Chắc hẳn là đã từng bị chỉnh thành bóng ma tâm lý rồi đây.
Y Thu Thủy cảm thán nói:
- Người bên ngoài đều nói thế hệ vinh quang cuối cùng của Thiên Uyên Vực ta đã dừng lại ở thế hệ của Tần Liên sư tỷ rồi. Bởi vì từ thế hệ ấy về sau, các lớp người tiếp sau của Thiên Uyên Vực ta càng ngày càng yếu. Nếu như làn này không phải có sự xuất hiện của huynh, thì e rằng Thiên Uyên Vực vẫn xếp hạng chót trong Đại hội Cửu Vực, thậm chí là… còn chẳng chiếm được bất cứ một pho tượng đá nào.
Đây là rất có khả năng. Bởi vì nếu không có Chu Nguyên, thì cũng chỉ có thể dựa vào Lữ Tiêu. Mà với thực lực như hiện nay của Lữ Tiêu thì… đừng nói đã muốn tranh đua với các thiên kiêu đứng đầu của tám Vực khác, ngay cả là đối mặt với những thiên kiêu kém hơn một bậc cũng chưa chắc có tự tin tuyệt đối.
Một khi kết cục kia xảy ra, Thiên Uyên Vực sẽ trở thành trò cười.
Trong khi hai người Chu Nguyên đang nhỏ giọng nói chuyện, đoàn người với khí thế hung hăng kia đã đi tới trước đội ngũ của bốn các.
Chu Nguyên cũng quay đầu nhìn về phía cô gái cao gầy kia.
Nàng có dàng người khá cao gầy, hai chân thon dài thẳng tắp, trên người mặc một thân áo xanh, gọn gàng ngăn nắp. Dung nhan khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi mi hơi chếch lên làm cho ánh mắt của nàng càng có vẻ sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mái tóc buộc thắt đuôi ngựa tại sau đầu. Đuôi ngựa thật dài, gần như đã rủ xuống dưới gót chân, khi nàng đi lại đuôi tóc lắc lư theo nhịp.
Khi bước chân của nàng dừng lại, tưởng như bầu không khí bốn phía đều đọng lại.
- Tần Liên sư… trưởng lão. -Lữ Tiêu cùng các đệ tử Thiên Linh Tông cẩn thận, đồng thanh nói.
Gương mặt Tần Liên không có cảm xúc, nàng nhìn quét qua đám người Lữ Tiêu, âm thanh như gió rét trời đông:
- Các ngươi để cho ta rất thất vọng. Trong suốt mấy năm qua, các ngươi là thế hệ Thần Phủ cảnh kém nhất của Thiên Linh Tông. Lúc trước khi ta đưa các ngươi vào bốn các, đã từng nhắc nhở, nếu như không muốn bị đạp xuống thì phải liều mạng tu luyện vào.
- Đáng tiếc, không một ai trong số các ngươi chịu nghe vào trong tai. Bỏi vì các ngươi cảm thấy mình xưng vương xưng bá được ở trong bốn các là đã đủ rồi.
- Lần này, nếu như không phải nguyên nhân đặc thù, vậy mặt mũi Thiên Uyên Vực ta sẽ bị các ngươi làm mất hết sạch sẽ!
Hai người Hàn Uyên, Mộc Liễu đứng ở một bên nghe cũng không khỏi tê cả da đầu. Cô gái Tần Liên này nói chuyện thật quá chói tai, chẳng chừa chút mặt mũi nào cho ai, chỉ còn kém mắng đám người Lữ Tiêu là phế vật nữa thôi…
Sắc mặt đám người Lữ Tiêu đỏ lên, có lẽ vì tức giận, nhưng nhiều hơn là vì xấu hổ.
- Xin Tần Liên sư tỷ bớt giận. Ta nghĩ đám người Lữ Tiêu đã cố gắng hết sức rồi. Dù sao tỷ cũng không thể yêu cầu mỗi người đều ưu tú như tỷ được, đúng không? -Lúc này, một tiếng cười truyền tới từ sau lưng Tần Liên. Người nói chuyện là một tên thanh niên áo trắng, bộ dáng khá là tuấn lãng, lúc mỉm cười tự tỏa ra một luồng khí thế tự tin.
Than niên áo trắng lại quay đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Chắc hẳn là vị này chính là tổng các chủ bốn các – Chu Nguyên đúng không? Trong Đại hội Cửu Vực lần này, thật may mắn mà Thiên Uyên Vực ta có ngươi đứng ra ngăn cơn sóng dữ. Ha ha, nhưng Chu Nguyên tổng các chủ cũng nên tranh thủ thời gian đột phá lên Thiên Dương cảnh mới được, bằng không trong cuộc chiến lần này Thần Phủ cảnh chỉ có thể làm chân sai vặt mà thôi.
- Nếu như sợ khó khăn, tổng các chủ có thể đi theo mấy người chúng ta. Chúng ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
Mặc dù người thanh niên này luôn nói chuyện với vẻ mặt tươi cười, nhưng ngôn từ lại có chút khiêu khích. Tựa hồ muốn nói cho các đệ tử Thiên Linh Tông ở đây, rằng mặc dù vị tổng các chủ này rất ưu tú, nhưng cũng không cần thiết phải cảm thấy áp lực. Ví như trong trận chiến của toàn Thiên Uyên Vực này, Chu Nguyên với cảnh giới Thần Phủ cảnh thì cũng chẳng làm nên trò chống gì, thậm chí có khi còn cần mấy cường giả Thiên Dương bọn hắn bảo vệ nữa đấy.
