Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1081 - Chương 1080: Lệnh Triệu Tập (2)

Chưa xác định
Chương 1080: Lệnh triệu tập (2)

Trong mấy ngày tiếp theo, mức độ phòng ngự của Thiên Uyên Động Thiên trở nên cực kì nghiêm khắc. Truyền tống trận tới các nơi bị phong bế tạm thời. Cùng lúc đó, vô số Ám Vệ của Thiên Uyên Vực bắt đầu tràn ra khắp Thiên Uyên Động Thiên, càn quét tất cả các thám tử do năm đại thế lực đỉnh tiêm cài cắm vào đây.

Thật ra mấy người Si Tinh đã biết rõ thân phận của những mật thám này. Chỉ vì trước đó là thời kì hòa bình, những kẻ này còn chưa có uy hiếp gì, nên mới thả tay để cho bọn hắn được tồn tại.

Hôm nay chiến tranh sắp nổi lên, năm đại thế lực đỉnh tiêm bị xếp vào danh sách kẻ địch của Thiên Uyên Vực, thế là những tên mật thám này đồng loạt sa lưới.

Thế là trong mấy ngày nay, thỉnh thoảng trong Thiên Uyên Động Thiên lại có chỗ bộc phát ra ba động nguyên khí cuồng bạo, nhưng rất nhanh lại lắng lại.

Mặt khác, cũng trong khoảng thời gian này, càng ngày càng có nhiều Thần Phủ cảnh, Thiên Dương cảnh, Nguyên Anh cảnh chạy tới Thiên Uyên Động Thiên từ bốn phương tám hướng, khiến cho Thiên Uyên Động Thiên cơ hồ là chật kín, giữa cả thiên địa tràn ngập khí tức chiến tranh.

Thiên Uyên Động Thiên, trên một hòn đảo lơ lửng nơi tây bắc.

Trên hòn đảo chỉ có một quảng trường to lớn. Lúc này, trên quảng trường đã đông nghịt người, mênh mông không nhìn thấy cuối.

Quanh thân mỗi người đều phun trào nguyên khí mạnh mẽ, thực lực của tất cả đều bằng hoặc trên cấp độ Thần Phủ cảnh.

Nhận được lệnh triệu tập của Si Tinh, các gia tộc, các phương trong Thiên Uyên Vực đều gửi các cường giả phù hợp điều kiện tới Thiên Uyên Động Thiên.

Góc tây nam của quảng trường.

Đây là nơi hội tụ của đội ngũ bốn các.

Cơ hồ thực lực thành viên bốn các đều là Thần Phủ cảnh, hơn nữa còn là những tinh nhuệ trong thế hệ Thần Phủ cảnh trẻ tuổi. Thế nên khi tụ tập ở đây, thì tự tạo nên một luồng khí thế sắc bén, không hề kém cạnh các bên.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là thân ảnh thon dài đứng ở hàng đầu của bốn các kia. Thân ảnh ấy không khí hấp dẫn ánh mắt kính sợ của toàn bộ Thần Phủ cảnh ở quảng trường, mà ngây cả các cường giả Thiên Dương cảnh cũng hiếu kỳ trông tới.

Thân ảnh ấy chính là Chu Nguyên.

Hắn được chú ý như vậy, cũng là vì hắn đánh bại được Triệu Mục Thần, đoạt được vị trí thứ nhất trong Đại hội Cửu Vực.

Phải biết là từ khi Thiên Uyên Vực được sáng lập tới nay, thì thành tích tốt nhất trong Đại hội Cửu Vực cũng chỉ là thứ ba mà thôi. Mà vị trí thứ hai lại chưa từng chạm tới, chứ đừng nói chi là thứ nhất…

Ngay cả lúc Thiên Uyên Vực mạnh mẽ nhất cũng không thể giành được vinh hạnh đặc biệt này, ấy thế mà bây giờ, lú Thiên Uyên Vực đang ở tình thế yếu nhất, lại có thể chiếm được. Thử hỏi làm sao lại không khiến người phải xuýt xoa đây?

Chu Nguyên tỏ ra bình tĩnh với vô số ánh mắt khâm phục của người xung quanh, mà đám người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy lại đều ưỡn ngực tự hào.

- Chà chà, lần triệu tập này lớn thật đấy, ngay cả các thiên kiêu năm xưa cũng xuất hiện rồi. -Ở một bên, Mộc Liễu ngắm nhìn quảng trường đông nghìn nghịt, không nhịn được cảm thán nói.

Bây giờ, ở trên quảng trường này, đều có không ít người từng là thành viên bốn các, hơn nữa còn là những nhân vật nổi danh một thời. Từ sau khi rời khỏi bốn các, thì bọn họ tiến về nhận chức ở các nơi của Thiên Uyên Vực, ngày thường khó có thể gặp mặt. Hôm nay lại đều tụ tập về đây.

Mộc Liễu cười híp mắt nhìn Chu Nguyên, trêu chọc nói:

- Chỉ là dẫu từng là nhân vật lợi hại nổi danh nhường nào, thì cũng không sánh nổi lịch sử huy hoàng mà tổng các chủ vừa tạo nên.

- Đúng không, Lữ Tiêu?

Lữ Tiêu vốn đang đứng ở một góc, thấy Mộc Liễu lôi mình vào, khuôn mặt cứng ngắc hơi nhăn một cái, không thèm để ý tới Mộc Liễu, ánh mắt không ngừng nhìn bốn phía, hơi có vẻ khẩn trương.

- Ngươi đang tìm gì vậy? – Hàn Uyên không nhịn được hỏi.

