Bên ngoài Vẫn Lạc Chi Uyên.
Khi cả vùng tinh không kia trở nên ngưng trệ, thì các cường giả Pháp Vực ở đây cũng đồng thời cảm ứng được, thế là không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chút kinh nghi. Ai cũng không ngờ tới chuyện ở nơi này lại kinh động tới một vị Đại Tôn.
Ánh mắt của vài người nhìn về phía vị cường giả Kim Chung của Võ Thần Vực kia. Nếu đã ra tay bảo vệ đạo Thánh Long chi khí cuối cùng trong cơ thể Võ Dao thì cũng chỉ có thể là Đại Tôn của Võ Thần Vực mà thôi.
Kim Chung lại hết sức bình thản, không hề phát biểu gì về biến cố này.
Về phần Triệu Tiên Chuẩn, kể từ khi Triệu Mục Thần bị đào thải ra ngoài thì sắc mặt đã âm u như mây đen, nay thấy vậy thì càng cười lạnh, nói:
- Võ Thần Đại Tôn bảo vệ đám tiểu bối này ghê thật, không tiếc phá hư quy củ cũng phải tự mình ra mặt can thiệp vào.
Trong lòng của Triệu Tiên Chuẩn vô cùng khó chịu, hắn còn đang mong Chu Nguyên hại chết Võ Dao, khiến cho quan hệ giữa Thiên Uyên Vực và Võ Thần Vực trở nên đóng băng đây này. Thế nhưng làm cho hắn phải thất vọng là tự nhiên lại nhảy ra một vị Võ Thần Đại Tôn, khuấy loạn thế cục. Vậy làm sao có thể làm cho hắn không giận được cơ chứ.
Kim Chung thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đã có ý kiến, thì có thể tự mình tới Võ Thần Vực vấn trách Đại Tôn.
Triệu Tiên Chuẩn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm lệ lại nhìn liếc qua chỗ Si Tinh.
Si Tinh không để ý tới hắn, vẫn chỉ nhìn chằm chằm quang kính, bàn tay đang nắm chặt giấu trong tay áo cũng dần buông lỏng. Đạo Thánh Long khí vận kia chưa bị Chu Nguyên lấy đi khiến nàng không khỏi thở phào một hơi.
Hiện giờ chưa phải là lúc thích hợp để xung đột với Võ Thần Vực.
Nhưng nàng cũng hết sức thông cảm với hành động của Chu Nguyên, dù sao hắn cũng chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.
Cũng may cuối cùng mọi chuyện còn chưa đến mức hỏng bét. Thậm chí có thể nói cục diện bây giờ là kết quả tốt nhất đối với Thiên Uyên Vực rồi.
Bởi vì Chu Nguyên đánh bại Triệu Mục Thần, đoạt được vị trí thứ nhất của Đại hội Cửu Vực, ắt sẽ khiến cho một số thế lực có ý đồ xấu nhằm vào hắn. Mà Thiên Uyên Vực cũng sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu lúc này Thiên Uyên Vực lại xung đột với Võ Thần Vực thì thực sự là không khôn ngoan.
“Chu Nguyên, cứ tạm để đạo Thánh Long khí vận cuối cùng kia ở chỗ Võ Dao đi. Về sau sẽ không thiếu cơ hội giúp đệ lấy lại đâu.” -Si Tinh than nhẹ trong lòng. Chờ về sau khi sư phụ Thương Uyên trở về, Thiên Uyên Vực lại hùng chấn uy danh, đến lúc đó chỉ cần Chu Nguyên đánh bại Võ Dao một cách công bằng, thì vị Võ Thần Đại Tôn kia ắt sẽ không có cách nào quấy nhiễu được nữa.
Lúc này thế không bằng người, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Trên vùng bình nguyên.
Chu Nguyên thu lại nguyên khí bàng bạc đang phun trào toàn thân, hơi nhìn Võ Dao một chút, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía Tô Ấu Vi.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, Võ Dao cắn răng, nói:
- Chu Nguyên, lần này coi như ngươi thắng, ta nợ ngươi một mạng. Về sau, nếu như ngươi thua dưới tay ta, ta có thể đáp ứng không động tới Thánh Long khí vận trong cơ thể ngươi.
Võ Dao cho rằng, Chu Nguyên thu tay lại là vì bị Võ Thần Đại Tôn bức bách. Nàng rất khó có thể tiếp nhận loại hành vi này, bởi vì xưa nay nàng vốn luôn là người cao ngạo, không bao giờ muốn cáo mượn oai hùm. Nếu như nàng muốn chứng minh chính mình, sẽ không cần lực lượng người khác.
Chu Nguyên nghe vậy không khỏi tức giận:
- Bại dưới tay cô? Khẩu khí không nhỏ!
