Đây mới thực sự là thứ tốt!
Nếu như lấy được vật này, Chu Nguyên cảm giác mình sẽ tăng được tới gấp rưỡi tốc độ khi nghiên cức Nguyên thuật cùng Tiểu Thánh Thuật, thậm chí… hắn có thể dựa vào những thứ này để tu luyện Thương Huyền Thất Thuật tới cảnh giới đại thành, tạo tiền đề để dung hợp lại tìm hiểu về môn Thương Huyền Thánh Thuật kia!
Hơn nữa, được tiếp xúc nhiều với bản nguyên Pháp Vực, sẽ có trợ giúp không nhỏ cho hắn trên con đường tu luyện, chuẩn bị tương lai khi đột phá lên Pháp Vực được dễ dàng hơn.
Nhiều tác dụng như thế, nên một khi thứ này xuất hiện ở bên ngoài, ắt sẽ khiến cho ngay cả các vị cường giả Pháp Vực bên ngoài kia ra tay tranh đoạt.
Chu Nguyên thử tách ra một tia nguyên khí, đưa tới gần lồng ánh sáng kia. Nhưng ngay lúc tia nguyên khí chỉ còn cách lồng ánh sáng có nửa trượng, thì một vệt kim quang đột nhiên bắn ra, đánh tan tia nguyên khí thành hư vô. Trong chớp mắt ấy, tưởng như cả không gian xung quanh tia nguyên khí đều vỡ vụn.
Chưa hết, sau khi đánh tan tia nguyên khí, dường như đạo kim quang kia còn có cảm ứng, lại trực tiếp nhắm ngay về phía Chu Nguyên.
Bản thể Chu Nguyên còn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu tượng đá cảm ứng được nguy hiểm, lông tơ toàn thân dựng thẳng. Mà thân thể do thần hồn biến thành kia thì vội vã lùi lại. Phải đến lúc này, tia kim quang kia mới chậm rãi lùi về trong lồng ánh sáng.
Thấy cảnh này, Chu Nguyên không khỏi phiền muộn. Xem ra bây giờ hắn vẫn chưa đủ sức để có được thứ này. Chỉ là một tia kim quang thôi mà cũng đã khiến hắn cảm thấy nguy hiểm chí mạng. Tưởng tượng thế như cả nghìn vạn tia kim quang trong kia đều lao ra tấn công hắn, thì chỉ sợ hắn sẽ bốc hơi trong khoảng khắc, hài cốt cũng không còn.
- Thảo nào mà trước đây chưa từng nghe nói là có người đệ nhất nào có thể chiếm được bản nguyên Pháp Vực. Thì ra là vì muốn thu lấy thì sẽ nguy hiểm như vậy.
Chu Nguyên hơi khó chịu, chẳng lẽ chỉ có thể thu lấy một chút Tiên Thiên Linh Cơ liền xong sao?
Thực sự không cam tâm mà!
Thân đang đứng trước bảo sơn, lại há chỉ có thể tay không mà về?
Nhưng những bản nguyên Pháp Vực này lại tựa như đuôi hổ, vừa sờ liền muốn nổ…
Ngay tại lúc Chu Nguyên do dự không chừng, thì bỗng nhiên từ trong Thần Phủ bản thể của hắn truyền tới một luồng chấn động. Sau đó hắn vô cùng kinh ngạc khi cảm giác được, có một quả cầu ánh sáng bay ra từ trong Thần Phủ, lóe lên một cái đã xông vào sâu trong tượng đá.
- Là quang cầu Thánh Văn!
Thần hồn Chu Nguyên nhìn quả quang cầu xuất hiện trước mặt, cùng bốn đạo Thánh Văn thần bí đang chậm rãi chảy xuôi bên ngoài vỏ quang cầu.
Quang cầu Thánh Văn hơi dừng lại một chút, sau đó đột nhiên trôi về phía cái lồng ánh sáng kia trong sự kinh ngạc tột độ của Chu Nguyên.
Trạng thái bất ngờ của quang cầu Thánh Văn khiến Chu Nguyên giật nảy mình, nhưng cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể chuẩn bị rút lui.
Thế là trong cái nhìn đầy khẩn trương của Chu Nguyên, quang cầu Thánh Văn chậm rãi tiếp xúc tới lồng ánh sáng, sau đó trực tiếp xuyên quan lớp vỏ ngoài, đi vào bên trong.
Nhưng điều khiến Chu Nguyên trợn mắt há hốc mồm là, những tia bản nguyên kim quang khiến cho hắn vô cùng e dè kia, khi nhìn thấy quang cầu Thánh Văn tiến vào, lại tựa như dê nhìn thấy sói đói, rối rít chạy tứ tán.
Ong ong!
Quang cầu Thánh Văn trực tiếp xoay tròn, bộc phát ra lực hút, trực tiếp, ngang ngược kéo từng tia từng tia bản nguyên kim quang kia vào trong quang cầu…
Chu Nguyên không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Nhưng tia bản nguyên kim quang kinh khủng kia lại chẳng dám phản kháng trước lực hút của quang cầu.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Chu Nguyên lại thấy bình thường. Dù sao bốn đạo Thánh Văn thoát thai từ Thương Huyền Thánh Ấn, là thứ Tiên Thiên Thánh Bảo mà chỉ Thánh Giả mới có tư cách tiếp xúc, mang theo lực lượng đủ để khai thiên tích địa…
Chỉ qua mấy chục giây ngắn ngủi, hàng nghìn vạn tia bản nguyên kim quang trong lồng ánh sáng kia đã bị quang cầu Thánh Văn hấp thu sạch sẽ.