Hắn phát hiện trạng thái hôm nay của Lữ Tiêu hơi lạ, cứ có vẻ lo lắng hãi hùng. Không chỉ thế, ngay cả các thành viên Lữ Tiêu tông trong bốn các cũng đều có vẻ co đầu rụt cổ.

Chu Nguyên cũng phát hiện điểm này, quay sang nhìn bọn hắn với vẻ nghi ngờ.

Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Chu Nguyên, sắc mặt Lữ Tiêu có chút khó coi, nói:

- Nguyên lão Si Tinh ban bố lệnh triệu tập, thế nên tất cả Thần Phủ cảnh, Thiên Dương cảnh, Nguyên Anh cảnh đều tới đây hôm nay…

Hơi dừng lại, hắn nuốt nước miếng một cái, lại nói:

- Nói cách khác… sư tỷ Tần Liên cũng sẽ có mặt.

Ngay khi nghe thấy cái tên này, Chu Nguyên phát hiện tất cả các đệ tử Thiên Linh Tông khác cũng đồng thời rùng mình một cái, bầu không khí cũng hạ xuống mấy độ.

Sắc mặt của hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu cũng biến đổi, miệng hút khí lạnh, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lữ Tiêu:

- Ngươi tranh thủ thời gian xin đi bế quan đi.

Lữ Tiêu nghe thế, mặt lộ vẻ bừng tỉnh, có vẻ định làm như thế thật.

Chu Nguyên lại lắc đầu, duỗi tay chỉ về một hướng, Chỉ thấy ở nơi đó đám người đang tản ra, một nhóm người đang đi về phía bên này. Người đi đầu là thân ảnh một cô gái có chút cao gầy, khí thế cực kỳ sắc bén. Nơi nàng lướt qua, ngay cả một vài cường giả Thiên Dương cũng biến sắc, nhao nhao lùi về sau.

- Mặc dù ta không biết chuyện này là sao, nhưng xem ra bây giờ muốn đi là đã chậm rồi.

Lữ Tiêu nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, chuyển ánh mắt, vội vàng quay đầu nhìn về phía kia. Mà khi hắn nhìn thấy đúng là có một nhóm người đang đi về phía bên này, nhất là thân ảnh cao gầy đang đi đằng trước kia, thì sắc mặt không khỏi trắng bệch đi, gót chân không khỏi run rẩy một chút.

Mà những đệ tử Thiên Linh Tông thì đồng loạt cúi đầu, tựa như đà điểu.

Chu Nguyên thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được kinh ngạc, cô gái tên Tần Liên có uy thế mạnh tới nhường này cơ à? Lại có thể khiến cho những đệ tử Thiên Linh Tông vốn kiêu ngạo này sợ thành như thế này?

- Cô gái Tần Liên kia là ai? – Hắn quay đầu hỏi Y Thu Thủy.

Y Thu Thủy lấy tay che đôi môi đỏ, nói:

- Đây chính là nhân vật đã từng vang danh toàn bộ Thiên Uyên Vực. Trong Đại hội Cửu Vực năm nàng tham gia, nàng ấy đã từng dẫn dắt đội ngũ Thiên Uyên Vực chúng ta đoạt được xếp hạng thứ năm, có thể nói trừ huynh ra thì đây là xếp hạng tốt nhất mà chúng ta đạt được trong trăm năm trở lại đây. Hơn nữa, bây giờ nàng ấy cũng là nhân vật được xếp số sáu trên Thiên Dương bảng.

Trong mắt Chu Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc, hơn ai hết, hắn hiểu rõ độ khó của Đại hội Cửu Vực. Mà từ khi sáng lập Thiên Uyên Vực tới nay, trừ lần này của hắn ra thì thành tích tốt nhất mà Thiên Uyên Vực đạt được là vị trí thứ ba. Thế mà cô gái Tần Liên này lại giúp Thiên Uyên Vực giành được vị trí thứ năm, đã coi như là rất tốt rồi.

- Vị sư tỷ Tần Liên này là đệ tử của Thiên Linh Tông. Không, bây giờ đã là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong Thiên Linh Tông rồi. Một điều thú vị là, đối với các đệ tử Thiên Linh Tông mà nói thì nàng ấy chính là nữ ma đầu khiến cho vô số người run lẩy bẩy.

- Bởi vì chức trách của nàng ấy chính là quản giáo, dạy bảo đệ tử. Mà phương pháp quản giáo của nàng ấy thì khá là thô bạo. Bây giờ đám người Lữ Tiêu sợ như vậy, chắc hẳn là vì trước đây đã từng bị nàng dạy dỗ vài trận rồi… Nói đến mới thấy, tuy rằng trong mấy năm này Thiên Uyên Vực ta đang dần yếu thế, nhưung trong bốn các, đại đa số người xuất sắc nhất của mỗi thời đại lại vẫn luôn là đệ tử của Thiên Linh Tông.

Y Thu Thủy nhìn Chu Nguyên một chút, nói:

- Mãi cho đến lần này, huynh xuất hiện…

Chu Nguyên hiểu ra. Bởi vì sự xuất hiện của hắn, thế là thế hệ đệ tử Thiên Linh Tông năm nay trở nên mờ nhạt không ra gì, bị hắn áp chế triệt để. Ở trong mắt Tần Liên thì đây chính là vì Lữ Tiêu cùng những đệ tử Thiên Linh Tông kia vô năng. Thảo nào mà đám Lữ Tiêu vừa nghe thấy tên nàng ta đã sợ mất mật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment