Tại khu vực biên giới phía bắc của Thiên Uyên Vực, Xích Viêm thành.
Xích Viêm thành thuộc về địa phận của Xích Vân Châu. Đây là châu nằm ở phía cực bắc của Thiên Uyên Vực, cũng là vùng đất nối liền Thiên Uyên Vực với nội địa. Vì thế trong cuộc chiến lần này, đây là khu vực bị lực lượng của năm đại thế lực đỉnh tiêm tấn công mạnh nhất.
Tại giai đoạn đầu của cuộc chiến, một lượng lớn quân đội của năm đại thế lực đỉnh tiêm tràn tới đây, nhưng cũng bị lực lượng phòng thủ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng của Thiên Uyên Vực tại đây đánh cho đầu rơi máu chảy. Nhưng năm đại thế lực đỉnh tiêm không hề từ bỏ, dưới sự duy trì của nguồn lực lượng gần như vô tận, tiếp tục ngóc đầu trở lại, triển khai chém giết thảm liệt. Không biết co bao nhiêu cường giả đã ngã xuống, mùi máu tươi nồng đậm khó tan.
Mà Xích Viêm thành là thành trì quan trọng của Xích Vân Châu, thế nên gần như mỗi ngày đều có chiến tranh nổ ra quanh nó, chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Cả tòa thành thị cực kỳ nguy nga, một cái lồng ánh sáng nguyên khí bao phủ ở phía trên cả tòa thành. Trên mặt lồng ánh sáng có từng đạo Nguyên văn cổ xưa tối nghĩa di động, tỏa ra ba động nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ.
Trên tường thành, quân trông giữ đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, liên tục có đội ngũ tuần tra đi qua.
Trong thành thị, trên một vài tòa tháp cao, cũng có những ánh mắt lợi hại đang quan sát chung quanh, cảm ứng bất kỳ ba động nguyên khí đột nhiên bộc phát nào.
Độ coi giữ cực kỳ nghiêm ngặt.
Bởi ảnh hưởng của chiến tranh, tòa thành vốn phồn hoa này nay lại trở nên tiêu điều rất nhiều. Người tới người lui trên đường phô luôn vộ vội vàng vàng, vẻ mặt ai nấy căng cứng, mang theo khí thế túc sát.
Ở phía bắc của tòa thành có một tòa kiến trúc mái vòm. Ngoài nơi đây có tập trung một số lượng lớn người, cực kỳ náo nhiệt.
Phía trên cùng của tòa kiến trúc mái vòm này, có ba chữ to, nét chữ như rồng bay phượng múa, tỏa ra kim quang:
“Chiến Công Điện”.
Trong đại điện, bầu không khí ồn ào, khí thế ngất trời.
Thỉnh thoảng lại có từng đội ngũ, mang theo vết máu đầy người, đi vào trong điện. Nhìn thấy cảnh này đã chẳng còn người nào để ý tới nữa, bởi vì đã không còn cảm thấy lạ mắt với cảnh này.
Những đội ngũ này đi vào sâu trong đại điện, sau đó lấy ra một miếng gương đồng, nhét vào trên quầy.
Sau quầy, một người mặc áo đen nhận lấy gương đồng, một tay kết ấn. Chỉ thấy trên gương đồng dâng lên từng điểm sáng. Đó chính là mảnh vụn thần hồn. Một khi người bị chém giết, sẽ hóa thành các mảnh vụn thần hồn.
Mảnh vụn soi vào dưới gương đồng, mặt kính theo đó lấp lóe, hóa thành một cái khuôn mặt hư ảo.
Đó là hình dạng của người bị chém giết.
- Chiến công… tiêu diệt Thiên Dương cảnh sơ kỳ. -Người áo đen kiểm tra một phen, sau đó lấy ra một viên ấn ngọc, ấn vào trên mặt gương đồng. Chỉ thấy theo đó có một vòng lưu quang chui vào trong gương đồng, sau đó mặt kính hiện lên mặt con số “420”.