Sau đó quang cầu Thánh Văn hơi chấn động một chút, đã biến mất trong hư không. Nhưng Chu Nguyên có thể cảm giác được cùng lúc đó có một động tĩnh nhỏ truyền tới từ Thần Phủ, hiển nhiên là quang cầu Thánh Văn đã trực tiếp trở về Thần Phủ.
Thế à, Chu Nguyên chỉ có thể mờ mịt nhìn cái lồng ánh sáng còn trống rỗng kia. Sau khi bị mất hết tất cả bản nguyên kim quang, lồng ánh sáng bắt đầu chậm rãi co lại, thậm chí cả bộ di thể kia cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Sau khi đã mất đi sự bảo vệ của bản nguyên Pháp Vực, bộ di thể kia sẽ dần hóa thành hư vô.
Từ nay về sau, nơi này sẽ không còn có Tiên Thiên Linh Cơ được sinh ra nữa.
Chu Nguyên có chút chột dạ, hơi khom người thi lễ với bộ di thể kia, thần hồn hơi động, đã lùi lại về trong bản thể, không còn dám ở lâu.
Bên ngoài Vẫn Lạc Chi Uyên.
Trên hư không, các vị cường giả Pháp Vực thấy cục diện trong vùng tinh không kia đã dần ổn định lại, cũng không khỏi lặng yên. Ánh mắt của bọn hắn biến ảo, thể hiện ra nội tâm gợn sóng chập trùng.
Hiển nhiên, kết quả của Đại hội Cửu Vực năm nay nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ai cũng không ngờ tới, người cuối cùng chiếm được pho tượng đá cổ xưa nhất kia lại là Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực…
Hắn đánh bại Triệu Mục Thần và giành lấy vị trí đứng đầu!
Trên dãy núi xung quanh, đội ngũ của các phương cũng dần tìm tới nơi đây, cũng biết được kết quả cuối cùng đang được hiển thị trên mặt quang kính to lớn kia. Thế là trong lúc nhất thời, vô số những âm thanh kinh ngạc vang lên.
- Vị tổng các chủ Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực này… đúng là một khi tỏa sáng là sáng đến cùng, quả là quá kinh khủng!
- Chà chà, một khi việc này được truyền ra, chỉ sợ toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên cũng phải sôi trào. Từu nay về sau, ngôi vị Vương giả Thần Phủ cảnh chuyển sang cho Chu Nguyên rồi.
- Đúng đấy. Chẳng ai ngờ tới là hắn có thể đột phá cực hạn của Thần Phủ cảnh… Hơn 100 triệu tinh thể nguyên khí cơ đấy! Quả là không thể tưởng tượng nổi.
- Còn nhớ lúc trước khi còn ở Thần Phủ cảnh, chúng ta có thể có nội tình khoảng chục triệu tinh thể nguyên khí thôi thì cũng đã coi như hùng hậu rồi. Thế nhưng đem so sánh cùng với người ta thì chẳng khác gì đo đóm so với ánh trăng cả.
- …
Những âm thanh cảm thán như vậy vang lên ở rất nhiều nơi, cho thấy tâm trạng rung động cùng kinh hãi của vô số người.
Tại một chỗ nào đó, tên Từ Minh của Yêu Khôi Vực kia tái nhợt cả mặt, trong mắt tràn đầy vẻ ghen ghét. Tên nhà quê mà trước đó hắn còn chẳng thèm để vào mắt này, nay lại trực tiếp giẫm lên đỉnh đầu của hắn, leo lên ngôi vị Vương giả Thần Phủ cảnh của toàn Hỗn Nguyên Thiên.
Hơn nữa, điểm làm cho hắn tuyệt vọng nhất chính là nội tình nguyên khí của Chu Nguyên.
Nếu như bây giờ hai người lại giao thủ, thì chỉ sợ là hắn còn chẳng chống nổi một hiệp nữa…
Thế nên, dù có không cam lòng cùng tức giận tới nhường nào, Từ Minh cũng hiểu, từ nay về sau, chỉ sợ là mình sẽ rất khó để lại đuổi kịp Chu Nguyên rồi.
Nhưng điều làm cho Từ Minh thờ phào là cả Triệu Mục Thần cũng bị đào thải, điều này khiến cho hắn cảm thấy nguôi ngoai hơn một chút.
- Hừ, Chu Nguyên, ngươi đừng vội đắc ý. Lần này ngươi làm cho Vạn Tổ Vực mất hết mặt mũi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi! -Từ Minh cười lạnh một tiếng. Nghe cái danh hiệu Vương giả Thần Phủ cảnh này của Chu Nguyên thì thấy rất oai phong, nhưng ở trong mắt Vạn Tổ Vực thì lại vẫn chỉ là thứ xoàng xĩnh mà thôi.
Chỉ cần họ tùy tiện phái ra một vị cường giả trên Thiên Dương bảng, cũng đủ để thu phục Chu Nguyên.
Thế là trong vô số những rung động cảm thán ấy, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người nhìn thấy hư không bên ngoài Vẫn Lạc Chi Uyên bắt đầu vặn vẹo, hóa thành vòng xoáy, tạo thành một cái đường hầm không gian.
Bầu không khí khắp nơi lại bắt đầu sôi trào.
Đây là dấu hiệu khi đội ngũ của các Vực chuẩn bị ra ngoài.
Cuối cùng, Đại hội Cửu Vực năm nay, đã kết thúc rồi!