Chu Nguyên nhìn người thanh niên áo trắng này, mà Y Thu Thủy ở một bên cũng nhỏ trọng nói:
- Hắn tên là Lý Thanh Nhạc, là tổng các chủ đời trước, bây giờ có thực lực Thiên Dương cảnh trung kỳ.
Chu Nguyên nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc. Không ngờ người này lại là tổng các chủ đời trước.
Có thể nhìn ra, tên Lý Thanh Nhạc này có chút cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được đối với Chu Nguyên. Có lẽ là khó chịu cùng ghen ghét. Dù sao thân là tổng các chủ đời trước, vậy mà thành tích mà hắn từng làm được lại kém một trời một vực so với Chu Nguyên lúc này.
Chu Nguyên nhàn nhạt nói:
- Sau ngày hôm nay, ta sẽ bắt đầu bế quan trùng kích lên Thiên Dương cảnh.
Lý Thanh Nhạc cười một tiếng, nói:
- Vậy cũng chúc ngươi thành công. Mà nhắc nhở một chút, một khi ngươi đột phá thành công lên Thiên Dương cảnh, vậy theo quy củ ngươi sẽ mất đi thân phận tổng các chủ này. Đến lúc đó… thân là tiền bối đi trước, ta có thể xem xét trực tiếp cho ngươi gia nhập đội ngũ chúng ta.
Nếu như không phải tổng các chủ, Chu Nguyên cũng mất đi thân phận trưởng lão đặc thù, trở lại thành một đệ tử bình thường mới bước vào Thiên Dương cảnh. Đến lúc đó, khi tham gia chiến đấu, đúng là Lý Thanh Nhạc sẽ có tư cách ra lệnh cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên lắc đầu, không thèm để ý tới kẻ này.
Tên Lý Thanh Nhạc kia còn định nói tiếp, nhưng cảm giác được có một đạo ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình, liền biết điều ngậm miệng lại.
Tần Liên đi lên phía trước, thản nhiên nói:
- Đừng bảo là ngươi - tổng các chủ đời trước. Ngay cả trong các đời tổng các chủ từ khi Thiên Uyên Vực được sáng lập đến nay, thì cũng không có đời nào có thể so với thế hệ hiện nay. Thế nên ngươi không cần phải cảm thấy ghen tỵ. Bởi vì nếu muốn ghen tỵ, thì cũng chưa tới phiên ngươi.
Lý Thanh Nhạc bị mắng, nhún nhún vai, có chút ngượng ngùng.
Tần Liên lại đi tới trước mặt Chu Nguyên, vóc người cao gầy khiến cho tầm mắt hai người tương đương nhau, lọn tóc đuôi ngựa sau lưng nhẹ ngàng đung đưa theo nhịp bước chân.
Nàng đứng trước mặt Chu Nguyên, một luồng uy áp nguyên khí cực đoạn kinh người như ẩn như hiện phát tán ra. Luồng uy áp kia mang theo tính chất chí dương mà người thường khó có thể miêu tả, khiến cho hư không vặn vẹo, tưởng như đang thiêu đốt.
Đám người Lữ Tiêu đứng ở xung quanh không nhịn được vội vàng lùi về phía sau.
Chỉ có Chu Nguyên vẫn bình tĩnh đứng đó, nguyên khí bàng bạc trong Thần Phủ tỏa sngs, chống cự lại luồng uy áp đến từ cô gái đứng trước mặt.
Uy áp chỉ kéo dài mười mấy hơi thở, sau đó dần thu lại.
Chu Nguyên cười nhạt nói:
- Tần Liên trưởng lão muốn dạy bảo điều gì sao?
Từ lúc vừa mới đến, thái độ của đám người này đã khá hung hăng. Nhưng Chu Nguyên cũng không để ý, dù sao thế hệ này của Thiên Linh Tông bị hắn ép đến gắt gao, mà Tần Liên, Lý Thanh Nhạc thân là đệ tử Thiên Linh Tông, hiển nhiên là muốn ra mặt áp chế hắn một chút.
Tần Liên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, đánh giá một phen, cuối cùng gật gật đầu.
- Ngươi rất không tệ. Hi vọng ngươi có thể sớm đột phá lên Thiên Dương cảnh. Với năng lực của ngươi, ta rất chờ mong ngươi có thể tiếp tục nhấc lên gợn sóng trên Thiên Dương bảng, giương danh uy thế của Thiên Uyên Vực ta.
- Mặt khác, ta cũng thay mặt Thiên Linh Tông cảm ơn ngươi. Bởi vì nếu như không có sự xuất hiện của ngươi, mà lần này lại do Lữ Tiêu dẫn đội, thì chỉ sợ là sau Đại hội Cửu Vực lần này mặt mũi của Thiên Linh Tông ta đã mất hết không còn một mảnh.
Chu Nguyên nghe thấy thế, kinh ngạc nhìn qua Tần Liên, xem ra có vẻ như vị nữ ma đầu khiến cho rất nhiều đệ tử Thiên Linh Tông phải run rẩy này cũng không hề hung hăng như trong tưởng tượng như vậy.