Làm xong, chủ nhân của gương đồng thì hài lòng thu gương đồng về.
- Đi nào các huynh đệ, đi uống mấy chén thư giãn một chút đã. -Người kia cười lớn, mang đội ngũ ssau lưng đi về hướng một khu vực khác. Đây là khu nghỉ ngơi, cung cấp chỗ nghỉ cho các đội ngũ vừa làm nhiệm vụ trở về, đồng thời cũng là nơi giao lưu trao đổi tin tức của các đội ngũ.
Khu vực nghỉ ngơi.
Tại một cái bàn nơi hẻo lánh, đám người Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy, Mộc Liễu ngồi quây quần chung một chỗ.
- Hôm nay ta lại nhận được tin tức từ phía gia gia, nói rằng lại có mấy người Thần Phủ cảnh của bốn các chúng ta bỏ mình. -Y Thu Thủy chậm rãi nói, vẻ mặt sa sút.
Đám người Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu nghe vậy, bàn tay không khỏi nắm chặt, bưng chén rượu lên, uống cạn một hơi, vẻ mặt tiêu điều.
- Lũ khốn Xích Vân kiếm phái, Tam Sơn minh này. Sơm biết thế này thì năm xưa đã quét sạch lũ bọn chúng ra khỏi Hỗn Nguyên Thiên rồi! -Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Băng Lăng tràn đầy lạnh lẽo, trong đôi mắt hừng hực sát khí.
Thành viên bốn các cũng coi như là lực lượng tinh nhuệ trong Thần Phủ cảnh của Thiên Uyên Vực, thế nên trong cuộc chiến lần này cũng được giao nhiệm vụ quan trọng. Cũng bởi vì như thế, bốn các cũng phải trả ra một cái giá rất nặng nề. Gần như mỗi ngày, lại có người bốn các, trong đó không thiếu người quen của Diệp Băng Lăng, Y Thu Thủy ngã xuống.
Chỉ đến lúc này, các nàng mới thấy được sự tàn khốc thật sự của chiến tranh.
Những người khác cũng không nói gì, sát khi trong mắt gần như tràn ra.
Lúc này, ở những chỗ khác của khu nghỉ ngơi cũng có rất nhiều tiếng quát mắng vang lên. Phần lớn là đang mắng những thế lực Tam Sơn minh kia. Trong đó cũng không thiếu người đang ôm vò rượu khóc rống lên, chắc hẳn là vì vừa có thân nhân bạn bè ngã xuống…
- Hừ, chúng ta thì chiến đấu gần sống thiếu chết ở chỗ này, mà vị “Tiểu Nguyên lão” kia thì tốt số thật đấy, có thể lấy một cái lý do bế quan vô cùng thuận tai, làm cái cớ để tránh phải ra chiến trường! -Trong ồn ào hỗn loạn, đột nhiên có một âm thanh tức giận vang lên.
- Ai bảo người ta tốt số cơ chứ! Còn như hai vị Nguyên lão Chuyên Chúc cùng Si Tinh, nhớ năm đó mặc dù cũng là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, nhưng vẫn tham gia vô số những trận chiến tàn khốc, lập nên chiến công hiển hách, nhờ thế mới làm cho Thiên Uyên Vực ta có cương vực bao la như ngày hôm nay. Mà bây giờ vị “Tiểu Nguyên lão” này thì tốt rồi, nói là bế quan, lại tránh suốt ba tháng trời không có tin tức. Hừ, ngay cả đám người Triệu Mục Thần kia cũng đã đột phá xong từ lâu rồi, chẳng lẽ hắn còn chưa xong à?
- Ta thấy chính là vì hắn sợ chiến, không dám ra đó thôi!
- Ha ha, ai bảo thân phận của người ta cao hơn chúng ta đây? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì ai mà chịu nổi trách nhiệm? -Từng âm thanh cười lạnh liên tục vang lên, xen lẫn bên trong là phẫn uất tràn đầy, cùng một loại cảm xúc có tên là ghen ghét, không cam lòng.