Võ Dao hít sâu một hơi, nói:
- Lần này ngươi đã vượt qua tất cả mọi người. Nhưng cũng đừng vội tự tin quá sớm. Sau khi Đại hội Cửu Vực kết thúc, chúng ta đều sẽ bắt đầu đột phá lên Thiên Dương cảnh. Đến lúc đó, ưu thế của ngươi sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Chu Nguyên từ chối cho ý kiến với suy nghĩ này của Võ Dao. Bởi vì chờ đến lúc hắn lấy được toàn bộ Tiên Thiên Linh Cơ do bộ xương Pháp Vực trong tòa tượng đá này sinh ra,, thì hắn cũng sẽ bắt đầu trùng kích lên Thiên Dương cảnh. Hắn cũng không tin, với Thần Phủ đã đột phá cực hạn của mình, mà khi đột phá lên Thiên Dương lại có thể yếu kém hơn đám người Triệu Mục Thần, Võ Dao.
Hắn đi tới bên cạnh Tô Ấu Vi, nói:
- Muội tạm nghỉ ở chỗ này khôi phục chút nguyên khí đã.
Lúc này cả Võ Dao và Tô Ấu Vi vẫn còn đang trong trạng thái suy yếu nguyên khí. Loại tình trạng thế này là không có cách nào ra ngoài tranh đấu tượng đá với những người khác.
Chu Nguyên lại nhỏ giọn nói:
- Vốn dĩ ta có thể để lại tòa tượng đá này cho muội. Thế nhưng… vị trí thứ nhất Đại hội Cửu Vực này có ý nghĩa quá quan trọng đối với ta…
Tô Ấu Vi bật cười, nói:
- Đây là thành quả mà huynh dùng thực lực chân chính của mình đoạt được, vậy cớ gì phải nói với ta mấy lời này làm gì nữa?
Nàng cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên, con ngươi sáng lấp lánh. Dù Chu Nguyên muốn tặng nơi này cho nàng, nàng cũng sẽ không chịu tiếp nhận, nhưng chính loại thái độ này của hắn lại khiến cho nội tâm nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Chu Nguyên đặt mông ngồi xuống, trên gương mặt hiện lên vẻ mỏi mệt. Trận chiến vừa rồi với Triệu Mục Thần quả là kinh tâm động phách. Lúc chiến đấu còn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này tinh thần thư giản, lại cảm thấy xương cốt toàn thân như nhũn ra.
- Tên kia… thật là khó chơi.
Tô Ấu Vi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa hấp thu nguyên khí khôi phục thực lực, vừa hé miệng cười, nói:
- Nhưng người cười đến cuối cùng vẫn là Điện hạ đấy thôi. Chắc hẳn sau ngày hôm nay, tên tuổi của người sẽ vang dội toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên này.
Chu Nguyên gãi đầu một cái, nói:
- Muội không có ý định thay đổi cái xưng hô Điện hạ kia à? Dù sao bây giờ muội chính là viên minh châu của Tử Tiêu Vực, mà cái thân phận Điện hạ Đại Chu kia của ta lại có khi chỉ là chuyện cười ở nơi Hỗn Nguyên Thiên này thôi!
Nghe Chu Nguyên nói vây, Tô Ấu Vi lại cố chấp lắc đầu, thể hiện mình không muốn Chu Nguyên nhắc tới vấn đề này nữa.
Chu Nguyên cũng chỉ đàng cười khổ. Đừng thấy bình thường tính tình Tô Ấu Vi dịu dàng mềm mại, nhưung thực chất lại là người cực kì có chủ kiến, nàng đã quyết định chuyện gì thì đừng ai mơ có thể thay đổi được.
Hai người ngồi cùng một chỗ, trò chuyện câu được câu không, tư thái mặc dù tùy ý, nhưng lại chan chứa thân mật cùng tín nhiệm.
Ở cách đó không xa, Võ Dao cũng đang ngồi xếp bằng xuống khôi phục nguyên khí, thỉnh thoảng tầm mắt lại nhìn liếc qua chỗ hai người Chu Nguyên. Mặc dù thần sắc vẫn hững hờ, nhưng sâu trong con mắt lại hiện lên một chút ước ao. Kể từ năm xưa khi mẫu hậu qua đời, nàng để triệt để trở thành một con người cô độc. Dù đi tới Võ Thần Vực, cũng chỉ dồn toàn bộ tâm tư vào việc tu luyện.
Đương nhiên là nàng cũng từng mong muốn có thể có được người bạn mà mình có thể thổ lộ tâm tình. Nhưng thật tiếc là những người đến bên cạnh nàng lại đều là những kẻ có tâm tư không thuần túy. Trước đó nàng cũng rất muốn làm bạn với Tô Ấu Vi, chỉ tiếc là vì nguyên nhân bắt nguồn từ Chu Nguyên, Tô Ấu Vi lại vẫn luôn có địch ý với nàng.