không chịu trả tiền.
- Võ Dao, ngươi cũng không hề thua kém Chu Nguyên, không cần vì bại trân nhất thời mà phủ định chính mình. Mặc khác… hãy nhớ kỹ lời ta đã từng nói với ngươi. Ngươi được sở hữu Thánh Long khí vận nhiều năm như vậy rồi, nhưng nó vẫn chưa từng thuộc về ngươi, chưa từng thích hợp ngươi. Ngươi nên tìm kiếm thứ vốn thuộc về mình.
Âm thanh của Võ Thần Đại Tôn dần mịt mù, cuối cùng biến mất:
- Mãng tước cũng có thể nuốt rồng, tước nuốt được rồng, thì sao có thể là phàm tước? Nó… thật sự không bằng rồng sao?