- Hừ, cũng không biết cái thân phận này của hắn có thật hay không nữa. Nói không chừng là vì Nguyên lão Si Tinh muốn trấn an lòng người, nên mới lệnh cho hắn làm bộ như vậy. Chứ Thương Uyên Đại Tôn là tồn tại bực nào, cớ gì mà nhìn trúng người như hắn chứ?
- …
Ở nơi hẻo lánh, Y Thu Thủy nghe đám người nói vậy, gương mặt xinh đẹp tái nhợt đi vì tức giận, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói:
- Đám người Thiên Dương cảnh này càng ngày càng quá đáng rồi!
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng biết đến có loại đồn đại này về Chu Nguyên, nhưng cũng không quá để ý. Nhưng bây giờ xem ra, những lời đồn đại này đã lan tràn, càng ngày càng nghiên trọng. Lại thêm những người này vì phải chịu áp lực cực lớn trong chiến tranh, trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, thế là càng sinh ra cảm xúc tiêu cực không thèm cố kỵ gì cả, nghĩ gì nói lấy.
Y Thu Thủy đứng dậy, lạnh lùng đi về phía đám Thiên Dương cảnh đang cười vang nói xấu Chu Nguyên kia, lạnh lùng hỏi:
- Dám bôi xấu Nguyên lão trước mặt mọi người, lá gan các ngươi lớn nhỉ?!
Những cường giả Thiên Dương kia quay đầu nhìn Y Thu Thủy, cũng nhận ra nàng. Nhưng bọn hắn cũng không dám chửi rủa lại Y Thu Thủy, bởi vì gia gia cảu Y Thu Thủy, trưởng lão Y Thiên Cơ, chính là người trấn thủ tòa thành này. Thế là cả đám đều rụt cổ lại.
Nhưng lúc này, lại có một tiếng cười truyền tới từ bên cạnh.
- Thu Thủy cô nương này, mọi người cũng vì mỗi ngày phải chém giết, không biết ngày mai còn có thể ngồi ở nơi này nữa hay không, thế nên nói vài câu phát tiết cảm xúc, cũng không tính là phạm lỗi chứ?
Y Thu Thủy nhìn lại, chỉ thấy đây là chỗ của một đám cường giả Thiên Linh Tông. Người ngồi ở giữa chính là kẻ đã từng là tổng các chủ đời trước – Lý Thanh Nhạc.
Những người khác vốn đã ngừng lại, nhưng nghe lời này, lại bị kích thích, sắc mặt nặng nề, cơn tức giận dâng lên, lại tiếp tục quay đầu cười vang, bàn luận chủ đề lúc trước. Lời của đám người Lý Thanh Nhạc không hề sai, nói không chừng ngày mai bọn hắn cũng không sống nổi, sao phải sợ việc đắc tội ai hay không đây.
Y Thu Thủy thấy đám người lại tái phát, tức giận đến mức bàn tay nắm chặt, toàn thân phát run.
Đúng lúc này, đột nhiên có một thân ảnh trẻ tuổi, chậm rãi đi qua của ra vào của Chiến Công Điện.
Ngay khi thân ảnh kia xuất hiện trong Chiến Công Điện, thì toàn bộ đại điện vốn ồn ào ầm ỹ nay lại đột nhiên im bặt lại. Từng ánh mắt mang theo vẻ không hiểu bắn tới, nhìn về phía gương mặt quen thuộc của thân ảnh trẻ tuổi kia…
Ở khu nghỉ ngơi, đám người Thiên Dương cảnh vốn đang cười vang kia, sắc mặt cũng biến ảo, ngừng lại tiếng cười.
Bởi vì thân ảnh vừa đi vào trong Chiến Công Điện kia chính là đối tượng mà lúc trước họ lấy ra làm trò cười…
Cũng là người mà bây giờ được nhiều người Thiên Uyên Vực gọi đùa là “Tiểu Nguyên lão” – Chu Nguyên…